Cả ba đi tới một nhà hàng sang trọng,trọn một chỗ ngồi yên tĩnh Tuấn Hạo lên tiếng:
_Mời hai tiểu thư gọi món.
Lệ vũ và An nhiên cùng bật cười vì sự vui vẻ của anh Lệ vũ lên tiếng:
_Được được các tiểu thư đây sẽ cho anh cháy túi ngày hôm nay hì hì.
_ Được các cô muốn ăn gì tùy ý nhé, một bữa này không làm tôi phá sản ngay được đâu.
Anh cười đến vui vẻ, mà An Nhiên ở bên thì bối rối kéo nhẹ tay Lệ Vũ.
Lệ Vũ hiểu ý nhưng vẫn cười lém lỉnh:
_ Sao nào đang sót tiền hộ người ta à?
An Nhiên bị Lệ Vũ chọc tới tức giận:
_ Cậu...!được cậu muốn sao thì làm thế đi.
Thiên Tuấn Hạo thấy cô như thế bật cười:
_Không sao đâu mà cô yên tâm lần sau hai người mời lại tôi là ok.
Bây giờ đồ ăn tới rồi đừng lãng phí thời gian nữa mình ăn thôi.
Cả ba cười vui vẻ...
Sau khi ăn xong đưa Lệ Vũ về, An Nhiên muốn bắt taxi về nhà nhưng Thiên Tuấn Hạo nhất định không đồng ý, anh muốn đưa cô về nhà mới an tâm trước sự kiên quyết của anh An Nhiên đành để anh đưa về.
Về tới cổng biệt thự cách một đoạn An Nhiên nhất định xuống xe, cô không muốn ai thấy sẽ hiểu lầm.
Thiên Tuấn Hạo xuống xe mở cửa ghế lái phụ cho cô, An Nhiên bước xuống mỉm cười với anh cô nhẹ giong:
_Hôm nay cảm ơn anh.
Tuấn Hạo mỉm cười dịu dàng lấy tay xoa xoa đầu cô.
_Không có gì, em vẫn ổn chứ?
Anh nhìn về phía biệt thự, nhất định người ở đây rất có tiền, biệt thự thuộc khu cao cấp, nhưng sau ngày nhìn thấy cô khóc thương tâm như thế anh không dám chắc là cô đang sống hạnh phúc.Anh lại nhìn cô như chờ đợi câu trả lời.
An Nhiên bị hành động của anh làm cho ngạc nhiên,cảm nhận được người đàn ông dịu dàng trước mắt này rất ấm áp.
cô ngại ngùng lên tiếng:
_ Dạ, ổn.
_ Nếu có gì cần giúp đỡ hãy tìm tôi nhé.
An Nhiên nhất thời bất ngờ, giữa cô và anh chỉ vừa mới gặp hai lần, nhưng anh luôn cho cô có cảm giác gần gũi thân thiện chứ không như Nguyên Phong anh luôn mang đến cho cô áp bức mỗi lần ở gần anh cô đều thấy sợ hãi.
Nghĩ vậy lòng cô trầm buồn lên tiếng:
_ Tôi không sao, anh về đi kẻo muộn.
Tuấn Hạo nhìn khuôn mặt dưới ánh đèn của cô, nhìn cô trong bộ dạng bình dị nhất vẫn thấy cô thật đẹp trong lòng anh có một chút không nỡ rời đi nhưng nghe cô nói vậy đành ngậm ngùi:
_ ok vậy tôi về, hẹn gặp lại em.
Lời vừa dứt thì một tiếng nói lạnh lẽo quen thuộc không mang theo chút nhiệt độ nào cất lên:
_ Hình như cậu chủ nhà họ Thiên rất thích ve vãn phụ nữ của người khác thì phải?
Cả An Nhiên và Tuấn Hạo đều bất ngờ trước sự xuất hiện của Nguyên Phong,An Nhiên cảm thấy bất An.
Anh đang từ từ đi tới trên mình mặc một bộ đồ đơn giản nhưng nhìn anh vẫn tỏa ra khí chất hơn người, anh càng tới gần An Nhiên càng run rẩy Tuấn Hạo cũng thấy An Nhiên đang run lên muốn đưa tay nắm bàn tay cô thì người nào đó nhanh hơn nắm thấy cánh tay cô kéo mạnh ra sau mình giọng anh càng âm trầm cất lên:
_ Thế nào? Anh định câu dẫn vợ của tôi, người phụ nữ của Hàn Nguyên Phong này?
Thiên Tuấn Hạo nghe thấy tên anh thì chợt hiểu ra nhưng anh không hề yếu thế,anh biết người đàn ông tỉ usd này nhưng từ xưa tới nay Hàn Gia và Thiên Gia nước sông không phạm nước giếng, anh mỉm cười lên tiếng:
_ Tôi không có ý định gì cả chúng tôi là bạn.
