Hai mẹ con Châu Tinh Nguyệt tức giận vì bị An Nhiên đuổi khéo, Châu Lạc Cầm bước hai bước tới như muốn du cô ngã, nhưng An Nhiên nhìn thấy điều đó lên đã lùi lại mấy bước né tránh, mà bà ta bị mất đà tí nữa thì nằm sấp trên sàn nhà bà ta cố gắng giữ cho mình không bị ngã lên giọng quát lớn:
_ Cái loại phụ nữ rẻ mạt,không có chồng mà có con tưởng mình thanh cao lắm à, dám đuổi khéo người của Châu gia, mày không sợ ngày mai cả cái nơi rách nát này của mày bị sàn bằng?
( Bà ta nghe bạn của bà ta là khách hàng vip ở đây từng kể cô chủ ở đó thiết kế rất đẹp, mẫu nào cũng chỉ có duy nhật một tới hai chiếc vô cùng ưng ý, chỉ là giỏi như vậy mà phải nuôi con một mình, nên bà ta mới nghĩ An Nhiên không đàng hoàng tới mức có con ngoài giá thú)
An Nhiên còn chưa kịp lên tiếng thì Tiểu Bảo lại khóc toáng lên, tay nhỏ chỉ vào hai người phụ nữ:
_ Xầu xa! đồ xấu xa! !
Nghe con khóc cô không khỏi đau lòng nhẹ nhàng trấn an.
_ Tiểu Bảo ngoan! không sao cả, nín đi con, có mẹ ở đây không ai dám bắt nạt con hết.
Châu Tinh Nguyệt nhìn Tiểu Bảo đầy ghét bỏ giọng nói không hề mang phong thái của tiểu thư thế gia, mà giống như con mụ bán cá ngoài chợ:
_ À thì ra cô là mẹ của nó à, hai mẹ con y như nhau đều bị bệnh điên.
Khi nãy thằng con cô nó cũng phát điên, nó làm bẩn chiếc váy cao cấp này của tôi, tôi đẩy nó ra đấy, nó có nói được đâu chỉ biết hétt lên thôi, đúng là bị điên rồi.
Mặt An Nhiên tái nhợt, bệnh của con luôn là điều cấm kị trong lòng cô.
Trái tim cô như bị ai bóp chặt đầy đau đớn cô cất giọng lạnh lẽo:
_ Mời hai người rời khỏi đây, nơi này không đón tiếp hai người.
Nói rồi cô chỉ thẳng tay ra hành động của cô dứt khoát thể hiện sự kiên cường cùng mạnh mẽ.
Hai mẹ con họ Châu như bị tạt nước lạnh lên mặt Châu Lạc Cầm như con thú giọng bà ta rít lên:
_ Mày giỏi lắm, loại đàn bà lăng loàn có con ngoài giá thú, mày giả bộ thanh cao cái gì nơi này không xứng cho chúng tao ở lại, mày có tư cách gì mà dám đuổi chúng tao, mày không biết Châu Gia là ai à? có mắt mà như mù thế à?
Bà ta rít lên muốn đưa tay lên đánh lên mặt An Nhiên nhưng chưa kịp hạ tay xuống bà ta đã vội hét lên đầy đau đớn, bởi tay của bà ta bị Hàn Nguyên Phong giữ lại, anh dùng lực lên sẽ rất đau đớn.
Người đàn ông cao lớn anh tuấn xuất hiện mang theo nhiệt độ lạnh lẽo băng giá, cả người anh che trở cho An Nhiên và Tiểu bảo.
Hôm nay anh xử lí công việc ở công ty hơi nhiều,sau khi xong việc anh cố gắng lái xe tới đây sớm nhất để được nhìn thấy hai mẹ con cô, anh đi Mỹ hai tuần liền, nỗi nhớ thương gặm nhấm anh mỗi ngày chỉ mong công việc xong nhanh nhất có thể trở về.
Vậy mà anh thấy hai người nhà họ Châu đang bắt nạt người phụ nữ của anh,anh hất mạnh tay bà ta khiến bà ta loạng choạng lui về sau.
Cả người anh tỏa ra hàn ý nồng đầm, ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo chiếu tia nhìn lên hai người đàn bà ở trước mặt anh, anh cất giọng lạnh lẽo:
_ Ai nói cô ấy không có tư cách đuổi mấy người ra khỏi đây? Ai nói cô ấy không có chồng?
Hai mẹ con Châu gia nhận ra Hàn Nguyên Phong, người đàn ông quyền lực nhất Hà Thành, nhà họ Châu chỉ cần cái chớp mắt của anh thì ngày mai sẽ biến mất không còn dấu vết.
Lạc Tư Cầm run rẩy, sợ hãi bà ta đâu biết cái con nhỏ này có quen biết với Hàn Tổng, bà ta chỉ là nhìn không vừa mắt cô ta lên muốn chỉnh đốn một chút, không ai được phép xinh đẹp và tài giỏi hơn con gái bà ta, bà ta sẽ tìm cách hủy hoại, giờ không những không hủy hoại được mà sợ Châu gia bị ảnh hưởng khúm núm bà ta cất giọng van nài:
_ Hàn thiếu gia là tôi có mắt như mù, đã lỡ lời nhìn Hàn thiếu chiếu cố bỏ qua cho ạ.
Ánh mắt Nguyên Phong không mang theo chút nhiệt độ nhìn bà ta như cỏ rác nhàn nhạt nói:
_ Cô ấy là Mạc An Nhiên vợ của Hàn Nguyên Phong tôi, có đủ tư cách để đuổi hai người Châu Gia cút khỏi đây không hả? Nơi này không xứng với bà hay bà không xứng đứng ở đây thế Lạc Phu Nhân và Châu tiểu thư.
???
Lạc Tư Cầm và Châu Tinh Nguyệt sợ hãi gần như quỳ xuống cầu xin:
_ Là chúng tôi không xứng là chúng tôi không xứng.
Hàn Nguyên Phong lạnh giọng:
_ Cút.
.