Chương 521
Tô Lam lục tìm trong tủ quần áo, chiếc áo khoác bóng chày mà cô thích đợt trước không tìm thấy đâu.
Hiện giờ trời đã lạnh, đương nhiên cần mặc dày một chút.
Thường ngày cô cũng thích đồ thoải mái, chiếc áo khoác bóng chày kia, là chiếc cô rất thích, cô có tất cả 2 chiếc, một chiếc màu đỏ, một chiếc màu xanh tím than.
Lo là đến Học viện Mỹ thuật bị người khác nhận ra, vì thế đương nhiên cô phải mặc khiêm tốn một chút, định mặc.
chiếc màu xanh tím than kia, dù sao màu đỏ cũng quá chói mắt.
Thế nhưng hiện giờ lại không thể tìm thấy.
“Dì Phương, dì qua đây một lát!” Không còn cách nào khác, Tô Lam chỉ đành kêu cứu.
Dì Phương đi tới rất nhanh.
“Sao thế, phu nhân?”
“Dì Phương, chiếc áo khoác bóng chày màu xanh tím than của tôi, dì có thấy không? Chính là chiếc giống y hệt với chiếc màu đỏ này”
Tô Lam cầm chiếc áo màu đỏ đưa cho dì Phương.
Dì Phương nhíu mày.
“Tôi nhớ là lần trước giặt hai chiếc cùng nhau, sau khi giặt xong còn cất hai chiếc cạnh nhau mà, sao lại chỉ có mỗi chiếc màu đỏ mà không có chiếc màu xanh tím than chứ?”
Dì Phương cũng cảm thấy rất kỳ lạ, vì bà biết Tô Lam thích hai chiếc áo này, vì thế cực kỳ chú ý.
“Dì Phương, dì nghĩ kỹ lại xem”
Dì Phương lắc đầu: “Sau khi giặt xong tôi liền cất đi, không hề động vào nữa, sao lại không thấy chứ?”
Lê Hoa cũng đi tới.
“Lê Hoa, cô có thấy chiếc áo khoác bóng chày màu xanh tím than kia không?”
Lê Hoa lác đầu: “Không thấy ạ, lần trước sau khi dì Phương giặt xong thì liền cất trong tủ mà”
Nếu hai người đều nói như vậy, chắc là sẽ không sai, thế nhưng quả thật trong tủ quần áo không có.
Tô Lam cũng không muốn vì một chiếc áo mà khiến cả nhà không vui, dù sao khi cô không ở nhà, trong nhà cũng chỉ có hai người dì Phương và Lê Hoa.
Nếu cô cứ hỏi tiếp, dường như đang nghỉ ngờ gì đó.
“Có lẽ là tôi từng mặc, để ở đâu quên mất rồi, gần đây bận quá, quả thật cũng không nhớ ra, hai người đi làm việc đi, tôi mặc cái khác là được.”
Tô Lam cười với dì Phương và Lê Hoa, không muốn vì một chiếc áo mà làm hỏng không khí hoà hợp trong nhà.
Nhưng chắc bản thân cô cũng không nhầm, hai chiếc áo.
này cô chưa mặc, ở đâu được chứ? Tô Lam cũng không muốn nghĩ tiếp, mặc chiếc áo khoác bóng chày màu đỏ kia, rồi trực tiếp bắt xe đến Học viện Mỹ thuật.
Tô Kiêm Mặc nhận được điện thoại của Tô Lam, cũng vui mừng khôn xiết, vừa khéo cậu cũng không có tiết, liền lập tức chạy ra ngoài.
“Đừng chạy, đừng vội!” Tô Lam lập tức nhắc nhở cậu.
“Chị, không sao, chị không cần hoảng hốt như thế, gần đây sức khỏe em tốt lắm.”
Thấy Tô Kiêm Mặc thở dốc không quá rõ ràng, lúc này Tô Lam mới dần dần yên tâm.
“Không sao thì tốt.”
“Chị, không phải chị quay phim ở ngoại tỉnh sao? Sao đột nhiên lại về thế?”
Chương 522
“Bộ phim này quay rất vất vả, đổi địa điểm liên tục, gần đây chị có thể phải nghỉ một khoảng thời gian, vừa về liền lập tức đến thăm em.”
“Chị nên đi thăm anh rể trước! Chị đi lâu như thế, chắc chắn anh rể nhớ chị rồi!”
Tô Lam cười lúng túng, khoảng thời gian trước cô và Quan Triều Viễn cãi nhau, Tô Kiêm Mặc luôn ở trường, vì thế không biết bọn họ cãi nhau, còn cho rằng tình cảm của họ vẫn rất tốt.
Đương nhiêu chỉ biết là anh ấy nhớ chị, vì thế, đã sớm đi thăm anh ấy rồi, gần đây anh ấy khá bận, cũng không để ý đến được , vừa khéo chị rắnh rỗi không có việc gì, liền đến thăm em.”
