Thiên Loan điện.
Hoàng đế lúc chạng vạng đi đến Thiên Loan điện, thăm nữ nhi bảo bối một chút thuận tiện dùng bữa xong, xem Phượng Loan ngồi dưới tay bưng trà ngon do cung nữ pha uống từng chút từng chút, tư thái tự nhiên mà tao nhã, khí nóng lượn lờ làm gương mặt vốn tinh xảo càng hiển thanh lệ không ai sánh bằng, nhất thời trong lòng này lên một cảm giác tự hào, đây là nữ nhi hắn sủng ái nhất, có bao nhiêu đáng yêu bao nhiêu nhu thuận bao nhiêu hiểu chuyện a!
– Loan Nhi. – Nhớ tới lúc trước khi đang đi trên đường gặp Lệnh tần một thân tố sắc cung trang, thoạt nhìn càng tú lệ nhu nhược, còn có nàng dịu dàng mảnh mai lại không mất cung kính thỉnh tội, lời nói dạy dỗ cung nữ không nghiêm, thế cho nên va chạm Hoà Loan công chúa, làm cho công chúa giận dữ, tuy rằng công chúa đã trừng phạt cung nữ kia, nhưng mà nàng vẫn thấp thỏm lo âu, có ý muốn đi Thiên Loan điện thỉnh tội với công chúa, đôi mày hoàng đế không nhịn được nhíu một cái, ôn nhu hỏi. – Trẫm nghe nói hôm nay con trừng phạt một cung nữ?
Hơi nhăn mày lại, trong mắt Phượng Loan xẹt qua một tia nghi hoặc, sau một lúc lâu mới nhớ tới chuyện đã xảy ra ở Ngự Hoa viên hôm nay, liền gật gật đầu, giọng điệu bình thản:
– Đúng là như thế, hoàng a mã.
– Nga? – Hoàng đế cảm thấy hứng thú nhíu nhíu mày.
– Cung nữ kia làm sai cái gì để con trừng phạt nàng? – Phải biết rằng, tuy rằng Loan nhi thân phận cao quý lại được sủng ái, bất quá tình tình của nàng lại tương đối lạnh nhạt, sẽ không dễ dàng trừng phạt hạ nhân, một chút cũng không giống với con cháu hoàng thất khác thích ỷ vào thân phận cao quý trừng phạt hạ nhân giận chó đánh mèo xả giận.
– Cung nữ kia bất kính với bát đệ. – Phượng Loan thản nhiên nói.
– Vĩnh Toàn? – Hoàng đế sửng sốt, có chút sáng tỏ, lão bát tuy rằng là hoàng tử, nhưng là bởi vì chân phải có chút tàn tật, xưa nay không được hắn yêu thích, ở trong cung cũng không được sủng ái, trong cung này nhiều nhất là những người gặp cao thải thấp*, cho nên còn nhiều nô tài nịnh nọt không để hắn vào mắt. Đôi khi hoàng tử không được sủng còn không có mặt mũi bằng nô tài được sủng ái, nếu có nô tài đắc lực nào bất kính với Vĩnh Toàn, cũng không phải là không thể lý giải. Chỉ là hắn còn có chút nghi hoặc.
– Trẫm nhớ được, xưa nay con cùng Vĩnh Toàn không có giao tình gì? – Phượng Loan trời sinh tính đạm bạc, quan hệ cùng Hoà Gia cũng không tệ, nhưng là cùng các huynh đệ khác cũng là ôn hoà, trừ bỏ Vĩnh Kỳ xem như không tệ, cũng không thấy nàng thân thiết cùng huynh đệ nào khác, lão bát luôn luôn quái gở càng không cần nói, sao hôm nay Loan nhi lại sẽ bảo vệ lão bát?
* Gặp người địa vị cao được sủng ái thì nịnh nọt, gặp người thất thế thì giẫm đạp lên.
Phượng Loan ngẩng đầu liếc mắt nhìn hoàng đế một cái, ánh mắt mang theo thản nhiên nghi hoặc:
– Con bảo vệ bát đệ cùng xưa nay con không có giao tình gì với bát đệ có liên quan sao?
