Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 64

Chương 64

Hai người đi chợ mua rau, sau đó Tô Lam đưa Ôn Khanh đến một khu trường học cũ.

Đây là một khu nhà cũ đến không thể cũ hơn được nữa, quanh đây đều là các tòa nhà cao chót vót, chỉ có nơi đây dáng vẻ tan hoang.

Quan Triều Viễn không hề biết, ở nơi phồn hoa như thành phố Z, lại còn có khu nhà cổ thế này.

Tô Lam xe chạy đường quen đưa Quan Triều Viễn đến trước một tòa nhà, trực tiếp đi thẳng vào.

Cầu thang của tòa nhà này nứt vỡ kinh khủng, vừa vào liền âm u lạnh lẽo, còn tỏa ra mùi ẩm mốc.

Tô Lam dẫn Quan Triều Viễn tới trước cửa căn nhà cuối cùng bên phải trên tâng bốn của tòa nhà, lấy chìa khóa mở cửa: “Vào đi, đây chính là nhà tôi”

Quan Triều Viễn nghỉ ngờ bước vào, vừa vào bỗng có một cảm giác rộng rãi sáng sủa.

Khu nhà cũ nát cùng căn nhà sạch sẽ ngăn nắp giống như hai thế giới khác biệt.

Trong căn nhà không có gì đồ dùng gì tử tế, nhưng lại sáng sủa, sạch sẽ, tất cả bài trí đều dùng màu ấm, khiến người khác cảm thấy cả người thoải mái.

“Đây chính là nhà cô à?” Quan Triều Viễn đánh giá xung quanh: “Cô và chồng ở đây?”

“Đương nhiên không phải rồi, đây là nhà của tôi và em trai” Sao cô có thể đưa anh về chỗ mình và chồng ở chứ?

Vậy không phải tìm chết sao?

“8”

Quan Triều Viễn phát hiện có hai phòng ngủ, một phòng luôn đóng của, một phòng lại mở cửa.

Thường thì, mọi người đều sẽ cảm thấy hứng thú với căn phòng đóng kín cửa, căn phòng mở cửa kia nhìn qua là thấy hết, chẳng có gì đáng xem cả.

“Đây là phòng cô à? Tôi vào xem xem.” Quan Triều Viễn đi thẳng về phía căn phòng đóng kín cửa kia.

Tô Lam lập tức ngăn anh lại: “Này này này! Sao anh không coi mình là người ngoài chút nào thế? Đó là phòng của em trai tôi!”

“Tôi không tin! Em cô là con trai, phòng thì có gì không thể vào được chứ?” Quan Triều Viễn nói xong liền muốn xông vào.

Tô Lam liền chắn trước mặt anh: “Mặc dù em tôi là con trai, nhưng từ nhỏ sức khỏe không tốt, tính cách hơi lầm lì, phòng của nó không cho phép người khác bước vào, đừng nói là anh, tôi cũng không được!”

“Cô đùa tôi à? Chắc chắn đấy là phòng của cô, cô không muốn cô tôi vào xem thì thôi! Tôi cứ muốn vào đấy!”

Quan Triều Viễn xoay người về phía sau: “Này, em trai cô về rồi!”

Tô Lam nhìn về phía sau Quan Triều Viễn, anh thuận thế kéo Tô Lam ra, trực tiếp mở cửa phòng.

“Hê! Mắc bấy rồi!” Trên mặt Quan Triều Viễn mang nụ cười trẻ con, nhìn về phía căn phòng kia.

“Sao anh..” Lời Tô Lam còn chưa nói hết, nhìn thấy đồ trong căn phòng, liền nghẹn ngào.

Bên trong có một con ma-nơ-canh, trên người ma-nơ- canh là một bộ váy cưới.

Đó là một chiếc váy còn dang dở, rất nhiều chỗ còn chưa làm xong, còn có vài chỗ còn dùng kim băng cài lại, bên cạnh đặt một hộp kim chỉ, còn có một xấp bản thiết kế.

Cửa sổ hơi hé mở, gió nhẹ từ khe cửa thổi vào, vải mỏng như cánh ve bị gió thổi bay, giống như giấc mộng thiếu nữ, dịu dàng, huyền ảo.

Mắt Tô Lam ươn ướt.

Quan Triều Viễn không biết đã xảy ra chuyện gì, quay đầu lại nhìn Tô Lam: “Em trai cô mới biết yêu à, bày một con ma-nơ-canh…

Lời anh không nói hết, vì nhìn thấy đôi mát ngấn lệ của Tô Lam.

Bình Luận (0)
Comment