Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1771.2 - Chương 1771.1778

Chương 1771

Mục Nhiễm Tranh vẫn không nói gì. Bây giờ mỗi cư dân mạng đều là “hỏa nhãn kim tinh”, bọn họ sẽ nhanh chóng biết được tác giả của quyển truyện tranh này là Lê Thấm Thấm. Bên phía Thành Du chắc chắn sẽ không che giấu giúp mình, thân phận của cô ấy sẽ sớm bị lộ ra thôi.

Nếu anh phủ nhận, vậy anh…

Anh không biết mình đang xoắn xuýt chuyện gì, trong lòng lại kháng cự với điều này!

Phùng Khiêm đang vắt óc suy nghĩ, đột nhiên có một bàn tay vỗ lên trên tờ giấy của anh ta.

“Rất nhiều điều nói trong tin tức là sự thật, nếu phủ nhận chẳng phải là vả vào mặt mình sao?”

Phùng Khiêm nhìn Mục Nhiễm Tranh với vẻ kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi, “Lẽ nào cậu thật sự yêu rồi? Cậu còn yêu một cô gái hư hỏng à?”

“Cô ấy không phải là cô gái hư hỏng.”

Phùng Khiêm nổi giận, “Cậu yêu thật?”

Mục Nhiễm Tranh rút tay mình về, “Tôi không yêu nhưng đúng là đã đồng ý ra quyển sách này vì cô ấy muốn xuất bản một quyển truyện tranh. Chúng tôi… chỉ là bạn.”

“Tôi thấy ánh mắt cậu không bình thường! Chắc không phải chỉ đơn giản là bạn bè chứ? Nhiễm Tranh, nếu thật sự chỉ là bạn, cậu sẽ không nói chuyện ngập ngừng như vậy!”

Phùng Khiêm dẫn dắt Mục Nhiễm Tranh từ khi anh debut nên hiểu anh quá rõ rồi.

Mục Nhiễm Tranh cũng không muốn giấu Phùng Khiêm. Anh vẫn xem anh ta như anh trai của mình, có chuyện gì đều sẽ nói với anh ta trước.

“Tôi cảm giác mình thích cô ấy nhưng… lại không thể…”

Phùng Khiêm vò tờ giấy thành một cục rồi ném vào trong thùng rác, khoanh tay trước ngực nhìn Mục Nhiễm Tranh.

“Dạo này thằng nhóc nhà cậu lắm chuyện thật đấy. Cậu nói xem, sao lại không thể?”

Mục Nhiễm Tranh đau khổ dùng hai tay ôm lấy đầu mình, làm hỏng kiểu tóc của mình.

“Cô ấy quá nhỏ tuổi, vừa mới hai mươi, hơn nữa trước đó cô ấy thích chú tôi, còn quấn quýt không ngừng, bị người nhà chúng tôi liệt vào sổ đen rồi.”

Trước đó Phương Đóa hoàn mỹ như vậy, nếu đưa Lê Thấm Thấm về nhà, Mục Nhiễm Tranh cảm thấy mình sẽ bị đánh chết mất!

Hơn nữa, người Lê Thấm Thấm thích là Quan Triều Viễn.

“Được lắm, Nhiễm Tranh, bây giờ cậu giỏi thật, còn biết ăn cỏ non cơ à? Nhưng chênh lệch tuổi tác giữa hai người không tính là lớn, chỉ là bên phía Sếp Quan…”

Phùng Khiêm vẫn hiểu rõ về nhà họ Mục và Quan Triều Viễn. Gia đình như nhà họ Mục không thể tiếp nhận một cô gái hư hỏng. Với tính cách của Quan Triều Viễn, căn bản không thể để một cô gái từng dụ dỗ mình ở chung với cháu mình!

“Nhiễm Tranh, tôi không phản đối cậu yêu đương, ngược lại tôi còn ủng hộ cậu đấy. Tôi sẽ cảm thấy rất buồn nếu cậu cũng chờ tới khi bốn mươi, năm mươi tuổi mới yêu đương như rất nhiều minh tinh khác. Nhưng bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất để cậu yêu đương, cậu vẫn phải đăng Weibo này thôi.”

“Nhưng nếu tôi phủ nhận những chuyện này trên Weibo, vậy lúc tôi và cô ấy thật sự… chẳng phải là vả mặt sao?”

Đến lúc đó, tất nhiên sẽ gây ra sóng to gió lớn!

