Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4628

Chương 4628

Không biết nhìn bao lâu, mãi tới khi tiếng hô hấp trở nên đều đặn, Bạch Túc Hàn mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn Nguyên Bảo Lan. Cô im lặng tựa vào cửa sổ, đã thiếp đi. Bởi vì mới khóc xong nên hốc mắt của cô hơi đỏ hoe, lông mi rất dài còn dính nước mắt, thoạt nhìn rất đáng thương.

Bạch Túc Hàn im lặng nhìn mặt bên của cô, ánh mắt lạnh lùng bỗng trở nên mềm mại. Anh giơ tay chạm vào mặt Nguyễn Bảo Lan cách không khí, một hồi lâu sau mới lẩm bẩm: “Bảo Lan, cuối cùng anh cũng tìm thấy em…”

Nguyễn Bảo Lan đang ngủ mơ, cảm thấy không yên lòng. Cô khẽ cau mày, hình như hơi lạnh. Bạch Túc Hàn cúi đầu kéo tấm chăn mỏng lên trên một chút, sau đó bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Cùng lúc đó, một nam một nữ xuất hiện tại lối ra cửa vip sân bay. Bởi vì ngoại hình xuất chúng nên thu hút không ít sự chú ý của người chung quanh.

“Tại sao lại có nhiều phóng viên quá vậy?” Người phụ nữ nhíu mày vẻ mặt không vui. Cô kéo thấp vành nón xuống, đeo khẩu trang, bất mãn oán giận với người đàn ông bên cạnh.

“Phi Dương, em đừng chú ý mấy thứ đó, cứ đi theo anh là được.”

Người vừa lên tiếng chính là Alexander. Vừa rồi khi ông ta và Hạ Phi Dương đang định đi qua cửa kiểm soát thì bông một đám phóng viên ùa lên, khiến Alexander rất tức giận. Lần này ông ta muốn rời đi với Hạ Phi Dương, cho nên hành trình của ông ta được bảo mật, chưa từng tiết lộ cho bất cứ ai.

Đám phóng viên này lấy đâu ra hành trình của mình mà lại đuổi theo tới đây?

Alexander đeo kính râm, che chở Hạ Phi Dương sau lưng mình, hoàn toàn che lấp mặt cô ta. Đám phóng viên không có cơ hội thừa dịp.

“Anh Alexander, xin hỏi cô gái này là bạn gái của anh à? Nghe nói anh rất được hoan nghênh ở châu Âu, sao chúng tôi lại thấy cô gái này như người Thiên Hoàng?”

“Chẳng lẽ lần này anh về nước không chỉ để hợp tác với phòng làm việc Hạt Mè mà còn nhân tiện tới gặp bạn gái của anh?”

“Anh Alexander, anh Alexander, có thể nhận lời phỏng vấn của chúng tôi một chút được không?”

Đối mặt với ống kính camera của đám phóng viên này cùng với những câu hỏi vồ vập, vẻ mặt Alexander trở nên không kiên nhẫn: “Xin lỗi, lần này là hành trình cá nhân của tôi, hy vọng mọi người có thể cho tôi chút thời gian, đừng quấy rầy bạn tôi. Xin cảm ơn.”

“Anh Alexander, hai người chỉ là bạn bè thôi à?”

“Xin lỗi, đây là việc tư của tôi. Tôi cảm thấy mình không có nghĩa vụ trả lời.”

Vừa dứt lời, Alexander vươn tay ra ôm ấy cánh tay Hạ Phi Dương, kéo cô về phía cửa kiểm soát. Đám phóng viên như ong vỡ tổ đuổi theo.

Đột nhiên một bóng đen trong đám đông xông ra tông vào người Hạ Phi Dương. Cú va chạm quá mạnh khiến Hạ Phi Dương không kịp trở tay, bị đâm ngã xuống đất, ba lô đeo trên người rơi đầy trên mặt đất.

“Alexander!” Hạ Phi Dương khẽ kêu lên.

Alexander quay sang đẩy Hạ Phi Dương vào lối ra: “Để anh nhặt đồ thay em, em vào trước đi.”

Hạ Phi Dương vốn định tự nhặt, nhưng thấy đám phóng viên ngo ngoe rục rịch, cô ta lại luống cuống, chỉ có thể gật đầu với Alexander rồi mau chóng chạy vào lối kiểm soát vip.

Alexander xoay người nhặt ba lô của Hạ Phi Dương, nhân tiện gom hết những thứ rơi trên mặt đất, sau đó cũng đi vào lối ra.

Khi Alexander tìm thấy Hạ Phi Dương, cô ta đang lo lắng đứng ở cửa kiểm soát, thương lượng với nhân viên.

“Sao vậy?” Alexander kinh ngạc đi tới. Hạ Phi Dương sốt ruột nói: “Alexander, anh mau lấy giấy tờ tùy thân của tôi ra đây.”

Bình Luận (0)
Comment