Chương 376
Thời gian lâu như này, vậy mà đến tin wechat Tô Lam cũng không gửi cho anh!
Rốt cuộc trong lòng cô có còn người chồng này không?
“Doãn Cẩn! Giờ Tô Lam đang ở đâu?” Quan Triều Viễn gầm lên.
“Hôm nay phu nhân ở thành phố S, nghe nói đó là nơi quay cuối cùng”
Vì sự xuất hiện của người đàn ông thần bí kia, Quan Triều Viễn ra lệnh cho Doãn Cẩn phái người bám sát Tô Lam, vì thế, nhất cử nhất động của Tô Lam đều nằm trong lòng bàn tay của anh.
“Lập tức đặt vé đi thành phố S cho tô “Ơ… chủ tịch, đây là nơi quay phim cuối cùng rồi, nói không chừng hai ngày nữa phu nhân sẽ về”
“Lời tôi nói cậu không hiểu hả?”
“Vâng, tôi lập tức đi đặt vé máy bay.”
Đêm tối Tô Lam kết thúc một ngày quay phim, đang nghỉ ngơi trong khách sạn, có lẽ sắp đóng máy rồi, mỗi lần sắp đóng máy, cô đều tràn đầy suy nghĩ.
Cô là một diễn viên rất dễ hãm sâu vào nhân vật của mình, mỗi lần đóng máy, đều là lúc nói lời tạm biệt với vai diễn của mình.
Đương nhiên sẽ hơi không nỡ.
Buồn chán nằm trên giường, lướt xem newsfeed.
Trạng thái của Tiêu Mạch Nhiên đập vào mắt, ảnh đi kèm là ảnh selfie của cô ta.
“Buổi đêm ở thành phố S yên tĩnh mà đẹp, nhớ bạn”
Tô Lam like theo thói quen, bình luận: Chị Mạch nhiên cũng ở thành phố S à, trùng hợp quá, em cũng ở đây.
Rất nhanh Tiêu Mạch Nhiên liền trả lời cô: Đúng vậy, trùng hợp quá, thế nhưng, chác là không có thời gian gặp nhau.
Về thành phố Z rồi hẹn nhau sau nhé.
Tô Lam lại trả lời một câu.
Đang chuẩn bị ngủ, bỗng bên ngoài có người gõ cửa.
Tô Lam không nhịn được trợn mắt bất mãn: “Hắc Thổ chết tiệt, nửa đêm còn không chịu ngủ!”
Vốn cô không muốn ra mở cửa, nhưng tiếng gõ cửa cứ liên tục vang lên không ngừng, cô chỉ đành dậy mở cửa, tên nhóc kia lại làm trò gì nữa.
“Tôi không ăn đêm, không chơi game, không muốn ngắm cảnh đêm!” Vừa mở cửa, Tô Lam liền gầm lên với người ở bên ngoài.
Mục Nhiễm Tranh thường nửa đêm đến tìm cô, không phải hẹn cô đi ăn đêm, thì hẹn cô chơi game, hoặc là không ngủ được hẹn cô đi ngăm cảnh đêm.
“Sao? Hai người thường cùng nhau ăn đêm, chơi game, ngắm cảnh đêm sao?”
Ngoài cửa truyền tới một giọng nói quen thuộc.
Lúc này Tô Lam mới nhìn rõ, đứng bên ngoài là Quan Triều Viễnt!
“Không, không có, anh ta hẹn tôi, tôi không đi…” Tô Lam liền lắp bắp trả lời.