Tổng Tài Đại Ác Muốn Cắn Tôi

Chương 11

Phi Vũ ngơ ngác khi bị từ chối, sau đó mắt long lanh nước:

“Vợ đừng giận, anh lại quỳ nhận lỗi được không?”

Anh nào biết hành động của mình chọc cho Mộc Thuần suýt mất đi lý trí, cô lạnh mặt liếc anh:

“Vừa rồi tôi đã nói đàn ông không được quỳ quá dễ dàng, quên rồi? Hôm nay phạt không cho anh ngủ trên giường!”

Thấy anh cúi đầu đứng im lặng ở nơi đó không nhúc nhích, Mộc Thuần hỏi:

“Uất ức lắm à?”

Người nào đó gật gật đầu, thái độ của anh hoàn toàn không phù hợp với thân hình cao hơn 1m8 và cơ bụng săn chắc đang lộ ra ngoài không khí kia. Mộc Thuần mủi lòng trước anh:

“Được rồi, cho anh ngủ bên cạnh giường, nhưng hôm nay không được nằm gần tôi.”

Hai người chia giường ra mà ngủ, Phi Vũ nằm dưới sàn, lót một cái chăn mỏng rồi ngủ. Bởi vì bình thường cứ ngủ riêng là anh gặp ác mộng nên cô cũng khó mà phạt anh ngủ sofa.

Sau một hồi xoay qua xoay lại, Phi Vũ vẫn chỉ mặc độc cái quần đùi đi ngủ. Mộc Thuần nằm bên cạnh, nhìn góc nghiêng của mỹ nam, trong lòng bắt đầu nảy sinh thứ tình cảm kỳ lạ không nên có.

Cô nên mau chóng tìm cho bằng được gia đình của Phi Vũ, để anh trở về cuộc sống vốn có, chứ không thể tiếp tục ở cạnh anh thêm nữa. Những tiếp xúc hằng ngày khiến bọn họ đang dần gần nhau hơn, điều đó khiến cô lo lắng cho tương lai của mình. Một khi cô sa vào thứ gọi là tình yêu, cô sẽ phải đau khổ. Sự chênh lệch giữa họ rất lớn, lớn đến nỗi không cách nào có thể san bằng được.

Mộc Thuần đưa tay đến gần, muốn chạm vào mặt Phi Vũ, nhưng nửa chừng thì dừng lại. Người đàn ông này rất thích dựa dẫm vào cô, chỉ đơn giản là vì cô đã cứu anh mà thôi, chứ bản thân anh hoàn toàn không có tình cảm nam nữ với cô!

Hiểu rõ tất cả, Mộc Thuần hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại.

Trời sáng, cô vừa mở mắt thì cảm giác được hơi ấm và mùi hương nam tính quen thuộc.

Phi Vũ là một người ngốc có chọn lọc, đôi lúc Mộc Thuần dặn dò anh thế này, anh lại làm thế kia, miễn là bản thân anh thấy ổn. Giống như ngày hôm qua bắt anh ngủ dưới sàn, đến nửa đêm anh bứt rứt nên bò lên. Cô ngủ khá say, có lẽ do mấy ngày này làm nhiều và mệt, đến nỗi anh có ôm hay hôn cô, cô cũng không hay biết.

Mộc Thuần đưa tay đẩy mặt Phi Vũ ra xa, bất lực bò dậy. Chắc chỉ còn cách trói anh ta lại thì anh ta mới thôi dính lấy cô!

Cô nấu bữa sáng đơn giản, tắt bếp, sau đó thay quần áo và chuẩn bị đi làm. Lúc này, Phi Vũ nghe mùi thơm liền lon ton chạy ra.

Mộc Thuần vừa xới cơm cho anh vừa nói:

“Hôm nay sẽ đưa anh đến đồn cảnh sát, phải tìm cách đẩy nhanh tiến độ điều tra của họ mới được. Đã hai tuần rồi, sao còn chưa có tin gì?”

“À?” Phi Vũ nâng mắt lên, đáy mắt xẹt qua một tia không vui, động tác cũng hơi chậm lại, ăn ít hơn thường ngày.

“Anh sao thế? Cơm hôm nay không ngon à?”

Cô rất chú ý đến cảm xúc của anh, nhưng vẫn không rõ sao anh buồn bực.

“Không có gì.”

Đã hứa sẽ không bỏ rơi anh, nhưng cô liên tục tìm cách đuổi anh đi, điều này khiến trong lòng anh xuất hiện vết thương nhỏ. Anh nghĩ mãi, không hiểu sao cô ghét bỏ anh đến thế? Về cơ bản thì trí nhớ của anh đang dần khôi phục, hiện tại đã khá giống một người bình thường rồi, đâu có làm phiền đến cô nữa? Anh cảm thấy rất thích cô.

Phi Vũ đặt đũa xuống, đột nhiên nghiêm túc hỏi:

“Em xem anh là gì?”

“...”

“Có phải em nghĩ anh là một tên ăn bám không?”

“Không phải…”

“Vậy sao em luôn nghĩ cách đuổi anh đi?”

Nghe anh nói thế, Mộc Thuần giải thích:

“Vì tốt cho cả hai chúng ta, anh không muốn tìm người nhà của mình thật à?”

Phi Vũ dùng đôi mắt dịu dàng nhìn cô:

“Hiện tại rất tốt, anh muốn ở cạnh em.”

“Anh không hiểu, hiện tại anh nghĩ thế là vì anh chưa nhớ ra bản thân từng sống như thế nào thôi.”

Mộc Thuần cũng buông đũa, so với anh, cô còn mang theo nhiều tâm sự hơn. Rõ ràng cũng rất thích cuộc sống này, thích có người ở cạnh chọc cho cô vui, nhưng cô lại sợ. Sợ một ngày anh tỉnh táo lại, tất cả những ký ức tốt đẹp này sẽ trở thành ác mộng. Nếu anh cho rằng cô trèo cao thì phải làm thế nào? Cô… hình như đã thích anh mất rồi. Nhưng may mắn, chỉ là thích thôi, vẫn còn kiểm soát được!

Phi Vũ không muốn nói chuyện này nữa, anh gật đầu:

“Vậy lát nữa đi cùng em.”

Mặc dù Mộc Thuần luôn cố thuyết phục anh tìm về gia đình, nhưng khi anh thật sự đồng ý, cô có chút hụt hẫng:

“Ừm, ăn cơm đi. Lát nữa Vương Cẩm đến, cô ấy sẽ đưa chúng ta đi.”

Vương Cẩm có xe bốn bánh, còn cô chỉ có chiếc xe đạp cũ, nhờ cô nàng đưa đến đồn cảnh sát là hợp lý nhất.

Nghe đến tên Vương Cẩm, Phi Vũ hơi nhíu mày rồi cầm chén cơm lên, ăn vội, dọn dẹp sạch sẽ.

Đúng giờ, Vương Cẩm lái xe qua chỗ họ. Khi thấy Phi Vũ, cô nàng gần như quên mất bạn mình, chỉ lo ríu rít ở cạnh anh rồi hỏi:

“Hôm qua tôi đến nhưng không có anh ở đó, anh đi đâu vậy?”

Phi Vũ vào xe ngồi, lười trả lời, ngay cả mí mắt cũng chẳng thèm nhếch lên. Tâm trạng anh đang vô cùng vô cùng tồi tệ!
Bình Luận (0)
Comment