Chương 1162
“Con người Cao Triên này rất thông minh, bên trong những việc này đêu không lộ bóng dáng anh ta, nêu k5 phải Lưu Tam Đồng biết nhiều một chút, men theo điêu tra, sợ là chúng ta cũng không tìm ra manhmôi liên quan tới anh ta.”
“Vậy làm sao bây giờ? Còn chưa bắt được người, công nhân bên kia càng nháo càng lón, truyền thông sắp không kiêm soát nồi nữa.
“Anh ta làm ra chuyện lớn như vậy, còn lôi ba mạng người vào, tuyệt đối không có khả năng đệ yên, anh ta cân đứng phía sau điều khiển mọi việc, như vậy thì nhất định vẫn còn ở lại thành phô này.”
Giọng điệu Diệp Như Hề thật trầm ồn, mang theo sức thuyết phục vô hình, khi Trương Thu TIẾP hồi tinh thần lại mới phát hiện bản thân đã bị cuốn theo trong vô thức.
Chị ấy đột nhiên ý thức được, trong lúc mình không nhận ra,Tiểu Hè đã trưởng thành quá nhanh, sự quyết đoán khi đối phó với nguy cơ vượt xa mong đợi của chị.
Trương Thu cảm thầy rất vui mừng, nói: “Tiêu Hề, cô yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây, tôi sẽ chặn được phía truyền thông, cô cứ việc làm những thứ cần làm, ai dám ở chỗ này giở trò quỷ, chúng ta sẽ khiến hắn không thể trở mình!”
Xác định nhân vật mục tiêu, chuyện _’ còn lại chỉ là ép người đứng sau này ra mặt, Diệp Như Hệ cô ý cho người điều tra tất cả tư liệu về Cao Triền, phát hiện người này từ nhỏ lớn lên đều là học bá, đầu óc vô cùng thông minh, nhưng bởi vì thích đua đòi, nên mới tạo ra hậu quả bị cắt đứt nguồn tài chính.
Đáng để nhắc tới chính là, thời điểm nguồn tài chính bị cắt, Cao Triển đã từng đi tìm bà ngoại, muốn có được sự giúp đỡ, nhưng lúc ây bà ngoại đang ở tận Anh quốc, không có tâm tình đề ý tới chuyện này, cho nên Cao Triển không thể gặp được bà.
Có lẽ, oán giận đã được sinh ra từ lúc đó.
Khi sự tình bùng nỗ tới ngày thứ ba, khi Diệp Nhự Hề cuối cùng cũng điều tra ra dấu vết mà Cao Triển để li cô nhận được điện thoại của Tạ Trì Thành.
Thấy cái tên quen thuộc trên màn hình điện thoại, cô sửng sốt một chút mới nghe máy.
“Cô chơi vui vẻ lắm sao?! Diệp Như Hề. Ngay cả một cuộc điện TT cô cũng không biết đường gọi à?”
Giọng Tạ Trì Thành nghiền răng nghiên lợi vô cùng rõ ràng.
Diệp Như Hề có chút chột dạ, cô đúng là tập trung tỉnh thần cho Vụ Việc lân này, căn bản không hề nghĩ đến còn có Tạ Trì Thành này.
“Xin lỗi, trong tay tôi thật sự có một số việc cân phải xử lý.”
“Cô đang ở nơi nào?”
“Cái gì?”
“Tôi nói, cô ở nơi nào.”
*…… Anh, về nước rồi?”
*Ừ, tôi đã trở về.”
Tạ Trì Thành đứng trên sân bay người đến người đi, lúc nói ra những lời này, sắc mặt từ lạnh băng thay đôi thành vẻ nhu hòa, thấp giọng nói nghe thật nhẹ nhàng.
Diệp Như Hề sợ anh tìm không thấy mình thì sẽ chạy thẳng tới chỗ bà ngoại, cho nên cô vần bát đắc dĩ nói ra vị trí hiện tại của mình cho Tạ Trì Thành.
Đổi lấy lời đáp lại chỉ một chữ —— chờ.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Như Hề cảm thấy vốn là chuyện phức tạp.
hình như lại càng phức tạp hon rôi, cô lắc lắc đầu, quyết định ra tay từ phía người nhà công nhân bị nạn kia đã.
Cô trực tiếp xác định người nhà của một hộ trong đó, ánh mắt hơi trầm xuống.
Kết thúc một ngày biểu tình, vài người cầm theo biểu ngữ, đi bộ về nhà, vừa đi, vừa đè thâp giọng nói chuyện với nhau.
“Anh nói xem…… Người kia thật sự sẽ cho chúng ta một trăm vạn sao?”