Tổng Quản Thái Giám Phúc Hắc Của Trẫm

Chương 8


Sau khi thoát khỏi ma trảo của tên sói xám, ta ngồi xuống để “điều hòa khí tức” sau cơn bạo động (động tình) bất ngờ của quân địch( thì là ai đó đó), càng nghĩ ta lại càng muốn tự tay tát mấy phát vào mặt mình cho nó tỉnh táo lại, nhưng nghĩ sẽ đau nên thôi.
Nàng thật tức muốn chết đi được, mỗi lần hắn quyến rũ nàng lại không nhịn được mà đê mê, cuốn theo vòng xoáy ấy, dù nàng cũng có 1 chút thích thích.(mm:1 chút, thiệt không?, đình tỷ:cút!)

Cũng chỉ tại cái đêm chết tiệt ấy, sao lại tự nhiên phát hiện bí mật của hắn cơ chứ, tức chết nàng đi (ửng hồng).
....
Trong 1 đêm trăng thanh gió mát.
Trong 1 lương đình thoáng mát giữa hồ.

Trong lúc đang thưởng thức phong cảnh và vui đùa với an quý nhân và vi tần, ta cảm thấy buồn ngủ và kêu các nàng về, lúc ta tỉnh dậy thì đã là giữa khuya.
- lương tử à,…lương tử…giọng mè nheo do vừa ngủ dậy , mắt nhắm mắt mở.
Nhưng kêu hoài không thấy ai trả lời, thế là nàng ngồi phắt dậy, híp đôi mắt ti hí do còn buồn ngủ mà nhìn chung quanh tìm kiếm mục tiêu.

Xung quanh không có ai , thế là nàng giở ghế, giở bàn, giở nắp trà ra tìm , nhìn trước nhìn sau, thậm chí dùng khinh công tìm kiếm phạm vị 10m hồ nước quanh lương đình mà cũng không thấy( mm: võ thì cỡ hổ giấy cào, chỉ có mỗi khinh công là giỏi thôi, đó là 1 trong những kỹ năng của công phu chạy trốn ấy mà J ,hên là nửa đêm không có ai điên không ngủ mà đi dạo bờ hồ, nếu không sẽ tưởng có ma nữ mặc áo trắng bay trên hồ mất)
Thế là nàng bay thẳng ra chỗ bờ, tìm kiếm chú sói con bị lạc ( biệt danh của ca :p ) , đến 1 đoạn bờ hồ, nghe thấy tiếng động róc rách , tò mò nhìn vào khóm cây rậm rạp, nàng nhìn thấy 1 cảnh mà nàng thấy cực kỳ xấu hổ. (mm: sung sướng thì có)
Mỹ nam tắm a…(thầm:hí hí…)


Bình Luận (0)
Comment