Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 117

Chương 117

Thời khắc này, mặt trăng trên bầu trời đang bị đám mây che mất nửa non, nhưng đám mây kia đang dần chuyển động, thời tiết hôm nay rất quang đãng, trăng tròn sắp xuất hiện rồi.

“Được, tôi biết rồi” Quan Triều Viễn ngắt máy.

Mãi không thấy Ôn Khánh Mộ xuống xe, Tô Lam ôm hộp quà yên lặng đứng đợi.

Quan Triều Viễn xuống xe: “Tôi vừa nhận được một cuộc điện thoại, có khách muốn tôi tối nay qua đó, hôm khác nhé”

Trên mặt Tô Lam hiện lên tia thất vọng.

Đúng vậy, thỉnh thoảng, cô quên mất Quan Triều Viễn là trai bao.

Là một tên trai bao lấy lòng phụ nữ trên giường.

“Sao vậy? Biết ông đây hẹn cùng người phụ nữ khác, trong lòng khó chịu?” Quan Triều Viễn nhướn mày.

“Vô sỉ! Tôi mừng lắm! Hôm nay không cần nấu cơm cho anh nữa!”

“Vậy cô nợ tôi! Hôm khác nấu!”

“Ngày mai anh có tham gia lễ đính hôn không?”

Quan Triều Viễn nghiêm túc gật đầu: “Yên tâm đi, thiệp mời tự tôi nhận, tôi có thể không đi sao? Chờ ông đây lên đồ xuất hiện giúp cô nở mày nở mặt!”

“Được”

Quan Triều Viễn chui vào trong xe, lưu luyến rời đi.

Rời khỏi Tô Lam, sắc mặt anh lập tức trở nên cực kì khó coi.

Liên tục đạp hết cỡ chân ga, cho tới khi về tới hoa viên Crystal.

Đây là nơi giống như một tòa lâu đài nằm ven biển, nhìn không thấy đầu, cũng không thấy đuôi, bên trong tường quây cao cao là cây cối rậm rạp, từng hàng cực kì xanh tốt.

Ngoài cùng hướng đông giáp biển, là biển tình nhân nổi tiếng nhất thành phố Z, bãi biển tình nhân vốn là cảnh điểm rất nổi tiếng ở thành phố Z, chỉ tiếc nơi đây là sát ranh giới biển tình nhân, nằm bên ngoài cảnh điểm.

Tòa cung điện to lớn oai hùng này, mang phong cách kiến trúc Địa Trung Hải lãng mạn, không mang đường nét bên ngoài, cửa vòm tròn, xanh và trắng, nơi đâu cũng lộ rõ vẻ lãng mạn.

Thực ra, mọi người không hề biết tòa cung điện này có tên thật là gì, chỉ cảm thấy nó có khí thế, mỗi viên ngạc mái ngói đều cực kì quý giá, vì thế đặt cái tên như này: hoa viên Crystal.

Thực tế, tên của tòa cung điện này là gì, cũng chỉ có chủ nhân hiện giờ của nó biết.

Quan Triều Viễn chính là chủ nhân toàn cung điện này.

Vừa vào cửa, quản gia Vương Vĩ đã tới đón, Vương Vĩ là một người đàn ông hói đầu, nhìn có vẻ hòa nhã dễ gần.

“Thiếu gia, cuối cùng cậu cũng về rồi”

Thời khắc thấy Quan Triều Viễn trở về, Vương Vĩ cũng coi như thở phào một hơi.

“Ừ” Trông Quan Triều Viễn có vẻ không vui.

Làm phiền anh hẹn hò, anh còn có thể vui được sao?

“Người làm tôi đã sắp xếp cả rồi, sẽ không có ai làm phiền thiếu gia, thiếu gia mau về phòng đi.”

Quan Triều Viễn đi thẳng lên tầng, đi tới một căn phòng ở †ầng trên cùng, bước vào.

Vương Vĩ khóa trái từ bên ngoài, căn phòng này chỉ có một lớp khóa ở bên ngoài, bên trong không mở ra được.

Bình Luận (0)
Comment