Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 3537

Chương 3537

Nếu như đêm nay cậu ấy vẫn nhất quyết đòi đi thì cứ chờ đó mà xem mẹ đánh gấy cái chân chó của con!”

Lâm Thúy Vân: “Bà Lâm à, mẹ có chắc mẹ thực sự là người đã sinh ra con không đấy?

Sao mà bây giờ, con cảm thấy cực kỳ hoài nghỉ liệu con có phải là được nhặt về hay không!”

“Nhanh cút đi cho mẹ!”

Trông thấy lần này mẹ Lâm đã thực sự lo.

lắng và sốt ruột, tới lúc ấy Lâm Thúy Vân mới gãi đầu và lẩm bẩm thầm thì: “Rõ ràng không phải chỉ là nói con muốn ra nước ngoài bồi dưỡng thêm thôi sao, cũng đâu đến mức đó đâu!”

“Con nói cái gì cơ?”

Ngay khi mẹ Lâm vừa nghe thấy câu này, cao độ giọng nói của bà ấy đã trực tiếp tăng lên tám nốt.

Bà ấy thực sự không thể tin nổi, trừng mắt nhìn Lâm Thúy Vân: “Con đang nói cái gì thế? Đi nước ngoài!

Chuyện này xảy ra khi nào, sao mẹ không biết gì cả?”

Chính bản thân Lâm Thúy Vân cũng không còn gì để nói: “Con vừa mới nảy ra ý nghĩ này thôi. Hồi trước khi còn ở Lan Ly, con đã nhận được lời mời giao lưu học thuật nước ngoài. Con chỉ là không muốn từ bỏ lý tưởng của mình thôi mà”

Mẹ Lâm chính thức bó tay rồi: “Con muốn làm gì thì cứ làm đi!”

Đối mặt với Lâm Thúy Vân, mẹ Lâm dĩ nhiên đã cạn lời, bà ấy hậm hực xoay người bỏ đi.

Còn Lâm Thúy Vân thì quay đầu lại quan sát Lục Mặc Thâm, sau đó khế thở dài một hơi.

Người đàn ông Lục Mặc Thâm này chắc sẽ không vì tình yêu chân thành của bản thân mà yêu đến nỗi chết đi sống lại đâu nhỉ?

Tâm mắt xa xăm của cô ấy dừng lại trên đùi phải vẫn đang bó thạch cao của anh ta.

Lâm Thúy Vân chỉ cảm thấy có một nỗi cảm xúc mềm mại mà chua xót xuất hiện nơi góc nào đó trong trái tim mình, cô ấy bước qua bên đó: “Giáo sư Lục, anh nhất định phải về à?”

Lục Mặc Thâm nhàn nhạt liếc nhìn cô ấy một cái: “Đúng vậy.”

Lâm Thúy Vân suy nghĩ một lúc, kéo chiếc ghế của cô ấy lại gần anh ta một chút, chặn ngay trước mặt anh ta “Có cần tôi đi cùng tiễn anh không?”

Khóe miệng Lục Mặc Thâm nhếch lên một nụ cười lạnh đầy châm chọc: “Không cần đâu, đợi thêm một lúc nữa là trợ lý Liễu sẽ tới rồi, tôi không cần đến lòng tốt của cô đâu.”

Lâm Thúy Vân cứ như thế nhìn chằm chằm vào anh ta, với một cặp mắt tỏa sáng lấp lánh: “Vậy thì tôi sẽ ở đây, chờ cùng anh được”

Khuôn mặt điển trai của Lục Mặc Thâm trong nháy mắt đen lại như lộn chổng vó lên trời, cô nàng đanh đá chua ngoa và chẳng có chút lương tâm này căn bản chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn giữ anh ta lại.

Cười khẩy!

Lục Mặc Thâm vô cùng lạnh lùng nghiêng đầu sang một bên, trong lòng thầm nghĩ lúc trước bản thân chắc chăn là đã bị cửa kẹp chặt, cho nên mới thích một kẻ vô lại lòng lang dạ sói như vậy.

Nhìn phản ứng trẻ con của anh ta, Lâm Thúy Vân chỉ cảm thấy rất buồn cười, nhưng mà trên mặt vẫn phải kéo căng ra vẻ đàng hoàng trịnh trọng, giả bộ mơ hồ: “Giáo sư Lục, anh nghĩ thế nào về việc tôi đi nước ngoài bồi dưỡng thêm?”

Ngay khi tiếng nói của cô ấy rơi xuống, Lâm Thúy Vân rõ ràng có thể cảm giác được áp suất không khí xung quanh mình đột ngột giảm mạnh.

Chậc chậc chậc!

Người đàn ông này có thể khống chế kìm nén cảm xúc của bản thân lại một chút được hay không vậy, thậm chí đến cả một người chẳng nhạy bén tẹo nào như cô ấy cũng đã nhận ra.

Bình Luận (0)
Comment