Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Chương 291

Chương 291

Ngôn Tiểu Nặc sao có thể biết được tâm tư của Mặc Tây Quyết? Đợi đến khi cô làm xong bản thiết kế thì đã là một tiếng sau.

Cô vặn mình, đứng dậy hoạt động thân thể một chút.

Chưa nói đến chuyện bây giờ cô đang có bầu, không thể ngồi quá lâu, kể cả là trước kia, cô cũng là một người không ngồi yên lúc nào.

Nghe nói ngồi trong thời gian quá dài sẽ có “ngấn bụng”, bây giờ dấu hiệu nhô bụng ra cũng càng ngày càng rõ ràng, chỉ có eo vẫn chưa mập lắm, cô không thể buông xuôi bỏ mặc được.

Ngôn Tiểu Nặc vừa cầm bản thảo thiết kế đi trên tấm thảm mềm mại, vừa báo cáo với Mặc Tây Quyết về bản thiết kế: “Toàn bộ cảnh phía trong đều được dùng màu nhạt để làm nổi bật nét thần bí và lãng mạn của bầu không khí, lại dùng hoa uất kim hương đỏ làm hoa trang trí. Màu đỏ của uất kim hương tượng trưng cho tình yêu mãnh liệt, ý nghĩa tượng trưng cũng rất tốt.”

Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng hỏi: “Uất kim hương đỏ?”

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, cười nói: “Vẻ ngoài của uất kim hương khá giống với hoa hồng, lại không có gai, rất ổn.”

Trên mặt Mặc Tây Quyết xuất hiện nụ cười dịu dàng, nói: “Thông minh lắm, nói tiếp đi.”

Ngôn Tiểu Nặc được Mặc Tây Quyết đút viên ô mai tươi vào miệng, tiếp tục nói: “Sau đó những thứ trang trí khác thì là như này.”

Nói xong, cô liền đưa bản thiết kế cho Mặc Tây Quyết.

Mặc Tây Quyết nhận lấy bản thiết kế, trong đầu đột nhiên hiện lên ý tưởng, anh cười nói: “Không cần nhiều uất kim hương sao?”

“Nhất định phải dùng rất nhiều hoa à?” Ánh mắt của Ngôn Tiểu Nặc mang theo vẻ nghỉ ngờ.

Ánh mắt của Mặc Tây Quyết lóe lên, tia sáng nơi đáy mắt lướt qua cực nhanh, lúc ngước mắt lên mang theo dáng vẻ vô cùng ung dung: “Không phải là em rất thích hoa sao?”

Ngôn Tiểu Nặc càng mơ hồ: “Mặc dù em thích hoa, nhưng cũng không hề nói nhất định phải là rất nhiều hoa”

“Vậy thì cứ như thế đi.” Mặc Tây Quyết đặt bản thảo thiết kế xuống, coi như là chốt phương án cuối cùng.

Ngôn Tiểu Nặc có chút hoài nghị, cứ như vậy mà quyết định luôn sao?

Thật sự không cần cô phải sửa đổi nữa? Cái người trước mắt này cũng là người rất kén chọn.

Mặc Tây Quyết đương nhiên có thể thấy được vẻ nghi ngờ trong ánh mắt của Ngôn Tiểu Nặc, chỉ là anh cũng không muốn giải thích.

Anh muốn cho cô một điều bất ngờ.

“Mặc Tây Quyết, hôm nay chúng †a ra ngoài ăn có được hay không?”

Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào đồng hồ đeo tay, đã sắp trưa rồi.

Mặc Tây Quyết rất thoải mái đồng ý: “Được.”

Ngôn Tiểu Nặc cùng Mặc Tây Quyết đến một nhà hàng, khi Mặc Tây Quyết bước xuống từ trên xe, nhìn nhà hàng trước mắt liền nhíu mày: “Chúng ta nhất định phải đến nơi như này ăn cơm sao?”

“Em muốn ăn đồ ăn ngon.” Ngôn Tiểu Nặc ôm lấy cánh tay của Mặc Tây Quyết nói: “Yên tâm đi, nơi này rất sạch sẽ.”