Hoàng đế cũng ngây ngẩn cả người, không liên quan sao? Nếu là Loan nhi cùng lão bát không có giao tình, vì sao còn muốn ra mặt thay hắn?
Tựa hồ nhìn ra vấn đề của hoàng đế, Phượng Loan thản nhiên nói:
– Bát đệ là con cháu Ái Tân Giác La gia chúng ta. Cho dù lại không được sủng ái, hắn cũng đường đường chính chính là hậu duệ quý tộc thiên gia, huyết mạch tôn quý không cần hoài nghi. chỉ là một nô tài hầu hạ chủ tử, liền dám bất kính đối với hoàng tử, như vậy đặt tôn vinh Ái Tân Giác La gia của chúng ta chỗ nào? – Chủ tử lại không được sủng ái kia cũng là chủ tử, nô tài lại được sủng ái cũng vẫn là nô tài. Nô tài được sủng ái không quan trọng, nhưng là nếu nô tài đã quên bổn phận của chính mình có ý đồ muốn đi lên đầu chủ tử, thì đó là tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ!
Thật không ngờ đáp án là này, hoàng đế sững sờ hồi lâu cũng bật cười lớn.
Uổng hắn còn tưởng là xảy ra chuyện gì đâu, nguyên lai là như vậy… Quả nhiên là Loan nhi của hắn a, một chút cũng không thay đổi, suy xét vấn đề vĩnh viễn đều là trực tiếp sáng tỏ như thế, bởi vì cùng là huyết mạch Ái Tân Giác La gia, không cho phép bất luận kẻ nào làm nhục tôn vinh Ái Tân Giác La gia, cho nên mới sẽ ra tay trừng phạt cung nữ bất kính đối với lão bát sao?
– Hoàng a mã, người cười cái gì? – Nàng có nói chuyện gì buồn cười sao?
– Không. – Hoàng đế tươi cười đầy mặt vỗ nhẹ đầu Hoà Loan.
– Trẫm chỉ là cảm thấy, Loan nhi nói rất có đạo lý. – Loan nhi nói đúng, cho dù lão bát lại không được hắn coi trọng, kia cũng là huyết mạch quý tộc thiên gia kiêu ngạo tôn quý, sao lại có thể để một nô tài bất kính đối với hắn? Chẳng lẽ một đám đều muốn lên trời sao?!
– Đúng rồi, hoàng a mã. – Nói đến cung nữ bị trừng phạt kia, Phượng Loan mới nhớ đến chuyện nàng suýt chút nữa quên.
– Cung nữ kia là người của Diên Hi cung, Lệnh tần thân là đứng đầu một cung, cung nữ dưới tay thế nhưng bất kính với hoàng tử như vậy, có thể thấy được phẩm hạnh của bản thân nàng cũng không tốt, cũng là không am hiểu dạy dỗ cung nữ, không đảm đương danh hào đứng đầu một cung được, còn xin hoàng a mã suy nghĩ lại.
Nếu là những người khác nói cái này, kia hoàng đế liền muốn hoài nghi người nọ có phải muốn thượng nhãn dược* Lệnh tần, cố ý nhân cơ hội chèn ép nàng, chỉ là người nói lời này là Phượng Loan. Nếu nàng chán ghét một người, nhất định sẽ nói thẳng không có sai lầm, quyết không quanh co lòng vòng nói bậy người khác.
* Nói xấu.
Cho nên chẳng những hoàng đế không mất hứng ngược lại còn nở nụ cười:
– Đúng, Loan nhi của trẫm thông mình nhất, nếu là như thế, kia liền để cho Lệnh tần dời về thiên điện Diên Hi cung, để Thư phi ở vào chủ điện Diên Hi cung, con nói có được không?
– Hoàng ngạch nương thống lĩnh lục cung. – Phượng Loan nghiêm túc nhìn hoàng đế. – Hoàng a mã người hẳn là hỏi hoàng ngạch nương mới đúng.
