Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Chương 260

Chương 260

Vi Vi là người đầu tiên đến đây.

Đập vào mắt cô ta chính là Mặc Tây Quyết đang tựa người vào đầu giường, ôm chặt Ngôn Tiểu Nặc trong lòng. Đôi môi mỏng gợi cảm đặt trên trán và thái dương của có, dịu dàng vô cùng, vừa thâm tình vừa quyến luyến khó tả.

Tuy gia tộc Rolster và nhà họ Mặc thân nhau đã lâu, nhưng trước giờ Mặc Tây Quyết đối xử với cô ta đều là không liếc nhìn hơn một cái, cũng không nói nhiều hơn một câu.

Anh luôn luôn một mình, dù là con thứ trong nhà nhưng anh luôn luôn cao ngạo và ngang ngược, hào quang rực rỡ không thua kém gì con trai trưởng Mặc Tây Thần.

Nhưng trước giờ Vi Vi chưa từng thấy Mặc Tây Quyết đối xử dịu dàng ân cân với người phụ nữ nào như vậy. Anh đối xử với cô ta lạnh lùng như bằng còn đối với Ngôn Tiểu Nặc lại tận tâm hết mình.

Cảm giác ghen tị và tủi nhục bắt đầu dâng lên. Để có thể ở bên anh, bản thân cô ta đã phấn đấu hơn 10 năm nay, cô ta tuyệt đối sẽ không để Mặc Tây Quyết bị người phụ nữ khác cướp mất.

Sinh ra trong gia tộc vững mạnh như Rolster, Vị Vi thân là con gái cả từ nhỏ đã được huấn luyện che giấu cảm xúc, dù có là ngôi sao Hollywood cũng không có được diễn xuất tốt như cô ta.

Cô ta biến căm hận trong đôi mắt thành lo lắng sốt ruột, vội vàng chạy tới trước mặt Ngôn Tiểu Nặc: “Tiểu Nặc, cô bị sao thế?”

Mặc Tây Quyết ngẩng đầu lên nhưng tay vẫn không buông Ngôn Tiểu Nặc ra chút nào, nói với Vi Vi: “Cô ấy đột nhiên đau bụng, cô mau xem giúp cô ấy đi”

Giọng điệu vội vã này suýt nữa xé bay lớp ngụy trang của Vi Vi.

Vi Vi nhanh chóng gật đầu. Cô ta sợ bị lộ trước mặt Mặc Tây Quyết, tay không ngừng bắt mạch cho Ngôn Tiểu Nặc.

Vừa chạm vào mạch đập thì bác sĩ tới.

Mặc Tây Quyết một lần nữa nắm lấy tay Ngôn Tiểu Nặc, nhường chỗ cho bác sĩ.

Ngôn Tiếu Nặc cố hết sức kìm chế cảm giác khó chịu này, nằm trên giường để bác sĩ kiểm tra cho mình.

Vẻ mặt căng thẳng của Mặc Tây Quyết khiến bác sĩ cảm thấy vô cùng áp lực. Nhưng ông rất rõ áp lực thì áp lực, nếu có sơ xuất gì với Ngôn Tiểu Nặc thì sẽ không chỉ dừng lại ở chuyện áp lực lớn đâu.

Sau một hồi kiểm tra, bác sĩ nói với Mặc Tây Quyết: “Cậu chủ, cô Ngôn là do ưu phiền tích tụ lâu, thêm nữa là thai nhi không ổn định, có khả năng sẽ bị sinh non.”

“Dấu hiệu sinh non?” Mặc Tây Quyết mở to mắt, lạnh lùng hỏi: “Vậy cơ thể của cô ấy có bị nguy hiểm không?”

Bác sĩ cúi thấp đầu: “Cơ thể cô Ngôn rất yếu, nhưng cô ấy vẫn còn trẻ, việc mang thai sau này không thành vấn đề”

Ngôn Tiểu Nặc nghe như sét đánh ngang tai, vội vàng nói: “Bác sĩ, tôi vẫn chưa sinh non, đứa con này vẫn còn hi vọng, tôi sẽ không từ bỏ!” Nói xong cô giơ tay muốn kéo tay Mặc Tây Quyết, yếu ớt cầu cứu: “Mặc Tây Quyết, em không thể mất nó, em không thể…”

Mặc Tây Quyết nằm chặt tay, môi mỏng khẽ mím chặt, ánh mắt càng ngày càng lạnh.

Một lúc sau, anh thấp giọng nói: “Tiểu Nặc, chúng ta sẽ có đứa con khác, nhất định sẽ có”

Cô ra sức lắc đầu, cô không quan tâm điều gì nữa, vùng ra muốn đứng dậy, bắt lấy tay Mặc Tây Quyết nói: “Mặc Tây Quyết, không được…”

Bác sĩ hoảng sợ hét: “Cô Ngôn, cô đang bị động thai, tuyệt đối không được vận động lung tung, càng không thể đau buồn”

Ngôn Tiểu Nặc nghe xong, khổ sở buông lỏng tay buông Mặc Tây Quyết ra, hai hàng nước mắt lăn dài nhìn anh.