Mặc Tây Quyết nhíu mày, trong đôi mắt đen hiện ra vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Sạch sẽ thì sạch sẽ, nhưng em có chắc chắn em ăn đồ ăn ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì không?”

Ngôn Tiểu Nặc định nói gì đó, nhưng Mặc Tây Quyết cũng không đợi cô nói đã thấp giọng nói vào tai nghe bluetooth: “Vào kiểm tra lại một lần đi”

Cô chưa kịp kháng nghị, một đoàn người đã vọt vào trong bếp.

Ngôn Tiểu Nặc vuốt trán, nói: “Chẳng qua chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, có cần phải khoa trương như vậy không?”

Đây là nơi mà cô lên mạng tìm rất lâu mới có thể tìm ra, bình luận rất tốt, nhất là đồ ăn bên trong cũng rất hợp khẩu vị của cô.

Đồ ăn trong biệt thự mặc dù màu sắc trang trí tỉnh xảo, nhưng khẩu vị cũng vẫn hơi nhạt.

Ngôn Tiểu Nặc vẫn không quen ăn đồ thanh đạm nên hôm nay mới muốn đến nơi này ăn một bữa.

Nhưng không ngờ rằng Mặc Tây Quyết lại làm như vậy.

Không tới mười phút sau, đám người đã kiểm tra xong tất cả các nhân tố có thể gây nguy hiểm, Mặc Tây Quyết lúc này mới đưa Ngôn Tiểu Nặc vào trong nhà hàng.

Ông chủ của nhà hàng cũng tự mình đến đón, còn cúi gập người 90 độ: “Chào mừng Tổng giám đốc Mặc đến nhà hàng chúng tôi, hoan nghênh hoan nghênh!”

Bình thường là ông chủ cao cao tại thượng, giờ phút này lại rất lo lắng, không biết nhân vật lớn này sao lại xuất hiện trong nhà hàng của mình.

Mặc Tây Quyết từ đầu đến cuối vẫn rất lạnh lùng, không nói lời nào, mặt không biểu cảm, mắt luôn nhìn thẳng.

Ngôn Tiểu Nặc không thể làm gì khác đành nói với ông chủ: “Ông chủ, còn chỗ ngồi không?”

“Còn! Còn!” Ông chủ lập tức cười nói: “Đã sớm chuẩn bị xong cho mọi người vị trí tốt nhất, cô Ngôn mời đi theo tôi.”

Dáng vẻ ngoan ngoãn bảo sao làm vậy của ông chủ làm cho Ngôn Tiểu Nặc rất xấu hổ, cô cười dịu dàng, cố gắng không để cho ông chủ có áp lực quá lớn, nói: “Ông chủ, ông sắp xếp cho chúng tôi ngồi ở đâu cũng được.”

Ông chủ sợ hết hồn, vội vàng khoát tay: “Cô Ngôn đừng như vậy, nhân vật lớn như hai người đến nhà hàng nhỏ của chúng tôi, tôi phải tự mình phục vụ mới được.”

Ông ta vừa nói vừa dẫn Ngôn Tiểu Nặc cùng Mặc Tây Quyết đến chỗ ngồi.

Chỗ ngồi gần cửa sổ, vô cùng sạch sẽ, trên chiếc bàn dài còn bày một đóa hoa diên vỹ xanh.

Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết lần lượt ngồi xuống.

Cô nhận máy tính bảng từ tay ông chủ, gọi rất nhiều đồ ăn ngon.

Ông chủ nhận lại máy tính, cười hỏi cô: “Hai người muốn uống chút gì không?”

Mặc Tây Quyết cuối cùng cũng mở miệng, nói: “Cappuccino.”

Trên trán ông chủ nhỏ xuống một giọt mồ hôi, một người như Mặc Tây Quyết, sẽ uống loại cà phê như Cappuccino sao?

Nhưng cái nhà hàng nhỏ này lấy đâu ra máy pha cà phê chứ?

Ngôn Tiểu Nặc nhíu mày một cái, giải vây thay ông chủ: “Ông cho chúng tôi một bình trà lúa mạch lớn là được.”

