Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Chương 219

Mọi người đều hóa đá, Ngôn Tiểu Nặc cũng kinh ngạc nhìn Mặc Tây Quyết đang ở bên cạnh, anh ấy bỏ ra hai tỷ để mua một viên kim cương sao? Điên rồi sao?

Mặc Tây Quyết ngồi ở đó, nhận được rất nhiều đôi mắt và sự tranh luận của mọi người.

“Hai tỷ lần một”

“Hai tỷ lần hai”

“Hai tỷ lần ba! Thành giao!”

Một tiếng “Đinh”: “Chúc mừng tổng giám đốc Mặc Tây Quyết của tập đoàn Đế Quốc, với giá hai tỷ đô la Mỹ đã cầm được viên kim cương đỏ về tay.”

Hai tỷ… Đô la mỹ… Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy chân như bị mềm đi, không thể đứng dậy được.

Khán đài sôi sục lên, và Mặc Tây Quyết được người dẫn chương trình cung kính mời đứng dậy. Anh đi tới trung tâm của sân khấu, làm thủ tục ký nhận trong tràng pháo tay nông nhiệt của mọi người, và được một vệ sĩ chuyên nghiệp hộ tống đưa viên kim cương đi.

Ngôn Tiểu Nặc vẫn cảm thấy đầu óc mơ hồn, thẳng tới khi quản gia Duy Đức bước tới nói với cô là Mặc Tây Quyết đang đợi cô ở ngoài cửa xe.

Lúc này cô mới mơ mơ hồ hồ trả lời một tiếng, cô lấy tay chống lên ghế và đứng dậy, sàn nhà rõ ràng được trải thảm dày, nhưng mà cô vẫn không cẩn thận khuyu chân xuống.

May là quả gia Duy Đức giơ tay ra đỡ lấy cô, khiến cô không bị ngã xuống.

“Duy Đức ông đang làm gì vậy!” Sau lưng vang lên giọng nói tức giận của Mặc Tây Quyết.

Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy giọng nói của anh, liền vội vàng nói: “Đứng dậy vội quá nên suýt chút nữa bị ngã, may là có quản gia Duy Đức đỡ”

Mặc Tây Quyết không nói gì, nhưng mà vẫn nhìn chăm chăm quản gia Duy Đức, quản gia Duy Đức biết ý dẫn tất cả mọi người rời đi.

Giây phút này ở buổi đấu giá đã không còn người rồi.

Mặc Tây Quyết quỳ xuống, nhẹ nhàng xoa chân cho cô: “Đau không?”

“Không bị sao cả” Ngôn Tiểu Nặc vội lôi anh đứng dậy, nhìn trái nhìn phải không thấy người mới nói: “Lân sau có bị sao thì em tự làm là được rồi, anh đừng quỳ xuống.”

“Bổn thiếu gia vốn dĩ quỳ xuống cũng đẹp trai.” Mặc Tây Quyết nhướng mày: “Có phải là yêu anh rồi cho nên em quan tâm cho cả hình tượng của anh?”

Mặc của Ngôn Tiểu Nặc hơi đỏ: “Nói linh tinh cái gì vậy?”

“Vậy vừa nãy là ai vội vàng lôi anh đứng dậy, là ai vừa căn dặn anh nhỉ?” Giọng nói của Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng.

Ngôn Tiểu Nặc bị nói tới mức không nói gì được nữa, qua một lúc cô mới nói: “Anh tiêu nhiều tiền mua viên kim cương đó làm gì? Đắt chết đi được.”

“Bởi vì em thích.” Mặc Tây Quyết nói: “Cho nên anh mua tặng em”

Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc, nửa ngày sau cũng không nói ra được lời gì.

“Biểu cảm của em như vậy là sao?” Anh kiến nghị: “Giống như thứ anh mua không phải là kim cương mà là một quả bom”

Vị tổng giám đốc này cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương nặng nề, cho nên xoay người rời đi.

“Mặc Tây Quyết, ôi”

Ngôn Tiểu Nặc muốn lôi anh lại, nhưng mà đôi giày cao gót này như có thù với cô, khiến cô lại không đứng vững.

Nhưng mà trước lúc cô bị ngã xuống thì Mặc Tây Quyết đã ôm lấy cô.

“Người con gái ngốc nghếch.” Anh nhăn mày, ánh mặt lạnh lùng: “Đứng cũng không đứng vững.”

Ngôn Tiểu Nặc mím môi, hỏi: “Vậy viên kim cương…”

“Tạm thời sẽ không đưa cho em.” Mặc Tây Quyết hừ lạnh một tiếng.