Đây không phải là chuyện đùa đâu.

Phùng Khiêm không nói gì, chỉ nhìn Mục Nhiễm Tranh cười.
Chương 1772
Nụ cười này làm Mục Nhiễm Tranh thấy khó hiểu.
“Anh cười gì vậy?”
“Cho dù cậu cứ nói là không thể nhưng lúc nói những lời này, trong lòng vẫn còn chờ mong.”
Mục Nhiễm Tranh hơi quẫn bách, “Cho dù tôi có chờ mong, vậy thì sao chứ?”
“Vậy thì theo đuổi thôi! Cậu là đàn ông, cũng đến tuổi lập gia đình rồi, chẳng lẽ không thể tán tỉnh một cô gái à? Nhiễm Tranh, mọi người đều cảm thấy cậu là một người có lịch sử tình cảm rất phong phú nhưng tôi biết cậu chỉ là một tờ giấy trắng, vẫn luôn thích Tô Lam, kết quả cô ấy bị chú cậu lấy mất! Cậu cứ thích chống đối với chú cậu cũng xem như trả thù đi?”
Phùng Khiêm nói mấy câu đã khiến Mục Nhiễm Tranh dở khóc dở cười.
Trả thù à?
“Cậu nghĩ lại xem, Tô Lam thích chú cậu, kết quả cậu cướp không được, người này lại thích chú cậu, nếu cậu có thể giữ được sẽ chứng minh cậu không kém hơn chú cậu! Đúng không?”
Mục Nhiễm Tranh híp mắt nhìn Phùng Khiêm, “Anh Khiêm, anh đang cổ vũ tôi yêu đương sao?”
“Nói nhảm! Đương nhiên rồi! Công ty đã quyết định tạm thời phong sát cậu, chúng ta còn cứu vãn hình tượng này làm gì? Cùng lắm thì tách ra thôi!” Phùng Khiêm cũng xem như đã suy nghĩ thông suốt.
Mục Nhiễm Tranh hiếm khi thấy Phùng Khiêm xúc động mạnh như thế. Anh ta nổi tiếng là phái lạnh lùng, bình tĩnh trong giới nghệ sĩ, chính vì vậy, tính cách của hai người bù trừ cho nhau mới có thể có được thành tựu như bây giờ.
“Vậy tôi… đi tỏ tình à?” Mục Nhiễm Tranh nhìn Phùng Khiêm với vẻ dò hỏi.
“Chỉ một chữ… làm.”
Mục Nhiễm Tranh dường như nhận được gợi ý lớn, trong cơ thể chợt cháy lên một ngọn lửa!
“Làm!”
“Vậy là được rồi!” Phùng Khiêm vỗ vai Mục Nhiễm Tranh, “Tôi đã làm bố, sắp có con thứ hai rồi mà thằng nhóc cậu còn chưa có bạn gái thì thật mất mặt!”
Mục Nhiễm Tranh cười ngây ngô, “Vậy bên phía công ty…”
“Cậu yên tâm, xảy ra chuyện đã có tôi gánh vác thay cậu nhưng tôi cảm thấy có mối quan hệ với chú cậu, bọn họ sẽ không dám làm gì đâu. Nếu bọn họ thật sự dám động vào cậu, chắc chắn sẽ phải xin chỉ thị của chú cậu. Dù sao chú cậu cũng không đến mức ‘vì nghĩa diệt thân’ chứ?”
“Ha ha, chú ấy đã làm không ít chuyện ‘vì nghĩa diệt thân’ rồi.”
Mục Nhiễm Tranh khoác vai Phùng Khiêm, “Nhưng cho dù chú ấy đuổi tôi ra khỏi công ty, tới lúc đó chẳng phải chúng ta có thể chuyển sang công ty khác sao?”
Hai người đập tay với nhau!
Cuộc nói chuyện với Phùng Khiêm làm Mục Nhiễm Tranh thông suốt, ném đi sự rối rắm của mấy ngày trước và bắt đầu phấn chấn lên.
Anh quay lại căn hộ của mình. Không ngờ ở đây bừa bộn còn hơn cả chuồng lợn làm anh phải thu dọn nhà rất lâu.
Sau đó anh ngồi trên sô pha bắt đầu nghiên cứu xem mình sẽ tỏ tình với Lê Thấm Thấm thế nào.
Từ khi tin tức xấu về anh xuất hiện, Lê Thấm Thấm đã gửi tin nhắn WeChat cho anh, chỉ tiếc là anh chưa từng nhắn lại. Anh xem tin tức cô ta gửi tới nhưng vẫn không trả lời, tính chờ sau khi sắp xếp xong mới liên lạc với cô ta.
Chương 1773

Nhưng anh nên tỏ tình thế nào đây?

