Tổng Tài! Anh Sai Rồi - Shu Yang

Chương 90


Hàn Nguyên Phong nghe vậy dở khóc dở cười, bộ dáng càng thêm mấy phần yếu ớt, cô là đang muốn đuổi anh, nhưng là anh đâu cần liêm sỉ tầm này, anh nhất quyết không ăn nữa,đưa tay với cốc nước bàn tay run rẩy mặt do vẫn mệt mà hơi tái đi.

An Nhiên thấy vậy lo lắng muốn đưa cho anh nhưng anh lại né tránh uống nước xong anh nằm xuống quay lưng lại phía cô.

Đây là chuyện gì? giận cô à? cô đâu có nói gì sai, không phải anh nên về nhà của anh sao? không hiểu chuyện gì An Nhiên lắc đầu đưa tay vỗ nhẹ vai anh giọng nói ngọt ngào cất lên:
_ Nguyên Phong anh cần uống thuốc, có thể dậy ăn thêm rồi uống thuốc không?
_!
_ Anh đây là ý gì? anh đang bị bệnh không uống thuốc sẽ không khỏi bệnh.

Không có tiếng trả lời, An Nhiên nghiêng người qua, đưa tay sờ trán anh, lại có chút nóng rồi, định rút tay về đi lấy khăn ấm đắp lên trán anh thì chợt cả người bị anh ôm lấy, anh lật người cả cơ thể đang phát sốt đè lên cô, anh nhìn cô anh mắt sâu lắng, giọng anh khàn khàn phả hơi thở nóng bỏng vào mặt cô:
_ An Nhiên em thực sự ghét anh như vậy à? anh muốn được ở đây cùng em, anh không cần gì cả, anh chỉ cần được ở cạnh em, về bách hợp vắng vẻ lắm, không có em cả căn nhà tràn ngập cô quạnh, anh để mọi người về hết Hàn Gia rồi chỉ còn mỗi anh ở đó, mấy ngày này anh không có ai chăm sóc, có khi anh sẽ chết ở đó!
Anh vừa nói đến đây,An Nhiên đưa tay lên chặn môi anh giọng cô mềm mại:
_ Không được nói bậy, anh có thể về Hàn Gia mà.

Nguyên Phong vẫn bộ dáng mệt mỏi cất giọng thê lương:
_ Anh không muốn đi nơi nào nếu nơi đó không có em! anh cần em rất cần em!

Nói rồi anh cúi xuống hôn cô, nụ hôn dịu dàng ấm áp, anh ôm cô thật chặt nụ hôn sâu mang theo cả đẹp đẽ cùng ngọt ngào, nỗi nhớ nhung khắc cốt ghi tâm giờ được anh ôm trong vòng tay, nâng niu như bảo bối.

Tới khi tiếng chuông cửa vang lên, An Nhiên mới giật mình đẩy anh ra,do đang mệt lên Nguyên Phong không phản kháng lại, đành lật người nằm xuống, mỉm cười thỏa mãn.

Mà An Nhiên khuôn mặt cô đỏ lựng lên, chân tay luống cuống, rời giường đi ra ngoài mở cửa.

Cánh cửa mở ra, Hạ Nhất Thiên bước vào nhìn thấy mặt An Nhiên đỏ hồng tưởng cô bị bệnh anh lo lắng:
– An Nhiên, anh tưởng Nguyên Phong bị ốm hóa ra em bị ốm sao?
An Nhiên lắc lắc đầu:
_ Dạ đâu đâu có.

Hạ Nhất Thiên lúc này mới nhìn kĩ cô, bờ môi hồng giờ có chút sưng lên như hiểu ra vấn đề nhưng anh không vạch trần mà lảng sang vấn đề của Nguyên Phong:
_ Ah, Vậy Nguyên Phong đâu anh cần xem bệnh cho anh ấy.

An Nhiên nhẹ nhàng:
_Anh ấy nghỉ ở trong phòng, anh qua xem đi ạ.

Nói rồi cô dẫn Nhất Thiên về phòng mình, Nhất Thiên thản nhiên đi vào, tới bên giường khám tổng quát cho Nguyên Phong, An Nhiên thấy vậy bèn ra ngoài cho hai người tự nhiên.