Hoàng đế buồn cười, chỉ chỉ trán nàng:
– Con nha đầu kia a… – Có đôi khi hoàng đế cũng thấy kỳ quái, rõ ràng cho tới bây giờ Loan nhi cũng không có nói lời tốt đẹp nào dỗ dành hắn, cũng không từng làm làm qua chuyện gì cố ý lấy lòng hắn, vì sao hắn lại cảm thấy đứa nhỏ này bất luận làm cái gì cũng đều để cho hắn thoải mái như vậy đâu… Sao lại được hắn yêu thương như vậy đâu… Hắn suy nghĩ hồi lâu, thầm nghĩ, có lẽ, đây là cái gọi là hợp mắt duyên thôi….
– ?? – Phượng Loan nheo mắt một cái, bên trong mắt phượng là nghi hoặc rõ ràng.
Bất quá hoàng đế bệ hạ trong lòng xấu xa không có ý muốn giải thích nghi hoặc cho nàng, cười cười, sau khi phân phó nàng nghỉ ngơi sớm một chút, liền cười ra Thiên Loan điện, sau khi trở về Càn Thanh cung liền ban xuống một đạo thánh chỉ.
Lệnh tần không biết dạy dỗ, không có khả năng làm chủ một cung, di chuyển đến thiên điện Diên Hi cung, cái khác Thư phi dời đến Diên Hi cung, ở vào chủ cung.
Một đạo thánh chỉ hạ xuống Diên Hi cung, Lệnh tần vốn cho rằng chính mình thành công thượng nhãn dược cho Hoà Loan công chúa lúc này đập nát một cái bình hoa trong phòng, trên gương mặt mềm mại không còn vẻ nhu nhược nữa, mà âm trầm dữ tợn rất đáng sợ.
Thư phi thu được thánh chỉ cười đến vô cùng đắc ý, phân phó cung nữ thái giám thu dọn đồ vật chuyển qua Diên Hi cung, lúc trước Lệnh tần ba lần bốn lượt đem hoàng đế từ nơi nàng lôi đi, lúc này tất nhiên là nàng muốn chiêu đãi tiện nhân Lệnh tần kia thật tốt một phen!
Tai mắt trong cung phần đông đều rất linh thông, chuyện xảy ra trong Ngự Hoa viên trên cơ bản những ai nên biết đều đã biết, lão tứ lão bát ghi hận Lệnh tần còn không nói, không ngờ Lệnh tần ngay cả Hoà Loan công chúa cũng đắc tội.
Nghĩ Hoà Loan công chúa kia là thân phận gì a? Sinh ra thiên tượng khác thường, từ nhỏ đến lớn đều được hoàng đế thái hậu ngàn vạn sủng ái, thậm chí còn vì nàng xây dựng Thiên Loan điện mà không phải ở tại Tây Tam sở, từ khi Đại Thanh triều lập quốc đến nay chỉ có thái tử của thánh tổ đế mới có vinh hạnh này, nhưng là đó cũng là thái tử, cùng công chúa nhưng là hai cái khái niệm hoàn toàn khác nhau a! Mẹ đẻ từ phi biến thành quý phi đến hoàng quý phi lại đến hoàng hậu, hiện tại Hoà Loan công chúa nhưng là đích nữ của hoàng hậu, nữ nhi bảo bối hoàng thượng nâng niu trong lòng bàn tay, cháu gái được sủng ái nhất trước mặt thái hậu, cho dù là hoàng tử cũng chưa được sủng ái như Hoà Loan công chúa, ngày xưa Lệnh tần bất quá là một cung nữ rửa chân xuất thân bao y nô tài trước sau như một, chẳng sợ sau này được hoàng thượng sủng ái, gần đây nổi bật trong cung, nhưng làm sao so được với hòn ngọc quý trên tay hoàng thượng đâu? Thế nhưng lại không có ánh mắt chạy tới đắc tội với Hoà Loan công chúa, xem, hoàng thượng bất quá là đến Thiên Loan điện một chuyến, vị trí chủ một cung của Lệnh tần liền không có… Bao y nô tài quả nhiên là bao y nô tài, chính là không có hiểu biết, cho rằng được sủng ái là có thể lên trời, thật sự là không biết trời cao đất rộng…
– Tứ ca. – Trong a ca sở, Vĩnh Kỳ đang chơi cờ cùng Vĩnh Thành nghe được chuyện này ngẩng đầu cười cười.