Tô Lam biết, một khi cô nói vẫn chưa thăm Quan Triều Viễn, tiếp đó Tô Kiêm Mặc sẽ liên tục giục cô đi thăm Quan Triều Viễn.
Để triệt để ngăn chặn chuyện này xảy ra, cô vẫn nên nói dối thì hơn.
“Vậy thì tốt”
“Buổi trưa muốn ăn gì, chị dẫn em đi ăn”
“Được nha! Bạn học của em nói, gần trường mới mở một quán ăn, chỉ là…
Hiển nhiên Tô Kiêm Mặc hơi dè dặt.
“Sao thế?”
“Giá tiền hơi cao, hay là chúng ta đổi quán khác?”
Tô Lam lắc đầu.
“Hiện giờ chị em đã là nữ chính với 2,6 tỷ phòng vé, còn không mời nổi em ăn bữa cơm sao? Chị nói cho em biết, sau này đừng lo lắng về tiền nữa, hiện giờ chị đã nhận vài quảng cáo, phim cũng tăng lên không ít”
Tô Kiêm Mặc lập tức gật đầu.
Cậu cũng tiết kiệm quen rồi, khoảng thời gian bọn họ bị đuổi khỏi nhà họ Tô, cuộc sống khó khăn, nghèo rớt mồng tơi, cuối cùng giờ cũng khổ tận cam lai.
Chị em hai người vừa nói vừa cười, đi về phía quán ăn.
Mục Nhất Hân và vài người bạn của cô, cũng đang uống nước ăn bánh ngọt ở vị trí gần cửa sổ quán ăn kia.
Khi quán ăn này vừa khai trương, bọn họ đã đến quán ăn này, vì không gian ở đây tốt, quả thật thích hợp cho mấy chị em cùng nhau ăn uống nói chuyện.
“Này này này, mọi người xem xem kia là ai?” Bỗng bạn học Chử Tâm Tinh nói nhỏ.
“Cái gì cơ, sao ngạc nhiên thế?”
Mục Nhất Hân vừa uống nước vừa nghịch điện thoại, không hề để ý chút nào.
Chử Tâm Tinh chỉ hai người vừa vào cửa.
“Tô Kiêm Mặc…’ Vì vị trí này cách cửa khá gần, Chử Tâm Tinh cố hết sức nhỏ tiếng lại.
Tất cả mọi người lập tức nhìn về phía cửa.
Mục Nhất Hân nghe thấy tên Tô Kiêm Mặc, cũng vội vàng ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy Tô Kiêm Mặc và một cô gái mặc áo khoác bóng chày màu đỏ, đầu đội mũ bóng chày, cùng nhau đi vào trong quán ăn.
Hai người vừa nói vừa cười, đi thẳng lên tầng.
Chương 523
Tô Lam ăn mặc thế này trông cực trẻ, lại thêm vốn dĩ cô cũng chỉ vừa tốt nghiệp đại học được hơn nửa năm, vì thế mọi người đều cho rằng cô chỉ là học sinh mà thôi.
Mũ của cô kéo rất thấp, suy cho cùng cũng lo bị người khác nhận ra.
“Trời ơi, thì ra Tô Kiêm Mặc có bạn gái rồi” Chử Tâm Tinh giống như phát hiện ra một châu lục mới.
Sắc mặt Mục Nhất Hân lúc này đã cực kỳ khó coil Tô Kiêm Mặc thi vào trường với thành tích hạng nhất môn mỹ thuật chuyên nghiệp, đương nhiên là cực kỳ được mọi người chú ý, lại thêm vẻ ngoài cậu rất nổi bật, tính cách yên tĩnh, khi tất cả các nam sinh luôn cố dùng hết mọi thủ đoạn để thu hút sự chú ý của nữ sinh, thì cậu lại yên tĩnh giống như không khí.
Điều này khiến cậu được rất nhiều nữ sinh cực kỳ yêu thích.
“Mọi người đã từng gặp cô gái kia chưa?”
“Không nhìn rõ, mũ kéo xuống khá thấp.”
“Cảm giác hai người này ở cùng nhau, cô gái kia hơi có dáng vẻ ngự tỷ. Thì ra là Tô Kiêm Mặc thích người như này”
“Có phải là bạn học cũ của Tô Kiêm Mặc không?”
“Mất bao thời gian, hóa ra người ta có bạn gái rồi à? Khó trách cậu ấy luôn không gần phái nữ, tôi còn tưởng rằng phương diện kia của cậu ấy không ổn…”
Mọi người tôi một câu cậu một câu, bát đầu thảo luận.
“Các người đã nói đủ chưa?”
Cuối cùng Mục Nhất Hân không nghe nổi nữa!
Cô thuận tay đập hai tờ một trăm đồng lên bàn, xách cặp đeo lưng của mình, rời khỏi quán ăn.