“Vâng.” Ông chủ vội vàng đồng ý, cảm kích nhìn sang Ngôn Tiểu Nặc.

Bình trà lúa mạch nhanh chóng được mang lên, Ngôn Tiểu Nặc tự mình rót một ly cho Mặc Tây Quyết, nói với anh: “Nếm thử một chút đi, mùi vị rất ngon.”

Mặc Tây Quyết nhìn nước trà vàng nhạt trong ly, lại nhìn ánh mắt mong đợi của cô, bất đắc dĩ cầm ly trà lên, uống một hớp.

Nước trà ấm áp, tràn đầy mùi thơm của lúa mạch, miễn cưỡng có thể uống trôi.

Ngôn Tiểu Nặc nháy mắt một cái, gọi người phục vụ tới, nói với người đó: “Cho tôi một ly sữa bò nóng.”

Nhân viên lập tức bưng ra một ly sữa bò.

Mặc Tây Quyết nghi ngờ nhìn cô.

Ngôn Tiểu Nặc lấy một cái ly không, đổ một chút sữa bò, lại đổ thêm trà lúa mạch vào.

Mặc Tây Quyết ngẩn ra: “Đây là cái gì?”

Ngôn Tiểu Nặc đẩy chiếc ly về phía Mặc Tây Quyết, trong đôi mắt tràn đầy vẻ hứng khởi: “Trà sữa lúa mạch.”

Mặc Tây Quyết bưng ly lên, mùi sữa thơm cùng hương lúa mạch hòa chung, có một loại mùi vị vô cùng quyến rũ, anh không kìm được cúi đầu uống một hớp.

“Rất ngon.” Mặc Tây Quyết buông ly xuống, đã thấy Ngôn Tiểu Nặc đang uống rất say sưa.

Mặc Tây Quyết rút ra một tờ khăn giấy lau đi trà sữa bên miệng cho cô, sắc mặt dịu dàng.

Bởi vì lúc hai người tới cũng không làm ồn ào, Ngôn Tiểu Nặc cũng không muốn làm như vậy, cho tới bây giờ cô cũng không muốn bản thân mình làm phiền đến người khác ăn cơm.

Cho nên Ngôn Tiểu Nặc liền nghe thấy những người khác đang xì xào bàn tán.

“Thật là ngọt ngào, tự tay giúp bạn gái lau miệng.”

“Chồng, anh cũng giúp em lau miệng đi.”

“Đó là Tổng giám đốc Mặc mà?

Lúc đầu còn tưởng rằng anh ta là tảng băng lạnh lếo, bây giờ băng cũng phải tan rồi, ha ha…”

“Đối diện anh ấy chính là Ngôn Tiểu Nặc sao? Sao mặt lại có chút mập hơn trong hình nhỉ?”

Những lời này đã chạm đến tai Ngôn Tiểu Nặc, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc của cô lập tức xịu xuống, cô mập chỗ nào chứ?

Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng cười lên.

Cười cười cười, cười cái gì mà cười! Ngôn Tiểu Nặc nhìn Mặc Tây Quyết, mặt đầy vẻ buồn rầu.

Ai ngờ nụ cười này của Mặc Tây Quyết lại làm bao người kinh ngạc, thật giống như tảng băng đang tan chảy, trăm hoa đua nở vào mùa xuân, làm cho mọi người muốn ngây dại.

Mặc dù là ban ngày, nhưng vẫn có thể cảm nhận được màu sắc ánh đèn lóe sáng.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn người đàn ông vẻ mặt trầm ổn phía đối diện, trong lòng dâng lên một cảm giác ghen tị, nhẹ nhàng hừ một cái.

Mặc Tây Quyết hỏi nhỏ: “Em sao vậy?” Trong giọng nói còn mang theo ý cười khó che giấu.

Ngôn Tiểu Nặc kiêu ngạo nghiêng đầu, một tay chống cằm, một tay đặt lên bàn, nói: “Em chẳng sao cả, sao so được với ai đó, vừa gầy lại đẹp trai, giống như một đóa hoa.”