“Hả? Vậy anh định đưa cho ai?” Ngôn Tiểu Nặc thuận miệng hỏi một cô.

Mặc Tây Quyết nói: “Em lo anh đưa cho ai làm gì, dù sao thì em cũng vất bỏ nó.”

Ngữ khí rất ấm ức.

Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được cười: “Làm gì có chuyện em vứt bỏ nó, em thực sự rất thích nó, cực kỳ thích.”

“Hừ” Mặc Tây Quyết không quan tâm tới cô nữa, từ mũi phát ra một âm thanh không tin tưởng.

“Mặc Tây Quyết, anh nói xem phải thiết kế viên kim cương kia như thế nào mới là tốt nhất? Em cảm thấy tốt nhất là làm một cánh hoa hồng, ở giữa là một viên kim cương được cắt khéo léo, ở xung quang là những viên kim cương nhỏ, anh thấy như thế nào?” Ngôn Tiểu Nặc bắt đầu suy tính.

“Nghe không hiểu em đang nói cái gì nữa” Sau khi cô nói một tràng dài thì Mặc Tây Quyết tổng kết lại một câu.

Ngôn Tiểu Nặc không vui nói: “Em đang nói viên kim cương!”

“Anh biết, nhưng mà em không nói cụ thể làm cái gì”

“Nhẫn đó”

Mặc Tây Quyết nhìn cô cười như không cười: “Nhẫn sao? Xin hỏi cô Ngôn, em quan tâm tới kiểu dáng như vậy là đang ám chỉ anh làm gì sao?”

Lúc này Ngôn Tiểu Nặc mới ý thức được lời của mình nói, cô tranh luận: “Em đang nói về việc đề xuất thiết kế cho viên kim cương này.”

Mặc Tây Quyết cười: “Vậy thì làm theo những gì em nói, nhớ vẽ ra.”

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy mặt của mình đang nóng bừng lên, cô nhỏ giọng nói: “Em chỉ là nêu lên ý tưởng chung thôi, những chuyện liên quan tới vẽ hình thì nên tìm người khác thì hơn.”

“Cô Ngôn, xin hãy nhớ trách nhiệm của mình” Mặc Tây Quyết điềm tĩnh nói: “Theo lời của em, ý tưởng là do em nói ra, người khác sao có thể hiểu được hết suy nghĩ của em chứ. Lại nói, làm trang sức không dễ như làm những thứ khác, đặc biệt là cắt kim cương, nỡ may cắt hỏng rồi thì em đền sao?”

Anh nói một hồi khiến Ngôn Tiểu Nặc không còn đường lui.

‘Em biết rồi, em tự tay thiết kế được chưa?” Ngôn Tiểu Nặc bị đánh bại: “Em nhất định sẽ đối xử tốt với viên kim cương này.”

Đắt tới mức trái tim của cô ấy đều cảm thấy đau đớn theo, đến bây giờ đầu óc vẫn còn đang trong trạng thái tiếc tiền.

Mặc Tây Quyết hài lòng cười, nhẫn mà anh ấy dùng để tặng, sao mà có thể có tay của người thứ ba động vào chứ?

Anh đặt cô vào trong xe, mười ngón tay đan xen với tay cô. Những ngón tay của cô rất mảnh khảnh và trắng, nếu như đeo viên kim cương đỏ kia lên thì cực kỳ đẹp.

Anh bắt đầu mong chờ.

Quay trở về biệt thự của Mặc Tây Quyết, ăn xong cơm tối, lúc Ngôn Tiểu Nặc tắm rửa xong bước ra ngoài thì nhìn thấy Mặc Tây Quyết đang xem một bức thiệp mời rất tỉnh xảo.

“Sao vậy?” Ngôn Tiếu Nặc bước tới tò mò hỏi.

Mặc Tây Quyết thở dài: “Chắc là không thể xem buổi đấu giá Sotheby với em rồi ”

“Tại sao?” Trực giác nói cho cô biết, mọi chuyện có liên quan tới bức thiệp mời này.

Mặc Tây Quyết kiên nhẫn giải thích với cô: “Ba ngày sau thái tử của nước S sẽ tới thăm quan tập đoàn Đế Quốc, anh muốn dẫn em đi cùng”

“Đi diện kiến thái tử sao?” Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc tới mức làm rơi cả khăn tắm trong tay: “Muốn em đi cùng anh sao?”

Bình Luận (0)
Comment