Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4213

Chương 4213

Nhưng bây giờ cái mà anh không thể ngờ đến là những người này lại lợi dụng hai đứa trẻ để ràng buộc anh!

Khi đó Tô Lam và Quan Tử Việt có thể bình an vô sự về đến nước Thiên Hoàng là vì Tô Duy Nam.

Bây giờ anh đã biết Mộ Nhất Vi là con của Tô Duy Nam càng không thể nhìn cô bé đang sống sờ sờ phải đi chết.

Nhưng Quan Tử Việt cũng là con của anh và Tô Lam, anh càng không thể khoanh tay đứng nhìn cảnh này.

Điều này với anh mà nói không phải một câu hỏi trắc nghiệm mà là một câu hỏi không có lời giải.

Cho dù anh cứu ai thì cả đời này của anh cũng không cách nào nói năng trọn vẹn với hai anh em Tô Lam.

Cứu Mộ Nhất Vi mà không cứu con trai của mình e rằng hai người sẽ cắn dứt lương tâm cả đời.

Nhưng nếu cứu con trai của mình mà không cứu Mộ Nhất Vi thì ngoài món nợ ân tình ra anh lại nợ Tô Duy Nam thêm một mạng người.

Thậm chí bây giờ anh có thể chắc chắn rằng cho dù Tô Duy Nam không gây sự với anh thì giữa anh và Tô Lam cũng sẽ xuất hiện một khoảng cách vô cùng lớn.

“Cậu Lệ, anh nghĩ rõ chưa? Định chọn cứu ai?”

Dường như người đàn ông vô cùng hứng thú với câu trả lời của Quan Triều Viễn, anh ta đứng ở một bên ngập tràn mong đợi.

Cho dù đã cảm nhận được hơi thở vô cùng tức giận toát ra từ người Quan Triều Viễn nhưng anh ta vẫn bày ra bộ dạng cười nhếch mép đợi xem kịch hay như cũ.

Phải biết rằng không thể xem thường thân phận của Quan Triều Viễn.

Mặc dù bây giờ anh đã đặt hết trọng tâm vào nước Thiên Hoàng nhưng anh vân có sức ảnh hưởng nhất định ở nước ngoài.

Có thể nói sức ảnh hưởng của anh đã sắp ngang bằng với đại ca của họ.

Có thể nhìn thấy một người đàn ông như thế trong dáng vẻ chần chừ khiến sâu trong lòng anh ta cảm thấy vui vẻ.

Ánh mắt của Quan Triều Viễn dừng lại trên người Quan Tử Việt vài giây sau đó lại chuyển đến trên người của Mộ Nhất Vi.

Cuối cùng anh chầm chậm cúi đầu xuống, lạnh lùng nói: “Nếu như tôi muốn cả hai thì sao?”

“Cậu Lệ, tôi cảm thấy có một chuyện tôi bắt buộc phải nhắc nhở anh, quy tắc của trò chơi này do tôi đặt ra chứ không phải anhl”

Người đàn ông tóc vàng mắt xanh nói không kiêng dè gì: “Anh còn một phút để suy nghĩ, đến lúc đó cả hai máy xúc đều sẽ tự động hạ xuống, cứu ai là lựa chọn của bản thân anh!”

“Các người đã từng nghĩ qua các người làm như vậy sẽ có hậu quả gì không?”

Khi Quan Triều Viễn nói ra câu này, giọng nói vô cùng trầm thấp cùng với sự áp bức khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Ánh mắt đó, cho dù là người đàn ông tóc vàng mắt xanh cũng phải tim đập nhanh.

Không thể không nói người đàn ông Quan Triều Viễn này thật sự khá đáng sợ.

Cho dù là anh chỉ đứng ở đó thôi nhưng chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ để người khác cảm thấy hơi thở bị lấn át.

Nhưng như vậy thì sao?

Hôm nay anh ta chắc chắn phải chơi với Quan Triều Viễn đến cùng!

“Nếu tôi không thử thì làm sao biết được sẽ là hậu quả như thế nào chứ.”

Người đàn ông cúi đầu nhìn xuống đồng hồ của mình bắt đầu đếm ngược: “Cậu Lệ, một phút bắt đầu, anh chắc chăn phải suy nghĩ nghĩ thật kĩ nhé!”

Quan Triều Viễn nhìn lướt qua đồng hồ trong bàn tay của mình, cơ bắp trên khắp người bắt đầu siết chặt lại.

Bình Luận (0)
Comment