Buổi sáng qua đi mới phát hiện ra.
“Tổng tài, xế chiều hôm nay đi rồi đúng không?”
Bạch Viễn thần sắc cẩn thận hỏi Thiên Nam.
Hắn không biết Thiên Nam hôm nay sao lại thế này, tuy rằng bình thường vẫn lạnh lùng, nhưng là hôm nay cảm giác phá lệ làm cho người ta sợ hãi, cái loại trong lòng tràn ra hàn khí khiến Bạch Viễn rốt cuộc cợt nhả không nổi.
“Ân.” Lại là thái độ lãnh đạm này.
Bạch Viễn a một tiếng bắt đầu nghĩ ngợi.
Sắp đi rồi, chỉ sợ sau này đều không có cơ hội lại đến, có nên mang chút lễ vật về cho mẹ không nhỉ.
Bạch Viễn tự hỏi một phen cảm thấy được vẫn là cần phải có.
“Tổng tài, đợi ta ra ngoài một chuyến được chứ.”
Bạch Viễn đối với Thiên Nam đang xem máy tính nói.
Thiên Nam cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng trả lời,
“Còn 4h nữa thôi.”
“Ân!”
Bạch Viễn lại một lần nữa đi trên đường cái ở Bordeaux, bất quá lần này chỉ một người.
Ách... Như thế nào cảm giác có vài phần thê lương...
Hắn lấy lại bình tĩnh, ánh mắt lúc này mới tìm tòi chung quanh.
Mẹ không phải là người hay bắt bẻ, mặc kệ cho nàng cái gì, chỉ cần là có tâm tặng nàng, sẽ quý trọng vô cùng.
Nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Viễn bước vào một cửa hàng trang hoàng tinh xảo mang phong cách cổ xưa.
Trong cửa hàng đủ các loại đồ, người xem hoa cả mắt.
Bạch Viễn nhìn trong chốc lát, chọn một túi xách khéo léo cho mẹ rồi chuẩn bị rời đi.
Ánh mắt lại đột nhiên bị kéo lấy.
Đó là một chiếc bút máy tinh xảo, giữa một mảnh đen sậm hiện lên màu tím nhàn nhạt, một hàng tiếng Pháp nho nhỏ rong chơi ở thân bút ——HUMAINE.
Như vậy khiêm tốn lại lạnh như băng, cực kỳ giống người kia.
Bạch Viễn trước mắt nhất thời liền hiện ra cảnh tượng Thiên Nam thường xuyên cúi đầu cầm một cái bút máy lạnh lùng phê duyệt lên văn kiện.
Vì thế không chút do dự, hắn mua chiếc bút này.
Đến nước Pháp hai ngày, đều là tổng tài chiếu cố mình mới vui vẻ một trận, coi như là tạ lễ đi.
Thời gian trả tiền Bạch Viễn vẫn là thịt đau một trận, quả nhiên là xứng với tổng tài, nửa tháng tiền lương của hắn a.
Trở lại khách sạn, Thiên Nam đã muốn ngồi ở trên xe chờ Bạch Viễn.
Bạch Viễn vội vàng chạy vào phòng cầm đi đồ đạc của mình.
Như vậy, nước Pháp, hẹn gặp lại ~
============
Về đến nhà, Bạch Viễn tinh thần uể oải đẩy ra cửa chính.
Trong nhà vắng ngắt, ngay cả vẹt cũng không thấy.
Bạch Viễn một trận mất mát, lông mày nhướn lên, gọi.
“Vẹt thối, chết ở đâu rồi.”
Kỳ thật không thể không thừa nhận, hắn vẫn là nhớ vẹt thối kia.
Đợi một lúc lâu đều không có bất cứ sinh vật nào để ý đến hắn, Bạch Viễn cũng không giận, đi vào gian phòng của mình.
Sau đó hắn thấy được thần mã?
Bay liệng đầy nhà?
Đó là đương nhiên không có khả năng, vẹt thối kéo không được nhiều như vậy.