An Nhiên nghe thế gật gật đầu nhẹ giọng:
_ Đúng vậy giữa em và anh ấy không có gì cả, chúng em là bạn bè.
Nguyên Phong nghe cô nói thế lửa giận trong mắt anh càng đậm, cô hơi to gan lớn mật rồi, lúc anh không có nhà còn đi hẹn hò vui vẻ với tên khốn này.
Khi anh về nhà không thấy cô anh hỏi vệ sỹ, nghe họ báo cáo anh như phát điên lên chỉ muốn đi tới mang cô về trừng phạt vì cái tội xem nhẹ lời nói của anh,anh thì cố gắng làm việc nhanh nhất bỏ lại mấy việc không quan trọng cho Đại Hưng vội vã trở về nhưng không ngờ về cô không có nhà giờ lại còn ở đây tình chàng ý thiếp với tên khốn này tức giận anh bóp tay cô thật chắt rồi quát lên:
_ Cô lên nhớ thân phận của mình.
An Nhiên thấy đau nhói ở cánh tay cô nhăn mặt lên tiếng:
_ Em không có...!đau, đau em anh buông tay em ra được không?
Nguyên Phong lạnh lùng coi như không nghe thấy lời cô nói, chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, anh mắt như mũi kiếm sắc lạnh, Thiên Tuấn Hạo bị anh nhìn như thế nhưng không hề lo sợ mà thản nhiên nói:
_Anh đang làm cô ấy bị đau, tôi sẽ không có ý định động vào người phụ nữ của anh nhưng...!nếu như thật sự cô ấy bên anh không hạnh phúc thì tôi không dám chắc.
Nói rồi anh bật cười, xoay người lên xe, anh biết nếu anh cố tình ở lại bảo vệ cô thì không những sợ không bảo vệ được cô mà làm cô tổn thương thêm lên đành rời đi, nhất định khi trở về anh sẽ điều tra về mối quan hệ của họ.
Sau khi Tuấn Hạo đi khuất Nguyên Phong quay sang nhìn cô cất giọng châm chọc:
_ Cô giỏi lắm! không chỉ hãm hại người mà còn trơ trẽn đi quyến rũ đàn ông mặc dù đã có chồng.
Anh đưa tay bóp cằm cô bắt cô nhìn thẳng mình, An Nhiên sợ hãi nhìn anh đôi mắt đẹp đã long lanh nước cô run giọng giải thích:
_ Em và anh ấy chỉ là bạn, xin anh hãy tin em,em không làm gì có lỗi với anh.
Nguyên Phong gằn giọng:
_ Lời nói của tôi cô xem nhẹ đúng không?
Ngày mai tôi sẽ cho cô biết Thiên Gia trong mắt tôi không là cái gì cả, cả cái tên khốn Thiên Tuấn Hạo, muốn cướp người phụ nữ của tôi là đi tìm chết nghe chưa hả.
An Nhiên thấy anh nói thế càng sợ hãi, cô biết anh nói được làm được, cô sợ vì cô mà Thiên Tuấn Hạo sảy ra chuyện, họ mới chỉ là bạn chưa bao lâu, cô không muốn bất kì ai vì mình mà chịu tổn thương nước mắt cô trào ra run rẩy lên tiếng cầu xin:
_ Nguyên Phong em cầu xin anh, có gì anh hãy để một mình em gánh chịu, Thiên Tuấn Hạo anh ấy không làm gì cả, giữa em và anh ấy chỉ là bạn thật đấy, anh đừng làm tổn thương anh ấy được không?
Nguyên Phong thấy bộ dạng cầu xin của cô thì càng tức giận hơn, cô dám cầu xin cho hắn còn khóc lóc thảm thiết như thế, vậy mà nói không có gì,anh lạnh lùng không trả lời mà trực tiếp nhấc bổng cô lên hướng biệt thự đi vào cả người tỏa ra sát khí.
Đam Mỹ Trọng Sinh
An Nhiên bị anh bế lên thì đầu óc hơi hoa lên cô giãy giụa muốn anh buông mình ra nhưng sức cô quá nhỏ bé so với anh biết không làm gì được cô đành im lặng để anh ôm.
Lên đến phòng anh, anh đạp cửa đi vào đi tới bên chiếc giường anh ném cô xuống như ném bịch ninong, xoay người chốt cửa lại anh từ từ tiến tới bên giường.
An Nhiên bị ném nhất thời đầu óc choáng váng vội vàng sợ hãi nhìn hành động của anh, cô run rẩy như con mèo nhỏ lùi lại sát mép giường, nhìn anh từ từ cởi bỏ áo cô sợ hãi:
_ Em, em sai rồi em cầu xin anh buông tha cho em có được không?
