Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 5135

Chương 5135

Nhìn thấy thái độ cứng rắn của Tô Lam, Quan Triều Viễn biết rằng nếu chuyện này không được sắp xếp ổn thỏa, cô căn bản sẽ không yên lòng và cùng mình về nhà.

Vì vậy, Quan Triều Viễn trực tiếp thay đổi thái độ của mình, kéo cô quay người lại, đi về phía văn phòng bác sĩ: “Không phải nói đi hỏi bác sĩ tình hình sao? Vậy thì mau đi thôi, còn đừng ngây ra đó làm gì.”

Từ thái độ của Quan Triều Viễn, đây rõ ràng là bộ dạng muốn quản chuyện tọc mạch này của Tô Lam đến cùng.

Tô Lam không kìm được, cô biết từ khi mang thai, Quan Triều Viễn đã để ý mình hơn rất nhiều.

Lúc này, cô chỉ có thể ngoan ngoấn đi theo anh, đi một mạch về phía văn phòng của bác sĩ.

Khi họ bước vào văn phòng, bác sĩ gần như ngay lập tức nhận ra Quan Triều Viễn.

Vốn dĩ là còn đang ngồi sau bàn làm việc, ngay lập tức sợ hãi đứng lên, thậm chí có chút run rẩy trong giọng điệu: “Cái đó … anh Quan, cô Lệ, xin hỏi hai người tìm tôi có chuyện gì không?”

Bác sĩ một bên vừa hỏi, não của anh †a một bên cũng đang hoạt động nhanh chóng.

Trong lòng thầm tự hỏi, hình như mình chẳng có chút liên quan gì với hai vị này, có lẽ không phải là đắc tội gì với hai nhân vật lớn này rồi.

Quan Triều Viễn chỉ đứng bên cạnh Tô Lam một cách rất lặng lẽ.

Khí chất toát ra từ toàn thân anh vừa lạnh lùng vừa cao quý, căn bản không cách nào ngó lơ được.

Khi nói, giọng nói của anh vô cùng lạnh lùng, giống như thái độ thường ngày của anh khi làm việc và tiếp đãi mọi người vậy: “Nguyên Phương Thảo có phải là bệnh nhân của anh không? Cô ấy là bạn của vợ tôi.”

Sau khi chào hỏi, anh chỉ xoay người ngồi xuống sô pha bên cạnh, không có ý định tiếp tục nói.

“Cậu Lệ, anh nói là Nguyễn Phương Thảo sao? A, vâng, vâng, vâng, đúng vậy, tôi là bác sĩ điều trị của cô ấy.”

Tô Lam mỉm cười, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Bác sĩ, anh đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn hỏi, lần này cô ấy bị thương ở đâu?”

Vị bác sĩ lúng túng liếc nhìn Quan Triều Viễn, như thể đang cân nhắc bản thân phải dùng cách diễn đạt và từ ngữ nào mới có thể thể hiện khéo léo một chút: “Nói thế nào nhỉ, cô ấy so với lần trước được đưa đến bệnh viện của chúng tôi nghiêm trọng hơn một chút.”

“Ừm, ý tôi là trong vòng 24 giờ, cô ấy đã phải chịu rất nhiều lần xâm phạm thô bạo và nghiêm trọng, với những vết rách ở các mức độ khác nhau, gãy xương nhẹ ở tay phải. Tình hình đại khái chính là những…”

Sau khi nghe đến đây, trái tim của Tô Lam đập thình thịch, lông mày cũng gắt gao cau lại.

Nhìn thấy Tô Lam đứng đó, không hề lên tiếng.

Bác sĩ liền nói thêm một câu: “Nhưng tôi nghĩ so với vết thương trên cơ thể, cú sốc tỉnh thần của cô ấy có lẽ còn nghiêm trọng hơn lần trước.”

“Dù sao, trong vòng chưa đầy một tuân, cô ất đã hai lần liên tiếp gặp phải sự xâm phạm nghiêm trọng, hơn nữa trước đó cô ấy còn là một người phụ nữ chưa từng trải qua chuyện ấy, tôi e rằng so với người thường còn khó chấp đả kích này hơn.”

“Vì hai người là bạn của cô ấy, tôi muốn mọi người đi hỏi xem thái độ hiện tại của bệnh nhân, có cần báo cảnh sát để xử lý không?”

Sau khi nghe những lời này, Tô Lam liền nắm chặt tay thành nắm đấm.

Cô gần như đã cố gắng hết sức để kiểm soát một số cảm xúc của mình.

Cô thở mạnh một hơi, cố gắng bình ổn lại giọng nói: “Liệu có để lại di chứng gì không?”

Bác sĩ im lặng một lúc, anh ta có thể nhìn ra được, sau khi nghe những lời này, Tô Lam làm ra phản ứng như vậy, chắc hắn là hiện tại tạm thời không hề có ý dịnhd gọi cảnh sát.

Bình Luận (0)
Comment