Mục Nhiễm Tranh còn có gánh nặng là thần tượng, đường đường một ảnh đế tỏ tình với gái nhà người ta, nói thế nào cũng không thể quá bình thường chứ?

Mục Nhiễm Tranh không ngờ mình chỉ muốn thu xếp tỏ tình thôi cũng phải suy nghĩ mất cả ngày.

Điều làm Mục Nhiễm Tranh càng không ngờ tới lúc này Lê Thấm Thấm cũng đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng!

Lúc này trong phòng khách nhà họ Lê yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Lê Hán Giang không xem tin tức giải trí nhưng bạn ông ta đã nói cho ông ta biết những tin tức về Mục Nhiễm Tranh. Bởi vì con gái mình xuất bản một quyển truyện tranh sách nên ông ta mua rất nhiều quyển tặng bạn bè, cuối cùng cũng thấy nở mặt nở mày vì con gái.

Không ngờ chưa được mấy ngày, bạn ông ta hỏi thẳng ông ta, có phải con gái ông ta và Mục Nhiễm Tranh đang yêu nhau không?

Lê Hán Giang nghe được tin tức này thì thật sự tức giận!

Lê Thấm Thấm vẫn đứng yên không dám thở mạnh. Cô ta không ngờ người đàn ông ở nhà xuất bản sẽ ra một chiêu như vậy!

“Thấm Thấm, con nói thật cho bố biết đi, rốt cuộc quan hệ giữa con và Mục Nhiễm Tranh là thế nào?”

Lúc đầu Lê Hán Giang rất thích Mục Nhiễm Tranh. Dù sao nhà họ Mục cũng nổi tiếng là gia đình thư hương tương đối có gia giáo, anh lại là ảnh đế nhưng ông ta không ngờ anh trước mặt một đằng sau lưng một kiểu!

Cộng thêm trên tin tức viết Mục Nhiễm Tranh tệ như thế, Lê Hán Giang lại càng phản đối hơn.

“Bọn con chỉ là quan hệ bạn bè! Trên tin tức viết linh tinh thôi!” Lê Thấm Thấm thề thốt phủ nhận.

“Vậy quyển truyện tranh này của con được xuất bản là nhờ cậu ta à?”

Lê Thấm Thấm mở miệng lại không nói được lời nào. Cứ như vậy, việc xuất bản quyển sách này của cô ta đã không còn giá trị gì nữa, đây mới là chỗ khiến Lê Hán Giang tức giận.

Mặc dù quyển sách này có thể xuất bản nhưng không phải vì con gái mình vẽ giỏi mà là nhờ danh hiệu ảnh đế của Mục Nhiễm Tranh!

“Khốn kiếp! Con lại dám lừa gạt bố!” Lê Hán Giang mất thể diện trước mặt bạn bè, tất nhiên không thoải mái.

“Con không lừa bố! Đúng vậy! Vì con muốn xuất bản quyển sách này để khỏi phải ra nước ngoài, cho nên Mục Nhiễm Tranh nhận lời với nhà xuất bản cho ra một quyển sách của anh ấy, nhà xuất bản mới giúp con xuất bản quyển sách này!”

Lê Thấm Thấm dứt khoát nói thật ra.

“Vậy con còn nói hai đứa không có quan hệ!”

“Bọn con vốn không có quan hệ mà!”

“Nếu không có quan hệ gì, sao cậu ta thà đánh cược sự nghiệp của mình cũng muốn giúp con xuất bản quyển sách này chứ? Bố đã hỏi thăm rồi, Mục Nhiễm Tranh xuất bản quyển sách này là vi phạm hợp đồng! Cũng vì chú cậu ta là Quan Triều Viễn, công ty mới chỉ cảnh cáo nhắc nhở thôi!”

Lê Thấm Thấm hết đường chối cãi. Cô ta không biết tại sao Mục Nhiễm Tranh lại làm thế. Chẳng lẽ anh ấy thích mình thật?

