Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4007

Chương 4007

Lâm Thúy Vân vội vàng không tiếc công sức để thanh minh mình trong trắng: “Giáo sư Lục thân yêu của em, nếu anh cứ nói những lời như vậy, thật sự sẽ làm trái tim đứa bé này bị tổn thương đó! Người ta đã trao hạnh phúc cả đời của mình cho anh rồi, anh sao có thể nói răng em không tin tưởng anh chứ?”

“Anh xem hôm nay đi, em có thể dễ dàng thuận lợi đánh bại Lê Duyệt Tư chính là vì trong lòng em hiểu rõ, anh sẽ nhất định để để giúp em chống lưng! Nếu không phải như vậy thì dựa vào sức của một mình em, làm sao có gán chống lại Lê Chí Sơn?”

Lâm Thúy Vân không tiếc công sức để tâng bốc và nịnh nọt, đẩy Lục Mặc Thâm lên tít mây xanh: “Giáo sư Lục, anh tự sờ vào cơ ngực của chính mình và nói với em, đây là những gì em nói có phải là thật lòng hay không, có thật hay không?”

Mặc dù Lục Mặc Thâm biết rằng cô nàng nhỏ bé này là đang nịnh nọt một cách rõ ràng, nhưng anh vẫn rất hài lòng với cô. Dù biểu cảm gương mặt tuấn tú vẫn không vui, nhưng vướng mắc trong lòng đã được buông bỏ.

Người phụ nữ trước mặt anh là người anh yêu nhất, anh biết rằng trốn tránh bản thân anh, thì nỗi đau của cô ấy phải gánh chịu chắc chăn không bao giờ ít hơn chính anh.

Đối với một cô gái cứng đầu và mạnh mẽ như vậy, làm sao anh có thể nhẫn tâm tính toán mấy chuyện này với cô cơ chứ?

Mặc dù trong lòng anh đã có thể tháo bỏ khúc mäc, nhưng Lục Mặc Thâm không có ý định bỏ qua cho Lâm Thúy Vân dễ dàng như vậy.

Đợi đến khi cả hai thay trang phục thường ngày, Lâm Thúy Vân đang ngồi bên ghế lái phụ cùng Lục Mặc Thâm.

“Đừng tưởng rằng em ở đây nịnh nọt anh mấy câu, thì anh sẽ xóa bỏ chuyện này!”

Lục Mặc Thâm đang lái xe rất nghiêm túc, câu nói thoát ra từ miệng nhẹ như gió thoảng mây bay.

“Không phải chứ? Chuyện này vẫn chưa được xí xóa sao! Thôi thì tí chuyện nhỏ này hai ta cứ thể bỏ qua nhé, có được không?”

“Em và anh cãi nhau to một trận xong, thì em biến mất ròng rã suốt hơn hai tháng, còn trốn tránh không gặp anh. Em nói xem nếu như chuyện này anh dễ dàng bỏ qua cho em thì sau này nếu như em cắm cho anh một cặp sừng ba mét thì liệu anh cũng phải dễ dàng bỏ qua hay sao?”

Lâm Thúy Vân thầm suy nghĩ trong lòng: Chết tiệt! Những gì vị giáo sư Lục nói thực sự có lý, và cô lại không thể bác bỏ nó.

Hai mắt cô trợn tròn, cô vội vàng xụi lơ tiến sát đến bên cạnh Lục Mặc Thâm, khuôn mặt nhỏ nhăn thanh tú cọ cọ vào vai anh, cười giả lá: “Thưa giáo sư Lục, ông xã của em, tình yêu của em! Anh có thể rộng lượng tha lỗi cho em bé lần này, được không?”

Lục Mặc Thâm tùy tiện liếc nhìn cô, chỉ thấy cô nàng đang ôm khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, chu môi, chớp chớp đôi mắt to như.

chứa đầy những vì sao trên bầu trời đêm.

Trông bộ dạng đó thực sự vô cùng dễ thương, nếu không phải do bản thân anh đang tự lái xe, Lục Mặc Thâm chắc chắn sẽ véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô và cứ thế hôn lên khắp khuôn mặt đó.

Lục Mặc Thâm khẽ nuốt nước bọt khan và cố gảng bình tĩnh lại: “Đừng có mà làm nũng tỏ ra đáng yêu với anh, trò này không có tác dụng đâu, biết chưa?”

Chết tiệt, không phải chứ? Cô đã lấy ra các bí kíp sinh tồn lợi hại nhất mà cô cất giấu bấy lâu nay, vậy nhưng cô vẫn không thể xử lý được Lục Mặc Thâm?

Nếu như là ngày xưa, không cần biết bản thân cô phạm phải lỗi gì, chỉ cần cô làm ra biểu cảm như vậy thì cha mẹ cô cũng đều tha thứ và thỏa hiệp với cô cả.

Nhưng điều mà Lâm Thúy Vân không bao giờ ngờ tới là Lục Mặc Thâm hoàn toàn không trúng chiêu này của cô?

Lễ nào cô cần phải lấy ra vũ khí bí mật cao cấp nhất của mình?

Bình Luận (0)
Comment