Quán bar Luxury club, ánh đèn đủ mầu sắc lập lòe lúc sáng lúc tỏ, tiếng nhạc của DJ đánh lên vô cùng mạnh mẽ như đập vào lồ ng ngực của tất cả những vị khách vip ở đây tạo lên không khí hưng phấn vui vẻ nhưng cũng đầy mập mờ thác loạn.
Trong phong bao vip Hàn Nguyên Phong liên tục ngửa cổ uống từng chai từng chai rượu như uống nước lọc, Hạ Nhất Thiên,Trần Quân Dịch và Lâm Dĩ Tường ngồi ở bên cạnh đều lắc đầu.
Đã bao lâu rồi họ không nhìn thấy Hàn Nguyên Phong như thế này, lúc An Nhiên rời đi họ cũng đã từng thấy chật vật khổ sở như muốn bỏ mạng,bây giờ khi cô ấy trở lại anh ấy lại uống như vậy một lần nữa.
Hàn Nguyên Phong lại tiếp tục ngửa cổ lên uống,cần cổ mạnh mẽ nơi yết hầu chuyển động lên xuống, tới khi chạm đáy chai anh mới ném mạnh xuống sàn tạo lên âm thanh lanh lảnh của tiếng thủy tinh vỡ vụn giọng anh khàn đi ý trí lờ mờ qua qua nhìn mấy người bạn:
_ Các cậu tôi sai rồi, tôi đã sai khi đánh mất cô ấy, giờ nhìn cô ấy trở về vui vẻ hạnh phúc bên gia đình nhỏ, đáng lẽ tôi lên cảm thấy vui và chúc phúc cho cô ấy nhưng sao ở nơi này rất rất đau,đau tới mức không thở nổi.
Đặt tay lên phần ngực trái, nơi cổ áo sơ mi trắng mở ra 4 nút ẩn hiện sau lớp áo là vòm ngực rộng, ở nới đó đã được khắc lên hai chữ " An Nhiên "mầu đen nổi bật, anh nghe tim mình vỡ vụn đau đớn tất cả đều là không cam lòng.
Hạ Nhất Thiên đi tới cạnh Hàn Nguyên Phong choàng tay qua vai anh cất giọng an ủi:
– Buông tay đi, 5 năm trước cậu đã buông tay, và bây giờ không có tư cách ở bên cô ấy nữa, cậu nói xem cô ấy rất hạnh phúc ở hiện tại, đừng cứ mãi chấp niệm, đừng làm tổn thương cô ấy nữa.
Hàn Nguyên Phong cười chua chát,nước mắt mằn mặn rơi xuống khóe môi anh giọng nói nhẹ như gió thoảng:
_ Cậu nói đúng, là tôi không có tư cách yêu cô ấy nữa thì làm sao có tư cách làm cô ấy tổn thương.
Nên buông tay rồi!
Hàn Nguyên Phong được đưa trở về Bách Hợp lúc 2 h sáng, anh loạng choạng đi tới phòng của cô, thả mình xuống chiếc giường lạnh lẽo, kéo gối up lên mặt mình tham lam hit lấy hương thơm nhè nhẹ của cô, mùi hương này đã không còn đậm như trước giờ chỉ là lúc có lúc không.
Đưa bàn tay lên cao ngắm nhìn ở trên ngón áp ut một chiếc nhẫn lấp lánh, phát ra ánh sáng lung linh,lại lấy ở chiếc dây bạch kim trên cổ ra một chiếc của nữ, anh cười thê lương năm đó anh tàn nhẫn biết bao, bắt cô tháo bỏ chiếc nhẫn cưới của hai người, ném xuống bụi cỏ, rồi bỏ mặc cô cả đêm tìm kiếm ngoài trời giá lạnh đến bệnh.
Anh lật người đưa tay chạm vào ngăn kéo tủ đầu giường rút ra một cuốn sổ nhỏ đã rât cũ, bên trong đầy ắp nét chữ từ non nớt tới trưởng thành, từ yếu đuối tới kiên cường mạnh mẽ.