“Mục Nhiễm Tranh này trông có vẻ là thanh niên tốt không ngờ lại là người như thế!” Lê Hán Giang tức giận, đứng dậy đi qua đi lại, “Cậu ta cũng dám có ý đồ với con gái bố!”

“Bố, cho dù Mục Nhiễm Tranh thật sự thích con thì sao chứ? Anh ấy lại đâu có bạn gái!” Lê Thấm Thấm vội vàng phản đối.
Chương 1774

“Cậu ta và con gái của sếp tổng tập đoàn Nam Ngung đã chuẩn bị đính hôn, còn nói chưa có bạn gái gì chứ! Hơn nữa, cậu ta hơn con đến sáu tuổi!”

“Sáu tuổi thì sao? Không phải bố còn lớn hơn dì Lam đến mười tuổi à…” Lê Thấm Thấm lẩm bẩm một câu.

Nhưng Lê Hán Giang lại nghe được tiếng lẩm bẩm này.

“Con thì biết cái gì?”

Bởi vì ông ta lớn hơn người vợ bây giờ mười tuổi nên mới không muốn con gái mình lấy một người đàn ông lớn tuổi hơn cô ta quá nhiều.

Trong ấn tượng của Lê Hán Giang, đàn ông có tiền có thế đều sẽ tìm những người phụ nữ nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều nhưng con gái mình lại khác. Con gái mình là cành vàng lá ngọc, phải tìm một người đàn ông môn đăng hộ đối, không thể chênh lệch quá ba tuổi.

Mà Lê Thấm Thấm mới qua sinh nhật hai mươi tuổi, Mục Nhiễm Tranh đã hai mươi sáu tuổi.

Trong mắt ông ta, chênh lệch tuổi tác như vậy không thích hợp.

“Bố cho con biết, Lê Thấm Thấm, bố sẽ lập tức đưa con ra nước ngoài! Sau này con không được có bất kỳ liên hệ nào với Mục Nhiễm Tranh nữa!” Lê Hán Giang hét lên với Lê Thấm Thấm.

Lê Thấm Thấm vừa định phản đối, Quan Ly đã vội vàng kéo cô ta lại.

“Thấm Thấm, con tạm thời nghe lời bố con nói đi.” Quan Ly kéo Lê Thấm Thấm về phòng ngủ, “Bây giờ bố con đang nóng, con càng chống đối thì ông ấy lại càng giận hơn thôi. Chờ qua vài ngày nữa ông ấy hết giận, dì sẽ nói giúp con.”

“Ông ấy đúng là vô lý!” Lê Thấm Thấm ngồi phịch xuống giường.

“Con bình tĩnh đi, dì đi xem bố con thế nào.”

Quan Ly nói xong lại đi ra ngoài.

Lê Thấm Thấm ngồi trên giường một lát thì điện thoại vang lên tiếng chuông báo, không ngờ là Mục Nhiễm Tranh gửi tin nhắn tới!

Cô ta lập tức mở ra.

“Ngày mai cô có thời gian tới nhà tôi một chuyến không?”

Lê Thấm Thấm cuối cùng cũng chờ được tin nhắn của Mục Nhiễm Tranh! Mấy ngày qua cô ta đã gửi bao nhiêu tin nhắn nhưng không ngờ anh không hề trả lời, trái lại bảo cô ta tới nhà anh?

Cậu ta thà đánh cược sự nghiệp của bản thân cũng muốn giúp con xuất bản quyển sách này!

Lời Lê Hán Giang nói vang vọng trong đầu cô ta. Chẳng lẽ Mục Nhiễm Tranh thích mình thật?

Lê Thấm Thấm bất giác cong môi. Vậy anh ấy hẹn mình tới nhà anh ấy chắc chắn phải có việc, không chừng là tỏ tình?

“Được, mười giờ sáng mai, không gặp không về.”

Lê Thấm Thấm nhanh chóng nhắn tin lại, tim bất giác đập rộn ràng!

Sau khi hẹn thời gian với Mục Nhiễm Tranh, tối đó Lê Thấm Thấm tự nhiên mất ngủ.

Cô ta lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được, còn có chút hưng phấn, khóe miệng lúc nào cũng cong lên.