Mặc Tây Quyết suýt chút nữa phun ra, cau mày hỏi cô: “Hoa? Em chắc chắn muốn lấy cái đó để miêu †ả anh?”

Ngôn Tiểu Nặc nghiêng cặp mắt hoa đào nhìn anh, nói: “Thu hút ong bướm, chẳng lẽ không phải là hoa sao?”

Lông mày Mặc Tây Quyết giãn ra, cười một tiếng: “Thì ra là ghen.”

“Nếu như cái này mà cũng gọi là ghen, vậy thì ngày nào em cũng ngâm mình trong bình giấm mất!” Ngôn Tiểu Nặc bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Dựa vào cái gì mà anh lại đẹp hơn em chứ?

Mặc Tây Quyết cười nói: “Em vậy mà cũng rất thông minh đấy.”

Ngôn Tiểu Nặc không để ý tới anh.

Lúc này nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, mỗi món ăn đều có thể kích thích cảm giác thèm ăn của Ngôn Tiểu Nặc, đã lâu cô không ăn những món cay như này.

Mặc Tây Quyết nhìn những những món ăn trên bàn, cau mày hỏi: “Khẩu vị có phải nặng quá rồi không?”

Ngôn Tiểu Nặc không thèm trả lời, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Mặc Tây Quyết nhìn cô ăn rất ngon miệng, nghĩ đến lúc ở trong biệt thự cô ăn rất quy củ, đến nơi này lại không hề giống như vậy.

Sau khi cô mang thai, vì bản thân và đứa trẻ, cô luôn miễn cưỡng để bản thân ăn đồ ăn theo thực đơn, có lẽ là do mùi vị hơi nhạt nhẽo.

Mặc Tây Quyết từ trước đến giờ không có hứng thú gì quá lớn với đồ ăn, nhưng sau khi ở cùng Ngôn Tiểu Nặc, cô rất hay làm đồ ăn ngon cho anh, bây giờ mới có một chút chút mong đợi với việc ăn cơm.

Anh ăn thử một miếng canh cá, mùi vị chua cay nhất thời kích thích vị giác của anh.

Quả nhiên rất hợp khai vị, rất ngon miệng.

Anh lại gắp một ít sườn chua ngọt vào trong đĩa của Ngôn Tiểu Nặc.

Bên cạnh lại truyền đến những câu ngưỡng mộ: “Thấy không, không ngờ Tổng giám đốc Mặc lại là người tốt như vậy, bạn gái mập, anh ấy vẫn tự nhiên gắp thức ăn cho cô ấy!”

Ngôn Tiểu Nặc cố gắng nhẫn nhịn, khó khăn lắm mới không quay sang lườm người kia một cái.

“Đúng vậy, nhưng là một người phụ nữ, sao có thể ăn như vậy được?

Chẳng lẽ cô ấy không biết mình rất mập sao?”

Mập mập mập, từ lúc cô còn chưa ăn cơm đã bị mấy người đó nói rất nhiều, Ngôn Tiểu Nặc tức muốn nổ tung.

Cô lập tức đứng lên, chỉ vào người kia nói: “Tôi ăn đồ của tôi, liên quan gì đến cô! Cô nhìn lại cái eo cô đi, cánh tay, cái cằm nữa, còn không biết xấu hổ nói tôi mập!”

Cô gái kia bị Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên nhắc tới cũng sợ đến ngây người.

Mặc Tây Quyết cũng kinh ngạc nhìn Ngôn Tiểu Nặc, cô chưa từng tức giận như vậy khi ở nơi công cộng.

Nhưng đôi mắt to của cô mở lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên, dáng vẻ tức giận cũng vô cùng đáng yêu.

Mặc Tây Quyết lạnh nhạt nhìn cô gái kia.

Cô gái kia vốn giận dữ đến mức mặt đỏ bừng, muốn cãi lại, nhưng bởi vì ánh mắt lạnh như băng này của Mặc Tây Quyết mà từ bỏ ý định.

Bình Luận (0)
Comment