Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 5108

Chương 5108

Ngay khi giọng nói của Chiến Lưu Thành rơi xuống, một bóng người rất cao và vạm vỡ từ cửa bước tới.

Người đó nhìn qua cơ thể cũng phải cao khoảng 1,9 mét.

Khuôn mặt đó dường như khiến người ta phải kinh ngạc.

Người đó không phải ai khác, chính là Cố Vân Đình, người mà Quan Triều Viễn vân luôn tìm kiếm khắp nơi nhưng đều vô ích.

Quan Triều Viễn cũng biết Chiến Lưu Thành con người này nếu như đã đưa người đến rồi, nhưng cũng không dễ dàng giao người này ra như vậy đâu.

Nếu không, Lục Anh Khoa cũng sẽ không bó tay, không thu được bất kỳ manh mối nào sau một khoảng thời gian dài điều tra như vậy.

Cố Vân Đình đi thẳng đến trước mặt Quan Triều Viễn, nhìn anh, với một điệu đem theo vài phần khó hiểu và ám muội: “Đội trưởng.”

Sau khi Quan Triều Viễn nghe thấy cách gọi này, ánh mắt anh lóe lên, giọng nói của anh đột nhiên trở nên cực kỳ lạnh lùng: “Tôi đã rời đi rất nhiều năm rồi, không cần gọi tôi là đội trưởng.”

Cố Vân Đình liếc nhìn Chiến Lưu Thành, sau đó nhìn thấy Chiến Lưu Thành gật đầu với mình.

Cố Vân Đình liền nghe theo, thay đổi cách gọi của mình: “Cậu Lệ, tôi biết là anh vẫn luôn tìm tôi. Vốn dĩ tôi không định ra ngoài gặp anh. Nhưng mà hôm nay Chiến Lưu Thành bảo tôi qua đây, tôi đương nhiên phải ra ngoài gặp anh, cũng coi như là nể mặt anh tai “

Quan Triều Viễn chăm chú nhìn anh ta: “Tôi muốn tung tích của năm người đó.”

Cho dù là sớm đã có chuẩn bị từ trước, cho dù sớm đã suy đoán được chuyến này Quan Triều Viễn đến đây là muốn hỏi thăm anh ta nội dung gì.

Tuy nhiên, sau khi nghe yêu cầu của anh, biểu cảm của Cố Vân Đình vẫn ngừng lại một chút: “Tôi không rõ.”

Nói xong, anh ta lại bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa cho dù tôi thực sự biết tung tích của bọn họ, tôi cũng không thể nói cho anh biết, điểm này trước khi anh đến có lẽ trong lòng anh cũng đã hiểu rõ.

Trước khi những lời của Cố Vân Đình kịp rơi xuống, Chiến Lưu Thành đột nhiên cảm thấy mắt mình tối sầm lại.

Trong một giây tiếp theo, Quan Triều Viễn nhanh chóng lao đến trước mặt Cố Vân Đình với một tiếng sấm vang trời, cùi chỏ của anh trực tiếp chạm vào vị trí của động mạch chính trên cổ họng.

Một hành động đơn giản đã trực tiếp đẩy Cố Vân Đình liên tiếp lùi về sau, cuối cùng dựa vào tường không thể động đậy được nữa.

“Khụ khụ!”

Tuy răng lúc đầu ở trong đội đặc chủng binh, Cố Vân Đình cũng có thể được coi là một người xuất sắc được chú ý đến.

Nhưng đối mặt với kỹ năng của Quan Triều Viễn, anh ta vân không có bất kỳ cơ hội chống đỡ nào.

Cố Vân Đình biết rằng anh ta căn bản không thể đánh bại Quan Triều Viễn, vì vậy từ đầu đến cuối anh ta không hề có dự định đánh trả.

Anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như dao, cứ như vậy chống lại ánh mắt khát máu ngập tràn uy hiếp của Quan Triều Viễn: “Anh có lẽ biết tính khí của tôi.

Chúng ta đã ở cùng nhau nhiều năm như vậy. Có những chuyện tôi không muốn nói, thì dù hôm nay có đánh tôi chết đi nữa, anh cũng sẽ không lấy được bất kỳ tin tức hữu ích nào từ miệng tôi, điểm này anh rất rõ.”

Quan Triều Viễn nheo mắt lại, bên trong có một tia sáng hung tợn lóe lên.

Bình Luận (0)
Comment