Cô ta dường như đã có thể đoán được Mục Nhiễm Tranh sắp tỏ tình với mình.
Chương 1775
Tối hôm đó, Lê Thấm Thấm nhìn điện thoại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng chờ được tới khi trời sáng. Cô ta lập tức bật dậy, chạy về phía phòng để quần áo của mình.
Lê Thấm Thấm là cô chủ danh giá, tất nhiên cũng có rất nhiều quần áo. Cô ta đi qua đi lại trong phòng để quần áo bắt đầu tìm kiếm một bộ có thể mặc vào ngày hôm nay.
Lê Thấm Thấm kinh ngạc phát hiện ra mình ở trong gương không ngờ đã béo hơn rồi! Điều này thật khủng khiếp đối với một cô gái mới biết yêu!
“Mặc nhiều quá trông sẽ béo! Không được, không được! Mình nhất định phải mặc ít thôi!”
“Màu đen trông có vẻ gầy! Cũng không được, không trẻ trung tươi tắn!”
“Màu hồng này trông béo quá!”
Lê Thấm Thấm quả thật muốn phá luôn phòng để quần áo của mình. Cô ta tìm suốt hai giờ, cuối cùng cũng xác định được bộ quần áo cho mình. Cô ta chọn một bộ thể thao với hai màu đen vàng kết hợp với một cái áo len kẻ tương đối sáng màu, trông không béo mà có vẻ trẻ trung xinh đẹp.
“Ôi mẹ ơi!” Lê Thấm Thấm liếc nhìn đồng hồ và lập tức hét lên. Cô ta vội vàng ngồi xuống trước bàn trang điểm. Đối với một cô gái, trang điểm là một bước không thể thiếu.
Lê Thấm Thấm trang điểm tỉ mỉ cho mình, một giờ lại trôi qua, vậy là thoáng cái đã qua gần ba giờ rồi!
Sau khi trang điểm xong, Lê Thấm Thấm chuẩn bị ra ngoài, vừa khéo đón xe tới đó hơn nửa giờ.
Lê Thấm Thấm khẽ hát và đi tới cửa thì bị vệ sĩ ngăn lại.
“Cô chủ, xin hỏi cô đi đâu vậy?”
“Tôi đi đâu thì liên quan gì tới anh chứ? Anh mau tránh ra đi!”
“Cô chủ, sếp Lê đã dặn mấy ngày này sẽ không cho cô ra ngoài, hay là cô quay vào đi?” Vệ sĩ vô cùng khó xử nói.
“Không cho tôi ra ngoài là thế nào hả? Tôi cứ ra ngoài thì làm sao? Anh mau tránh ra cho tôi!” Lê Thấm Thấm nóng mắt.
“Cô chủ, mong cô đừng làm khó chúng tôi! Chúng tôi đi làm cũng không dễ dàng gì! Nếu cô nhất định muốn ra ngoài, hay cô gọi điện thoại cho sếp Lê trước đã? Nếu sếp Lê đồng ý, chúng tôi chắc chắn sẽ để cô ra ngoài!”
Lê Thấm Thấm cắn môi, không nói lời nào! Xem ra bố cô ta nhất quyết muốn ngăn cản cô ta tới cùng rồi!
Đôi mắt to của cô ta đảo quanh, “Mong các anh hãy giúp đỡ, tôi đi trong vòng một giờ chắc chắn sẽ về. Bố tôi phải tới tối mới về nhà, tôi bảo đảm ông ấy về sẽ không biết gì đâu.”
Đám vệ sĩ nhìn nhau, “Cô chủ, cô đừng làm khó chúng tôi.”
“Sao các anh không biết biến báo vậy? Có câu trên có chính sách, dưới có đối sách! Nếu bố tôi trách tội xuống, không phải còn có tôi chống đỡ sao?”
“Cô chủ, không phải chúng tôi không muốn giúp cô. Lần trước, mấy người trong chúng tôi đã bị đuổi việc rồi. Chúng tôi tìm việc làm không dễ dàng gì, cũng không muốn bị đuổi.” Đám vệ sĩ đau bã nói.
Lê Thấm Thấm thấy dáng vẻ mỗi người bọn họ đáng thương như vậy cũng không muốn làm khó bọn họ nữa. Nếu không thể đi qua cửa chính, vậy cô ta đi cửa sau là được rồi.
Nhưng cô ta vừa xoay người.
“Cô chủ, cô đừng nghĩ tới chuyện lén chạy qua cửa sau, phía sau cũng có anh em của chúng tôi rồi. Sếp Lê đã điều tất cả vệ sĩ qua đây, ông ấy nói qua mấy ngày nữa sẽ đưa cô ra nước ngoài, cô đừng nghĩ tới chuyện ra ngoài nữa.”
Lê Thấm Thấm tức giận đến mức dạ dày cũng thấy đau, quay lại trong phòng mình!
Chương 1776

Lần này Lê Hán Giang đã quyết tâm rồi. Dạo này, con gái mình khó khăn lắm mới nghe lời một chút, ông ta không thể để cho cô ta yêu đương nữa, đặc biệt là với Mục Nhiễm Tranh.