Sau khi An Nhiên ra ngoài Nhất Thiên mới cất giọng cợt nhả:
_ Này tên khốn nhà cậu, nói bệnh không dậy nổi nhưng vẫn vô liêm sỉ dày vò người ta tới mức bờ môi sưng cả lên, cậu nói xem tôi có lên ra ngoài nói sự thật cho An Nhiên không?
Nguyên Phong nhếch môi nhìn Nhất Thiên đầy vẻ khinh thường:
_ Cậu dám!
Hạ Nhất Thiên bật cười:
– Mẹ kiếp! kiếp trước ông đây phải phóng hỏa giết cả nhà cậu nên kiếp này mới bị cậu hành như này,cái mặt của cậu không ngờ cũng rất dày, âm mưu ôm vợ về cũng thủ đoạn không kém mấy tên lưu manh là mấy.

Nguyên Phong không thèm đuôi co chỉ ngắn gọn:
_ Câm miệng của cậu lại,và làm những gì lên làm.

Nhất Thiên bật cười cúi xuống nói nhỏ vào tai Nguyên Phong:

_ Thằng em của cậu muốn hỏng rồi à? 5 năm ăn chay giờ cũng muốn nếm thử mùi vị ngọt ngào của phụ nữ ấy nhỉ? chỉ tiếc là! chậc chậc!
_ Cậu còn nói một câu nữa tôi đánh gẫy chân cậu.

_ Ha ha An Nhiên ở ngay bên ngoài cậu mà dám.

Nói rồi anh bỏ mặc Nguyên Phong mở cửa đi ra ngoài, bên ngoài cánh cửa Nhất Thiên thu hồi tâm tình vui vẻ, mang nét mặt lo lắng đi tới trước mặt An Nhiên mà lúc này An Nhiên thấp thỏm không yên nhìn thấy anh vội níu áo anh nhẹ giọng:
_ Nhất Thiên anh ấy không sao chứ? có gì nghiêm trọng à?
Nhất Thiên lắc lắc đầu làm bộ nguy hiểm nói:
_uhm cũng có chút vấn đề, anh ấy vốn cố chấp, mà ở một mình e không tiện, ông bà Hàn muốn chăm sóc cũng khó.

Hả? An Nhiên luống cuống:
_ Anh nói vậy là sao, anh ấy bị bệnh gì, có nguy hiểm không?
Nhất Thiên diễn xuất không tệ lắc lắc đầu:
_ Anh ấy một tuần trước dầm mưa khiến bệnh cũ tái phát, lại không chịu chữa trị bỏ về bách hợp không chăm sóc mình tốt giờ đã nhiễm virut, e là!
An Nhiên gấp tới mức sắp khóc giật mạnh áo anh.

_ Sao? e là làm sao anh nói mau đi.

Nhất Thiên nhàn nhạt:
_ E là sặp hỏng luôn rồi sợ không cứu được nữa.


_ Hả? hỏng mà hỏng cái gì sao anh nói em không hiểu hức, vậy phải làm sao bây giờ? ( An Nhiên òa khóc)
_ Toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều yếu ớt,rất cần người chăm sóc tốt, nếu không bệnh mà nặng thêm anh lo cậu ấy không qua khỏi, chỉ cần em cố gắng chăm sóc tốt cậu ấy sẽ vượt qua được tâm bệnh.

An Nhiên gật đầu nức nở:
_ Được được em không đuổi anh ấy về nữa, em sẽ chăm sóc anh ấy, anh hãy cố gắng điều trị cho anh ấy, em cũng sẽ cố gắng.

Lúc này An Nhiên không nghe ra có gì không hợp lí,bởi cô nghe bảo Nguyên Phong không qua khỏi tận sâu trái tim mỏng manh của cô vẫn vô cùng lo lắng cho anh, cô sợ anh sẽ chết sợ không còn nhìn thấy anh nữa.

Thực sự trong lòng cô anh đã khắc vào xương tủy không thể xóa nhòa, nước mắt vô thức rơi,giờ phút này cô không muốn biết lòng mình là yêu hay hận, chỉ muốn anh được sống, được khỏe mạnh để cô nhìn thấy, đừng âm dương cách biệt.

Nỗi đau đớn nhất trong tình yêu là âm dương cách biệt, là chẳng thể nhìn thấy người ấy dù chỉ một lần, như vậy sẽ rất đau khổ, thà rằng họ còn sống có tương lai mới dù không có sự tham gia của mình chứ ngàn vạn lần đừng xa cách bằng sự sống chết.

Đã lỡ một đời xin đừng để ngàn năm sau chẳng thể gặp lại dù chỉ một lần.

.

Bình Luận (0)
Comment