Nguyên Phong không thèm nghe cô nói đưa tay kéo cổ chân mảnh khảnh của cô về phía mình rồi trực tiếp đè lên cô giọng anh mất khống chế:
_ Cô giỏi lắm, không có gì với nó mà dám cầu xin cho nó cô đang thử thách lòng kiên nhẫn của tôi, đang chạm vào giới hạn của tôi.
_ Cô không biết mình thuộc về ai đúng không vậy hôm nay tôi sẽ cho cô biết cô là thuộc về ai cho dù là hận cô cũng chỉ có thể thuộc về một mình Hàn Nguyên Phong này, nếu sau này chơi chán cô tôi cũng sẽ trực tiếp hủy hoại chứ đừng mong bất kì tên khốn nào chạm vào.
An Nhiên nước mắt nhạt nhòa cô sợ hãi bất an, anh là người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn cô không biết anh sẽ làm ra những chuyện kinh khủng gì cô chỉ có thể cầu xin:
_ Em xin anh buông tha cho em, em sẽ đi thật xa, không bao giờ dám làm phiền cuộc sống của anh dù một chút em van xin anh.
Anh mắt anh như quỷ vương khát máu nhìn chằm chằm cô,cô dám xin anh rời đi, rời đi vì tên khốn đó, anh khóa cô trong lòng mình mất bình tĩnh, giờ phút này anh thấy lí trí của mình bị mất khống chế:
_ Cô đòi rời đi là vì tên khốn đó? tôi nói cho cô biết không bao giờ để cô rời đi, cho dù cô có chết thì vẫn phải ở cạnh tôi cô hiểu chưa?
Giây phút này anh thấy hơi lo sợ, anh sợ cô không còn ở cạnh mình nữa,anh không cho cô kịp giải thích gì cúi người hôn chuẩn xác lên môi cô nụ hôn bá đạo và ương ngạnh, một tay anh giữ lấy hai bàn tay đang muốn đẩy anh ra một tay giữ chặt chiếc cằm nhỏ không cho cô tránh thoát, nụ hôn triền miên dây dưa mang theo lí trí điên cuồng của anh, mỗi lần hôn cô anh đều mất khống chế như thế, d*c vọng trong anh không kìm lại được.
Anh Hôn môi cô, cắn nuốt hết hương vị ngọt ngào, không cho cô kịp thở giọng anh khàn khàn:
_ Cô chỉ được phép thuộc về tôi.
An nhiên vô cùng sợ hãi muốn giãy giụa khỏi vòng tay anh:
_ Không, xin anh đừng làm như vậy, em không muốn.
anh buông em ra.
Cô luôn muốn dành tất cả tốt đẹp nhất cho anh nhưng nếu như anh không yêu cô, cô không muốn mình trao thứ quý giá nhất cho anh vào hoàn cảnh này, nhưng giờ phút này anh không còn lí trí nữa cô càng không muốn thì anh lại càng lầm tưởng cô giữ mình vì tên nhóc kia.
Anh gầm lên:
_ Không buông! cô đừng mơ tưởng sẽ được bên nó.
Nói rồi anh cúi xuống hôn điên cuồng lên môi, lên mặt rồi xuống quai xanh của cô hôn tới đâu anh để lại dấu vết tới đó, một tay anh xé tan đồ của cô.
An Nhiên chợt dùng mình vì lạnh nhưng cô không tránh thoát được, cả cơ thể trắng hồng không tỳ vết của cô đập vào mắt anh, yết hầu anh lên xuống nhìn bộ dáng ủy khuất của cô tất cả lí trí còn sót lại mất hết không còn một mảnh, khuôn mặt xinh đẹp của An Nhiên vì xẩu hổ mà đỏ hồng nhìn cô bây giờ hết sức mê người, anh không kìm nén được nữa cứ thế chiếm lấy cô hôn khắp cơ thể cô không bỏ sót một nơi nào cả.
Khi mọi thứ cảm xúc lên tới đỉnh điểm anh trực tiếp đi vào nơi hoa nguyệt yếu mềm nhất của cô, An Nhiên cảm giác được người cô như bị xé toạc đầy đau đớn cô hét lên:
_ Aaaa...!đau buông buông ra.
Nhưng đối với Nguyên Phong anh đang như phát điên với cảm xúc cô mang lại,vô cùng ngọt ngào, tiếng kêu của cô càng thêm mấy phần mị hoặc quyến rũ anh ôm cô hôn lên môi cô không cho cô giãy giụa nữa, bắt đầu luận động cơ thể nhưng anh cảm nhận được có vật cản bên trong cả cơ thể anh cứng đờ, Cô ấy vẫn còn? tiếng nỉ non của cô giường như đánh thẳng vào tim anh một chút sững sờ thoáng qua thay vào đó là cảm xúc, d*c vọng cuối cùng anh cũng phá tan màng chắn cuối cùng của cô khiến cô hoàn toàn thuộc về mình..