Lê Thấm Thấm không biết Lê Hán Giang đã bắt đầu thu xếp thủ tục cho cô ta ra nước ngoài.

“Hôm nay tôi chắc chắn phải ra ngoài, ai cũng không cản được tôi đâu!” Lê Thấm Thấm đã hạ quyết tâm hôm nay phải gặp mặt Mục Nhiễm Tranh!

Thời gian trôi qua từng phút từng giây nhưng Lê Thấm Thấm vẫn chưa tìm được cách nào có thể chạy ra ngoài.

Dù sao cô ta cũng là một cô gái tốt bụng, muốn bảo đảm mình có thể chạy ra ngoài mà vệ sĩ nhà mình không bị đuổi.

Trong lúc Lê Thấm Thấm cố vắt óc suy nghĩ cách chạy ra ngoài, Mục Nhiễm Tranh đang ở nhà mình.

Tình trạng của anh gần giống với Lê Thấm Thấm. Tối qua anh gần như không ngủ, sáng sớm đã dậy chọn quần áo sẽ mặc trong ngày hôm nay.

Trong nhà rất bừa bộn. Trên thực tế, anh đã bắt đầu dọn nhà từ hôm qua, tối thiểu nhìn qua không nên bừa bộn như chuồng lợn chứ?

Chờ sau khi chuẩn bị xong xuôi, Mục Nhiễm Tranh mặc bộ vest kẻ xanh ngồi trên sô pha chờ Lê Thấm Thấm qua!

Anh chợt đứng lên, “Mình không thể để bộ vest này có nếp nhăn được, vẫn nên đứng thì hơn!”

Anh lại quay vào trong phòng ngủ của mình, đứng trước gương soi qua soi lại, kiểu tóc và quần áo đều không có vấn đề.

Mục Nhiễm Tranh nhìn đồng hồ thấy còn mười phút nữa là đến mười giờ, chợt cảm giác tim mình bắt đầu đập nhanh hơn.

Anh che ngực, “Làm ơn đi, mày có tình cảnh nào mà chưa từng trải qua chứ? Chỉ là tỏ tình thôi! Không cần căng thẳng như vậy!”

Tuy nói vậy nhưng anh vẫn không nhịn được mà đi qua đi lại trong phòng.

Lê Thấm Thấm ở nhà suy nghĩ tới đau cả đầu. Cô ta vừa thấy Quan Ly đi từ bên ngoài vào thì vội vàng xông tới nắm tay bà ta.

Quan Ly giật mình, “Con sao vậy, Thấm Thấm?”

“Dì phải giúp tôi, bây giờ chỉ có dì mới có thể giúp được tôi!”

Lê Thấm Thấm nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho Quan Ly nghe. Trên thực tế, cô ta không hy vọng nhiều, dù sao bà ta vẫn luôn nghe theo lời Lê Hán Giang.

“Xem như tôi cầu xin dì, dì giúp tôi lần này đi!” Cho tới bây giờ Lê Thấm Thấm chưa từng ăn nói khép nép với Quan Ly như vậy.

“Được, dì sẽ giúp con.”

Lê Thấm Thấm mừng rỡ nhìn Quan Ly!

Quan Ly dẫn theo Lê Thấm Thấm đi tới cửa, “Tôi đã gọi điện thoại cho ông ấy rồi, ông ấy bảo hôm nay có thể cho Thấm Thấm ra ngoài với tôi. Các anh tránh ra đi.”

Đám vệ sĩ vẫn không dám tin, “Bà chủ, ông chủ đã nói không có mệnh lệnh của ông ấy thì không thể để cô chủ ra ngoài. Hay bà gọi điện thoại cho ông ấy, bảo ông ấy nói với chúng tôi một tiếng?”