Giọng Mặc Tây Quyết bình thản trở lại: “Ra ngoài hết đi”

Bác sĩ chỉ còn cách đi ra ngoài, Vi Vi mặc dù không cam tâm nhưng thấy biểu cảm của Mặc Tây Quyết liên không dám ở lại thêm nữa, nhanh chóng đi ra ngoài.

Ngôn Tiểu Nặc thì thầm gọi anh: “Mặc Tây Quyết…”

Anh không nói gì mà vào phòng tắm lấy cho cô một chiếc khăn ấm, ngồi lên giường lau những giọt nước mắt lấm tấm trên mặt cô.

“Động tí là khóc rồi.” Mặc Tây Quyết vừa lau mặt cho cô vừa nói, giọng nói vô cùng ân cần: “Nhớ lời bác sĩ dặn, không được phiền muộn nữa, nếu không sẽ rất nguy hiểm, có biết chưa?”

Cô lắc đầu, năm tay Mặc Tây Quyết trầm giọng nói: “Em không bình tĩnh lại được, anh có biết không, đứa con này thực ra là…

“Anh biết rồi, là của cậu ta” Giọng anh lạnh đi: “Em không cần phải nhắc anh”

Cô cắn môi, nói: “Anh nghe em nói…”

“Không cần nói thêm nữa” Anh thờ ơ nói: “Lúc đó giữ lại cái thai cho em là vì sức khỏe của em, nếu em muốn hận anh thì cứ hận.”

Cô chỉ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, nói: “Nếu em nói là con của anh thì sao?”

Mặc Tây Quyết quay ngoắt lại, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm: “Ngôn Tiếu Nặc, em có nhất thiết phải như thế này không?”

Cô bối rối nhìn anh, không nói nên lời.

Mặc Tây Quyết lập tức đứng dậy, hừ một tiếng, vứt chiếc khăn xuống đất, giọng nói khó kìm được tức giận: “Đến chiêu này em cũng dùng được à? Em đúng là rất quan tâm Lục Đình nhỉ!”

Cô ngây người nhìn anh một lúc rồi bình thản nói: “Mặc Tây Quyết, em không cho anh động vào đứa bé này, cho dù em có chết cũng sẽ không chọn từ bỏ nó!”

Mặc Tây Quyết nhìn ánh mắt kiên định của cô, khuôn mặt anh tuấn có chút run rẩy. Anh ngẩng đầu cười lạnh: “Ngôn Tiểu Nặc, em đừng quên đây là địa bàn của ai!”

Nói xong, anh đi thẳng ra khỏi phòng, cửa bị đóng sầm lại.

Ngôn Tiểu Nặc tựa vào đầu giường, tay nắm chặt

chiếc ga trải giường, lòng vừa đau vừa hối hận, nhưng nhiều nhất là sợ hãi.

Ánh mắt cô dừng ở chiếc túi áo khoác, trong đó có đồ Trình Tử Diễm để lại cho cô.

“Tiểu Nặc, cho cháu cái này” Trình Tử Diễm đưa lọ thuốc cho cô rồi nói với giọng điệu vừa bình tĩnh vừa bất đắc dĩ: “Chưa tới lúc cần thiết thì không được uống”

Ngôn Tiểu Nặc lúc đó khẽ cười nhận lấy lọ thuốc, chiếc lọ bằng ngọc trong suốt, cô đưa lên nhìn trước ánh mặt trời, một chữ “Trình” thoắt ấn thoắt hiện.

Cô cười nói với ông: “Chú Trình, cháu cảm thấy mình sẽ không dùng đến đâu.”

Trình Tử Diễm chỉ cười nhạt: “Tôi đương nhiên không hi vọng cháu uống nó, nhưng khó lường trước được chuyện gì, bao giờ cũng không thể vẹn toàn tất cả được”

Khi ông nói lời này, trong mắt ông hiện lên sự thờ ơ và bất lực sau khi trải qua biết bao thăng trầm.

Ngôn Tiếu Nặc khi đó không hiểu được những biểu cảm và giọng điệu này, nhưng hiện giờ cô đã hiểu.

Cô nằm xuống giường, cảm giác khó chịu giống như có trầm mối tơ vò trong lòng mình, khó chịu nhưng không gỡ bỏ được.

Điều chỉnh cảm xúc… điều chỉnh cảm xúc…

Ngôn Tiểu Nặc tự dặn bản thân mình, tất cả đều có hi vọng, Mặc Tây Quyết sẽ không độc ác như vậy, sẽ không…

Chưa tới lúc cần thiết thì không được uống thứ thuốc đó, có thể thấy dược tính của loại thuốc này rất mạnh. Cô không dám mạo hiểm.

Trong phòng sách, Mặc Tây Quyết phiền não đi qua đi lại, trong mắt tràn đầy hình ảnh đau khổ cầu xin của Ngôn Tiểu Nặc.

Từ nhỏ tới giờ, anh đã vượt qua không biết bao nhiêu cửa ải, nhưng chỉ có lần này là khiến anh mất rất nhiều thời gian mà chưa thể quyết định được.