– Chuyện này, huynh cảm thấy như thế nào đâu? – Lão bát cùng lão tứ nhưng là thân huynh đệ cùng phụ cùng mẫu, bởi vì chân của lão bát, lão tứ đối với đệ đệ này càng có nhiều thương tiếc, hiện tại lại bị một cung nữ của phi tần được sủng ái bất kính…
– Bất quá là một bao y nô tài. – Vĩnh Thành vẫn duy trì trầm ổn, tuổi còn nhỏ đã tràn đầy phong cách quý phái, nghe vậy cũng chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, bộ dạng giống như không chút để ý, cặp mắt xếch kia lại mang theo hàn ý nhè nhẹ.
– Không làm nên chuyện gì. – Nếu nàng thật sự thông minh thì nên biết trong cung này người không thể đắc tội nhất chính là vị Hoà Loan muội muội được sủng ái cực độ kia.
Nữ nhân ngu đến nỗi đắc tội Hoà Loan, chẳng sợ lại được sủng ái, hắn cũng không cần để trong lòng. Bởi vì hoàng a mã của bọn họ, là tuyệt đối sẽ không cho phép một phi tần nào chọc Hoà Loan không vui thậm chí là đối đầu với Hoà Loan. Đừng nhìn vị hoàng a mã kia của bọn họ thoạt nhìn phong lưu đa tình như vậy, một khi sủng người nào đều là ngàn vạn sủng ái tụ tập cho một thân, nhưng là trên thực tế, những phi tần này bất quá là đồ chơi của hắn mà thôi, chán rồi sẽ có cái tiếp theo, căn bản không cần thiết lo lắng, người hắn thật sự sủng ái, cũng chỉ có một Hoà Loan.
Lúc còn nhỏ tuổi thấy hoàng a mã ôm Hoà Loan khi còn bé không hiểu chuyện cười đến ôn nhu sủng nịnh như vậy, hắn liền hiểu được.
Những đứa con như bọn họ này, là nhi thần, mà Phượng Loan, lại là nữ nhi.
– Nói cũng đúng. – Vĩnh Kỳ câu môi, động tác tao nhã nhẹ nhàng đặt một viên cờ xuống:”Bất quá là một bao y nô tài thôi.” Cho dù được sủng ái lại như thế nào, bất quá là một quân cờ tuỳ thời đều có thể vứt bỏ trong tay hoàng a mã thôi. Dừng một chút, Vĩnh Kỳ cười cười, “Bất quá Phượng Loan muội muội vẫn là tính tình như vậy, một chút cũng không có thay đổi đâu.” Vẫn là thuần tuý trực tiếp như vậy, tuy rằng tính tình có chút lạnh nhạt, nhưng đối với huynh đệ bọn họ, cũng là không lạnh lùng. Trách không được hoàng a mã sẽ thích nàng như vậy…
– Chuyện của bát đệ, ta thiếu Phượng Loan muội muội một cái nhân tình. – Nhân tình này, hắn nhớ kỹ.
– Phượng Loan sẽ không để ý. Nàng cũng chỉ là tuỳ tâm thôi.
– Có đôi khi Vĩnh Thành cũng thật hâm mộ Phượng Loan tuỳ tính. – Đó là bọn họ vĩnh viễn cũng không làm được.
– Phượng Loan muội muội…. Quả thật là đặc biệt. – Đặc biết đến nỗi, một chút cũng không giống như người trong hoàng thất.
– A.
Hai người bên trong cũng không nói nữa, trong phòng yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh thanh thuý của quân cờ thỉnh thoảng hạ xuống.