“Các cậu to gan thật! Lời tôi nói chính là đại biểu cho ông ấy! Các cậu mau tránh ra!”
Chương 1777
Trong lòng mọi người, Quan Ly luôn dễ tính, rất ít khi tức giận. Đám vệ sĩ thấy thế cũng không dám ngăn cản nữa, đành phải để cho bọn họ đi qua.
Lê Thấm Thấm vừa ra ngoài đã lập tức ngồi lên xe, chạy tới nhà Mục Nhiễm Tranh.
Mục Nhiễm Tranh không biết đã đi qua đi lại trong nhà mình bao nhiêu vòng.
Đã quá nửa giờ rồi, “Con nhóc chết tiệt này có quan niệm về thời gian không hả? Cô ấy muốn làm người ta sốt ruột tới chết à?”
Đúng lúc đó, chuông cửa đột nhiên vang lên. Tim Mục Nhiễm Tranh lập tức đập nhanh tới cực điểm, chỉnh lại quần áo đầu tóc rồi mới đi mở cửa!
Anh hít sâu một hơi trước khi ra ngoài.
Giờ phút quyết định sống chết đã đến!
Nhưng…
Trong nháy mắt khi mở cửa ra, Mục Nhiễm Tranh lập tức chán nản!
Ngoài cửa không phải Lê Thấm Thấm mà là…
“Chú thấy cháu muốn làm phản rồi!” Quan Triều Viễn nhéo tai Mục Nhiễm Tranh kéo anh ra khỏi nhà.
“Chú… chú… Cháu…”
Mục Nhiễm Tranh bị đau, che tai mình nói không ra lời.
“Cháu cái gì mà cháu, cút về cho chú!” Quan Triều Viễn giơ chân lên đá về phía mông của Mục Nhiễm Tranh. Ngay sau đó, đám vệ sĩ áp giải anh lên xe.
Hai vệ sĩ một trái một phải chặn Mục Nhiễm Tranh ở trong xe. Quan Triều Viễn ngồi trên ghế phụ.
“Lái xe!” Quan Triều Viễn đen mặt. Người cháu trai này quả thật làm anh giận muốn phát điên!
“Chú, không được đâu, hôm nay cháu có chuyện rất quan trọng! Cháu không thể quay về với chú bây giờ được!” Mục Nhiễm Tranh đã hẹn với Lê Thấm Thấm, nếu lát nữa cô ấy tới thì phải làm thế nào?
“Cháu có chuyện gì cũng không quan trọng bằng chuyện của chú! Lái xe!” Quan Triều Viễn xanh mặt. Tài xế gật đầu lập tức lái xe đi.
“Chú! Không được thật mà! Cháu quên mang theo điện thoại di động rồi. Chú chờ cháu lấy điện thoại đã!” Cho dù anh không thể chờ được Lê Thấm Thấm cũng phải nói cho cô ấy biết một tiếng chứ?
“Cháu muốn gọi điện thoại cho ai? Nếu là người nhà hoặc người của công ty, cháu dùng điện thoại của chú cũng được.”
Quan Triều Viễn móc điện thoại di động của mình ra.
Gương mặt Mục Nhiễm Tranh lập tức hóa đá. Vậy chẳng phải là muốn chết sao?
“Thôi… Thôi quên đi, dù sao cũng không phải là chuyện gì gấp.” Mục Nhiễm Tranh lập tức từ bỏ ý định này.
Quan Triều Viễn lại cất điện thoại vào trong túi, liếc nhìn Mục Nhiễm Tranh qua gương chiếu hậu rồi không để ý tới anh nữa.
Mục Nhiễm Tranh thở dài, nửa đường tự nhiên xông ra một Trình Giảo Kim. Lê Thấm Thấm cũng thật là… Cô ấy có thể có chút quan niệm thời gian không hả?
Quan Triều Viễn đưa Mục Nhiễm Tranh về hoa viên Crystal. Mục Nhiễm Tranh vừa vào phòng khách đã nhìn quanh một lượt nhưng không thấy Tô Lam đâu. Thế này thì hỏng bét rồi. Cô ở đây, chẳng may chú anh muốn ra tay tối thiểu còn có người giúp đỡ, bây giờ thì thảm rồi.
Quan Triều Viễn ngồi bắt chéo chân trên sô pha.
Chương 1778
Mục Nhiễm Tranh vừa thấy thế cũng không muốn bị đánh, ngồi cách Quan Triều Viễn tương đối xa.