Ngày! tháng! năm
Hôm nay mình rất vui vì mình gặp được anh trai nhỏ, anh nói sau này sẽ cưới mình.
Sau này lớn lên mình sẽ gả cho anh ấy.
!
Mạc Vân Kiều thật tàn nhẫn mách mẹ kế và cha về chiếc vòng anh trai nhỏ tặng mình, nói mình ăn cắp, nhưng mình không có ăn cắp, mình đã cố gắng chống trọi để giữ lại kỉ vật của anh, nhưng sức mình nhỏ bé quá, mình bị mẹ kế, bị Vân Kiều đánh, chân tay và người đều bầm tím lên hết rồi.
Mình bị nhốt ở nhà kho hai ngày hai đêm, bị bỏ đói, bị côn trùng cắn khắp chân tay mặt mũi, đêm đến một đàn chuột to như con mèo chay khắp nơi chúng nó còn cắn cả vào ngón chân và bàn chân mình rồi.
Mình sợ tối lắm, mình khóc khản cả giọng cả đêm mà không ai tới cứu.
" Anh trai nhỏ ơi bao giờ anh trở về nhớ mang theo em với nhé, em sẽ cố gắng chịu đựng đợi anh về và gả cho anh"
!
Ba mình biết đấy mà chỉ lạnh lùng:
_ tốt nhất con lên ngoan ngoãn, hư mà bị phạt thì không trách được ai cả.
nếu không nghe lời thì cút ra ngoài mà sống.
Thì ra con gái ba bị người ta bắt nạt ức hiếp suýt chút nữa thì mất cái mạng mà ba coi là đáng đời ư?
!
Mẹ ơi! con nhớ mẹ lắm, con không muốn trở về Mạc Gia, ai cũng xa lánh con,baba không thương con, con nhớ mẹ, con muốn đi theo mẹ.
Hôm nay ở trường con được lọt top 1 học sinh ưu tú đấy, mẹ có hãnh diện về con không mẹ, Bùi Tuệ Lâm nói không cho phép con học tốt hơn Vân Kiều, không cho con được xinh đẹp hơn em ý, nhưng con không tranh giành gì của em ý cả, con gái mẹ ngoan lắm, con không cần bánh ngon,không cần những chiếc kẹo đẹp mắt đó đâu con chỉ cần mẹ thôi,con chưa từng được mua đồ mới nữa đều là đồ bỏ đi của Vân Kiều thôi.
!
Hôm nay sinh nhật mình tròn 14 tuổi một mình mình không ước gì cả chỉ là mong được gặp lại anh trai nhỏ sớm thôi, mình sợ mình không chịu đựng được nữa, mình sợ mình khổng đủ sức chờ anh ấy trở về.
Hôm nay sau khi phải làm tất cả mọi việc trong nhà, Bùi Tuệ Lâm bắt mình ra vườn cào hết lớp tuyết dày bằng tay chỉ để phạt mình đã nén lút lên nhà trên xem trên màn hình tivi đang nói về anh ấy "Thiếu gia tập đoàn Hàn Thị đang du học tại Mỹ là học sinh ưu tú top 1 của Khoa quản trị kinh doanh đại học Harvard ", mình rất tự hào về anh ấy,mình yên tâm rồi anh ấy đang sống rất tốt, chỉ e là mình không ổn rồi hai tay mình trầy da chảy máu rất đau mà mẹ kế vẫn lao vào đánh mình mới hả lòng.
Mình có làm gì sai đâu?
!.
Từng dòng chữ nhòa đi trước mắt Hàn Nguyên Phong, tiếng nức nở của người đàn ông trong nuối tiếc muộn màng, anh rời đi 10 năm thì cũng là ngần ấy năm cô chịu đựng chờ đợi anh trong mòn mỏi, hy vong rồi lại thất vọng.
Tất cả đều là chân thành từ trái tim cô, sự hiểu chuyện mạnh mẽ khiến anh đau lòng,đau như bị rất nhiều viên đạn ghim vào tim mình!.
Mạc An Nhiên, anh đã rất nhớ em,anh đã sai từ khi bắt đầu, tha thứ cho anh, cầu xin em tha thứ.