10h đêm sau khi xử lí công việc ở phòng sách xong, Hàn Nguyên Phong trở về phòng ngủ, anh như một thói quen hễ mở cửa ra sẽ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang làm việc gì đó trong phòng lúc thì ngồi vẽ, đọc sách hoặc là đang ngủ.
Nhưng anh quên mất đã lâu rồi cô không về phòng ngủ chính nữa, mà cô ở phòng của cô, xoay người anh đi tới phòng cô mở cửa trong phòng vẫn sáng đèn, cô rất sợ tối lên không dám tắt điện anh chỉ thấy ngủ cùng anh cô đều tự tay tắt đèn, bóng dáng quen thuộc đang nằm trên giường an tĩnh ngủ, không nỡ đánh thức anh đi tới nhìn cô một lát rồi lại xoay người rời đi.
Sáng ngày hôm sau, An Nhiên thức dậy khá trễ, cô thay đồ rồi xuống phòng ăn, Cô biết giờ này anh không có nhà lên vô cùng nhẹ nhõm, ngồi vào bàn sáng, bụng cô có cảm giác rất nhanh đói,dạo này cô bị sao rồi ăn không hề thấy ngon mặc dù đói.
Múc muỗng cháo đưa lên miệng, lại lập tức dạ dày cuộn lại, chạy nhanh tới nhà vệ sinh để nôn, Thím Trương lo lắng đi tới nghi ngờ trong đầu bà lóe lên, mừng rỡ bà ân cần hỏi khi thấy cô phờ phạc chạy ra khỏi nhà vệ sinh.
_ An Nhiên! cô chủ có phải mang thai rồi không?
Cô nghe bà nói thế lập tức choáng váng lắp bắp:
_ Con không rõ nữa!
_ Vậy con tới chu kì chưa?
_ Dạ tháng này đã trễ mất 1 tuần rồi ạ.
An Nhiên hoảng hốt, nếu thực sự cô mang thai thì sao? anh có chấp nhận tiểu bảo này của cô không? Nếu vì hận cô mà không cần tiểu bảo thì cô biết làm thế nào? cô quay sang Thím Trương cất giọng năn nỉ:
_ Thím Trương! Con không biết có phải mang thai hay không, nhưng con cầu xin thím đừng cho ai biết chuyện này nhất là anh ấy.
Thím Trương nhìn cô thương cảm, bà biết nỗi lo lắng của cô, lấy một người chồng lạnh lùng như Nguyên Phong, An Nhiên đã chịu quá nhiều ủy khuất, cánh tay vốn đẹp đẽ giờ đã bị chính chồng mình đánh hỏng, tuy bề ngoài cô tỏ ra mạnh mẽ nhưng bà biết cô luôn cố nuốt nước mắt vào trong lòng.
Có lần bà mang sữa lên phòng vẽ cho cô, đứng ngoài cửa bà nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ vọng ra của cô, tiếng khóc kiềm nén bao tủi hờn, lặng lẽ khóc thầm không muốn cho ai biết khiến bà đau lòng.
Bà nhẹ nhàng vỗ lưng cô cất giọng cưng chiều như một người mẹ:
_ Được! tôi hứa với cô chủ,
_ Con cảm ơn Thím nhiều ạ.
_ Lát cô chủ thử đi bệnh viện khám đi ạ,
_ Dạ lát con đi.
!
Khoa phụ sản bệnh viện Vimec, An Nhiên thẫn thờ ra khỏi phòng siêu âm, kết quả cô đã mang thai một tháng, tiểu bảo đã được một tháng, bây giờ cô phải làm sao đây? Anh có cần tiểu bảo không? cô rất lo lắng nếu như cô rời đi thì tiểu bảo của cô chỉ có mẹ không có cha, mà nếu để anh biết anh có buông tha cho cô và tiểu bảo hay không?
An Nhiên cứ mông lung bước đi ra tới sảnh bệnh viện cô va phải một người giọng người đó cất lên trầm ấm:
_ Mạc An Nhiên! là em đúng không?
Cô lấy tay che cái trán vừa bị va phải, ngẩng đầu nhận ra Hạ Nhất Thiên cô lúng túng:
_ Tôi xin lỗi!
Nhất Thiên bật cười:
_ Không sao? em đi đâu đây bị bệnh à?
An Nhiên áp úng:
_ uhm! Tôi bị viêm dạ dày nhẹ thôi ạ.
Hạ Nhất nhìn cô gương mặt nhợt nhạt, anh quan tâm.
:
_ Em có cần đi kiểm tra lại không tôi đi cùng em, nhìn em không ổn lắm.
An Nhiên lúng túng cô là đang nói dối anh giờ mà đi kiểm tra lại thì anh sẽ phát hiện ra cô mang thai rồi nói cho Nguyên Phong,lúc ý cô không giám chắc hậu quả như thế nào? lắc đầu cô nhẹ giọng:
_Tôi kiểm tra kĩ rồi, không sao cả.
Nhất Thiên thấy cô nói vậy anh cũng không dám quản nhiều anh nhẹ giọng:
– Vậy là tốt rồi, tay em dạo này sao rồi? ngày ấy không làm phẫu thuật chỉ băng bó rồi châm cứu hiệu quả sẽ rất thấp.
An Nhiên mỉm cười như có như không ánh mắt đẹp của cô tràn ngập vẻ đau thương thống khổ giọng cô có chút run run:
_ Có lẽ cả đời này mang nó chỉ để trang trí.
Nhất Thiên hiểu,tay của cô bây giờ vô lực do anh hưởng tới dây thần kinh nghiêm trọng, nếu muốn chữa được phải ra nước ngoài, bữa trước anh cũng có nói với Nguyên Phong nhưng anh ấy im lặng không nói gì nên anh ko muốn quản quá nhiều, Nguyên Phong là bạn tốt của anh, anh ko muốn có một hiểu lầm gì giữa bọn họ.
Nhất Thiên luôn tự dối lòng anh không hề có cảm xúc với An Nhiên chỉ là anh coi cô như em gái, nhưng sự thật thì trái tim anh thực sự đã bị rung động khi lần đầu tiên gặp cô, nhìn cô yếu đuối mỏng manh nhưng lại rất mạnh mẽ kiên cường, mỗi lần nhìn thấy cô cười là anh thấy rất ấm áp.
Anh mỉm cười:
_ Tôi tin sau này sẽ có cách chữa trị cho cánh tay em trở về như cũ.
_ Cảm ơn anh ạ, tôi có việc nên phải đi rồi hẹn gặp lại anh ạ.
An Nhiên vẫy tay quay đi, để lại bóng lưng cho Hạ Nhất Thiên anh ngẩn ngơ đứng đó nhìn cho tới khi bóng cô khuất khỏi cổng bệnh viện mới quay lưng vào phòng làm việc.
.