“Đứng lên!” Quan Triều Viễn phẫn nộ quát một tiếng, Mục Nhiễm Tranh lập tức bắn người dậy giống như có gắn lò xo trên mông vậy.
“Cháu còn có mặt mũi mà ngồi xuống à?”
Mục Nhiễm Tranh gãi đầu, không nói gì.
“Chú hỏi cháu, công ty bảo cháu làm sáng tỏ scandal giữa cháu và Lê Thấm Thấm, sao cháu không làm?”
“Cháu cảm thấy… Trên tin tức đều là những lời vô căn cứ, không cần thiết phải để ý tới. Hơn nữa, cháu làm vậy chẳng phải không đánh đã khai sao?” Giọng Mục Nhiễm Tranh nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Anh đương nhiên biết mình đuối lý.
“Khốn kiếp! Cháu tưởng cháu có thể lừa được chú à? Chẳng phải cháu cảm thấy một khi giải thích, sau này đến với Lê Thấm Thấm chính là tự vả mặt mình sao? Chú còn không biết tâm tư của cháu à?”
Mục Nhiễm Tranh đại khái cũng đoán được Quan Triều Viễn đã biết hết rồi.
“Mục Nhiễm Tranh! Chẳng lẽ cháu không biết Lê Thấm Thấm là ai sao? Không ngờ cháu lại yêu cô ta!” Khi Quan Triều Viễn biết chuyện này, quả thật tức muốn phát điên rồi!
Nó có thể không yêu Phương Đóa nhưng tuyệt đối không được phép yêu Lê Thấm Thấm!
“Cháu và Lê Thấm Thấm không phải người yêu, chúng cháu chỉ là bạn…”
“Bạn à? Hôm nay cháu có dám nói cháu không chịu đính hôn không phải vì cô ta? Cháu dám nói cháu đổi nhẫn trong buổi lễ đính hôn không phải vì cô ta? Cháu dám nói cháu không làm sáng tỏ tin tức không phải vì cô ta? Cháu dám nói hôm nay cháu ăn mặc nghiêm túc như thế, không phải vì hẹn cô ta?”
Mục Nhiễm Tranh hoảng sợ nhìn Quan Triều Viễn. Không ngờ chú còn biết cả chuyện mình hẹn với Lê Thấm Thấm?
Chú cài máy theo dõi ở nhà mình à?
“Chú, chú phái người theo dõi cháu, còn cài máy theo dõi ở nhà cháu nữa! Chú làm thế thật quá đáng! Cháu đã là người trưởng thành rồi!” Mục Nhiễm Tranh cũng tức tới đau cả ngực. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy người đàn ông trước mắt này đáng sợ như vậy.
“Cháu cũng biết cháu là người trưởng thành à? Vậy cháu cũng nên làm vài chuyện của người trưởng thành đi, đừng để cho người nhà suốt ngày phải lo lắng cho cháu nữa!”
“Cháu làm gì để các chú lo lắng chứ? Rõ ràng là các chú tự lo lắng linh tinh! Cháu đã lớn như vậy mà ngay cả chút tự do cũng không có sao? Đúng! Cháu thích Lê Thấm Thấm! Cháu không thích Phương Đóa! Cháu là một con người chứ không phải một cỗ máy mà các chú tùy tiện ấn điều khiển từ xa vài cái, cháu lại phải nghe theo sự chỉ huy của các chú!”
Trong nháy mắt này, Mục Nhiễm Tranh trút ra mọi cảm xúc trong lòng. Trong thời gian qua, anh cũng rất buồn khổ rồi.
“Được lắm, cánh cháu cứng rắn rồi, muốn bay đúng không?”
Mục Nhiễm Tranh chưa bao giờ nói nhiều với Quan Triều Viễn như bây giờ làm anh nhất thời không kịp phản ứng.
“Không phải cháu muốn bay mà cháu vốn phải bay! Là các chú cứ nhất quyết điều khiển cháu! Cháu đã lớn như vậy còn không thể quản lý tiền của mình, không thể quyết định cuộc hôn nhân của mình, ngay cả thích người khác cũng không được sao?”
Lúc Tô Lam về, Quan Triều Viễn và Mục Nhiễm Tranh đã cãi nhau ầm ĩ. Quan Triều Viễn đang muốn ra tay rồi, cũng may cô cản anh lại.

Bình Luận (0)
Comment