Anh rất muốn lấy đứa con của cô ra, nhưng lại sợ cô sẽ thực sự hận mình… Sợ hai người họ sẽ không còn cơ hội quay lại.

Tiếng bác sĩ vang lên bên ngoài cửa: “Cậu chủ, chuyện của cô Ngôn…xin cậu hãy sớm đưa ra quyết định.”

Anh lạnh lùng đáp lại: “Lang băm!”

Bên ngoài lập tức im lặng, toàn thân Mặc Tây Quyết run lên.

Mình lại có thể nghĩ như vậy, lại có thể nghĩ như vậy.

Ngôn Tiểu Nặc ơi Ngôn Tiểu Nặc, em thắng rồi.

Anh đấm mạnh vào giá sách, đi ra mở cửa rồi phân phó: “Gọi Duy Đức tới đây.”

Bác sĩ nào dám do dự hay nghỉ ngờ? Ông đáp lại một tiếng rồi vội vã đi tìm quản gia Duy Đức.

Chưa tới ba phút, quản gia Duy Đức đã đứng trước mặt Mặc Tây Quyết thở hổn hển nói: “Cậu chủ, có chuyện gì gấp vậy?”

“Phía Trình Tử Diễm thế nào rồi?” Mặc Tây Quyết trực tiếp hỏi, ánh mắt lạnh lão.

Quản gia Duy Đức không dám nghĩ nhiều, lập tức trả lời: “Bệnh tình của cậu A Dục đang có chiều hướng ổn định…”

“Tôi không muốn nghe cái này” Mặc Tây Quyết không ngần ngại cắt ngang lời ông: “Tôi chỉ muốn biết ông ấy có thể tới đây không?”

Những lời này sớm đã không cần phải hỏi.

Quản gia Duy Đức nhanh chóng nói: “Tôi liên hệ với ông Trình ngay” Ông nói xong lập tức đi ngay.

“Ông đứng lại” Mặc Tây Quyết nói tiếp: “Tôi sẽ trực tiếp đi mời, ông chuẩn bị đón tiếp Trình Tử Diễm”

Quản gia Duy Đức trở nên căng thẳng, ông biết chuyện này vô cùng nghiêm trọng, mà lựa chọn của Mặc Tây Quyết khiến ông khâm phục từ tận đáy lòng: “Tôi biết rồi, tôi đi sắp xếp ngay.”

Mặc Tây Quyết không nói thêm, quay vào phòng liên lạc với Trình Tử Diễm.

Căn phòng trên hành lang khẽ mở, Vi Vi từ bên trong bước ra, nhẹ nhàng bước xuống lầu.

Không ai để ý tới Vi Vi vừa bước vào phòng một người giúp việc.

Cận Phượng Anh vừa làm việc nặng xong, đang định rửa mặt thì cửa bị đấy ra.

Cô ta thốt lên: “Cô Vi Vi?”

Đôi mắt xanh lục của Vi Vi nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Cận Phượng Anh, nhìn đôi tay dính bấn của cô ta lau vội vào váy hai lần thì không ngừng nhíu mày, trên mặt là một biểu cảm khinh bỉ ghê tởm khó giấu được.

Trong phút chốc, mặt Cận Phượng Anh đỏ ửng, ngại ngùng nói: “Cô, cô có chuyện gì thế?”

“Tôi nghe nói, bà và mẹ cô đều chết rồi?” Vi Vi chậm rãi bước vào phòng, nhẹ nhàng đóng lại: “Còn liên quan tới Ngôn Tiểu Nặc?”

Cận Phượng Anh đột nhiên ngẩng đầu lên, nghỉ hoặc nhìn Vi Vi, lắp bắp nói: “Sao cô lại biết được?”

Vi Vi mỉm cười, thong thả nói: “Cô không cần biết tại sao tôi biết. Để tôi đoán nhé. Đó là những người thân duy nhất của cô, cô cam tâm ở nơi này làm việc nặng nhọc mỗi ngày, còn kẻ thù của cô lại ăn sung mặc sướng, hưởng thụ bao nhiêu vinh hoa và cưng chiều?”

Cận Phượng Anh căn chặt môi, không nói lời nào.

“Nhưng cô chỉ có thể đem theo bí mật này tới khi chết, mà cô ta thì vẫn sống tốt hơn cô, thậm chí còn điều khiển vận mệnh của cô?”

Mặt Cận Phượng Anh dân dần trắng bệch.

“Xảy ra chuyện lớn như vậy, cô ta đã nói Xin lỗi cô bao giờ chưa? Cô ta có ý muốn bù đắp cho cô chút nào không? Chẳng phải là cô vẫn phải chôn chân làm người giúp việc ở nơi này, sống một cuộc sống tôi tệ, lại còn bị người khác giám sát mọi lúc mọi nơi?”

“Cô đừng nói nữa!” Cận Phượng Anh không nhịn được hét lên: “Đừng nói nữa!”

Vi Vi nhìn cô ta, khóe môi hiện lên một nụ cười nhạt.

Bình Luận (0)
Comment