Thấy được thi thể vẹt nằm đầy nhà?
Kia càng không thể, vẹt thối không thần thông quảng đại như vậy, thổi một cọng lông biến thành ba con vẹt nữa.
Hắn nhìn qua, bất quá là một con vẹt nhỏ vẻ mặt ủy khuất theo dõi hắn.
Bạch Viễn như thế nào sẽ biết là vẻ mặt ủy khuất? Bởi vì vừa nhìn lông trên người vẹt sẽ biết.
Ân, trắng hồng xanh tím, ngũ sắc lòe loẹt trên màu rám nắng trước kia.
Bạch Viễn: “= =… Ái phi ngươi đi nhuộm tóc sao?”
Vẹt cánh nhỏ muốn vỗ, lại vô lực động đậy, đáng thương buông thõng.
“Hoàng thượng...”
Vẹt thanh âm như trước thô to.
Bạch Viễn không biết nên nói cái gì, từng bước đi lên nắm nó.
“Cung nghênh hoàng thượng về nhà.”
Vẹt nói thật nhỏ, cảm giác mau tắt thở.
Bạch Viễn ngực căng thẳng, ôn nhu vuốt ve lông mao sặc sỡ, lại cười không nổi.
Vẹt đây rốt cuộc là làm sao vậy, bình thường ít khi thấy nó uể oải như vậy a.
Vẹt đôi mắt nhỏ khẽ đóng, ngã xuống trong tay Bạch Viễn.
Bạch Viễn sợ tới mức mau hồn phi phách tán, liền tranh thủ đặt nó ở trên giường.
“Vẹt ngươi làm sao vậy?”
Vẹt suy yếu mở mắt ra, gian nan bay lên bả vai Bạch Viễn, lại xụi lơ đứng trên áo sơ mi trắng.
“Cung nghênh hoàng thượng về nhà.”
Vẹt lại lặp lại.
Bạch Viễn tay run rẩy lấy điện thoại ra ——
Vẹt lại bay đến bả vai bên kia.
Số điện thoại của bác sỹ thú y đã muốn ấn, Bạch Viễn đang chuẩn bị nói chuyện.
Vẹt lại có thể tinh thần phấn chấn nở nụ cười.
Đúng, chính là cười, cười đến nhân loại đều thấy cái loại này đặc biệt cần ăn đòn.
“Hoàng thượng... Khụ khụ khụ, quần áo quần áo!”
Bạch Viễn cả kinh, chẳng lẽ đây là hồi quang phản chiếu??
(Hồi quang phản chiếu: hiện tượng trước khi chết đột nhiên khoẻ mạnh lạ thường)
Hắn vội vàng nhìn quần áo của mình.
“…”
Có thể hay không nói cho hắn biết, cái màu sắc loạn thất bát tao bẩn thỉu đầy người này là cái gì?
“Hoàng thượng, xem tạo hình mới của nô tì!”
Vẹt ngứa đòn bay đến chỗ cao vỗ cánh chuẩn bị tư thế.
Nó cũng không dám mạo hiểm nguy hiểm tính mạng đứng ở bên người Bạch Viễn, nói không chừng Bạch Viễn càng giận sẽ đem nó bóp chết thì sao? Đây chính là tâm nguyện của hoàng thượng a!
Bạch Viễn đột nhiên minh bạch cái gì rồi, không để ý tới bác sỹ thú y ồn ào ở đầu bên kia điện thoại, mở ra hai tay của chính mình.
——
Nga, trời ạ, đúng vậy, chính là đủ mọi màu sắc.
Cho nên vẹt chính mình có tạo hình mới cũng thuận tiện cho hắn một tạo hình mới luôn?
Ngay cả Bạch Viễn cố gắng bình tĩnh, rốt cục vẫn phải nhịn không được rống lên như sư tử Hà Đông, “TMD(con mẹ nó) vẹt thối, ta muốn bóp chết ngươi!”