Edit & Dịch: Emily Ton.Trong đất nước này, không có người nào biết về quá khứ của cô.
Mọi người chỉ biết, cô là một sinh viên hàng đầu thuộc khoa toán của học viện S.
"Chị từ nhỏ đã tiếp xúc với máy tính, đã từng học qua rất nhiều năm." Hạ Tinh Hà nhẹ nhàng giải thích.
Hạ Trí bừng tỉnh, "Đúng vậy, chị lớn lên ở nước ngoài, chắc là được tiếp xúc từ rất sớm. Nhưng chị, chị thật là giỏi! Em là dân lập trình chuyên nghiệp cũng phải mất mấy ngày mới có thể hoàn thành nó. Chị lại không cần đến một giờ đã lập trình xong. Hơn nữa, chị còn mất trí nhớ 6 năm......"
Càng nói, Hạ Trí càng cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.
Thành tích học tập của nó ở trường vẫn luôn rất nổi bật, vì sao lại bị một lập trình viên nghiệp dư hạ gục một cách dễ dàng chỉ trong nháy mắt?
"Chị, chị chính xác là hiểu bao nhiêu? Em thấy trình độ này của chị, so với anh bạn của em còn giỏi hơn gấp mười lần." Hạ Trí háo hức hỏi, trái tim nhỏ vẫn rất kích động khi nghe câu trả lời.
Hạ Tinh Hà lắc đầu, "Chị cũng không biết chị hiểu bao nhiêu, khoa học máy tính là một chủ đề liên tục phát triển, chị nghĩ chị không hiểu nhiều bằng em. Gần đây chị cũng không có việc gì làm, em có thể tìm một số sách giáo khoa được xuất bản trong những năm gần đây cho chị xem được không?."
Hạ Trí cười thành tiếng, "Chị, chị quá khiêm tốn. Em vừa mới chạy thử phần mềm do chị làm ra, không hề có một lỗi nào cả. Em cũng đã gửi cho anh bạn của em. Anh ấy nói chương trình rất hoàn hảo. Mặc dù cách viết code có chút lỗi thời, nhưng kỹ năng vẫn rất tuyệt vời. Anh ấy chỉ liếc mắt nhìn một cái liền biết không phải do em làm, lập tức hỏi em là ai đã làm ra nó. Em nói đó là do một người bạn lập trình, không nói là chị đã lập trình ra nó."
Hạ Tinh Hà gật đầu khẳng định, "Ừ, đừng đề cập đến chị, giải thích thực sự rất phiền toái."
"Đúng vậy, còn phải giải thích vì sao chị lại bị mất trí nhớ, trước kia chị đã từng làm gì. Em cũng không muốn tiết lộ quá nhiều về quá khứ của chị, vì thế nên mới nói dối."
"Vậy anh ấy đã đưa tiền chưa?" Hạ Tinh Hà chỉ quan tâm tới điều này.
Hạ Trí nhìn cô hào hứng nói, "Đã đưa! Chị, chị muốn ăn cái gì, em đi mua, nhân tiện ghé qua thư viện mượn về một số quyển sách cho chị."
"Ăn cái gì cũng được, em hãy mua cái gì mình thích."
"Được rồi, em sẽ quay lại ngay."
Hạ Trí mang ba lô, hào hứng đi mua đồ ăn trưa.
Tuy nhiên, điểm dừng chân đầu tiên của nó chính là trường học. Nó xem qua một số sách lập trình thì mượn một số quyển về, mua một ít hoa quả và cháo xương sờn về cho Hạ Tinh Hà.
Sau khi Hạ Tinh Hà ăn xong, lập tức bắt đầu đọc sách.
Hạ Trí khuyên cô nên nghỉ ngơi nhưng cô đều không nghe.
Sao cô có thể nghe được, nội tâm cô đang tràn đầy ham muốn cháy bỏng để hấp thụ tất cả tri thức, tranh thủ đứng lên một lần nữa càng sớm càng tốt.
Nếu không phải vì thân thể quá suy yếu, hiện tại cô sẽ nghĩ cách ra ngoài kiếm tiền.
Tuy nhiên, cô biết một số thứ không thể vội vã. Hiện tại trên đầu cô còn có thương tích, dùng não quá độ sẽ rất không tốt. Hơn nữa, cô đã bỏ lỡ suốt 6 năm qua, trước tiên cần phải dành thời gian để đuổi kịp.
"Chị, chị đọc sách quá nhanh......" Hạ Trí kinh ngạc cảm thán trong khi đang ăn táo. Hạ Tinh Hà đã đọc xong hai phần ba cuốn sách trong nửa giờ.
Hạ Tinh Hà cũng không ngẩng đầu lên, "Chị đang cố đọc để làm quen với thế giới công nghệ hiện tại."
Vì thế, không cần phải đọc chi tiết.
Chỉ cần quét mắt liếc qua một cái, cô có thể nhanh chóng nhìn ra có nơi nào cần phải tập trung tìm hiểu hay không.
Đối với những gì mà cô đã từng học qua, cô đã quá quen thuộc từ tận trong trái tim của mình......
Sau khi đã đọc xong một quyển, Hạ Tinh Hà lại bắt đầu quyển thứ hai.
Hạ Trí vẫn luôn nhìn cô trong yên lặng, đến bây giờ nó vẫn còn chưa lấy lại tinh thần sau chấn động mà Hạ Tinh Hà đã gây ra cho nó.
Nó không bao giờ có thể tưởng được, chị của nó lại là một chuyên gia lập trình máy tính.
"Chị, vì sao 3 năm trôi qua, em chưa từng nhìn thấy chị động vào máy tính?" Hạ Trí tò mò hỏi.
Ngay cả khi Hạ Tinh Hà bị mất trí nhớ, những gì đã từng học qua hẳn là cũng nên nhớ một chút, không phải sao?
Trong khi đó, nó học cũng học lập trình, ở nhà không hề thiếu về các cuộc nói chuyện về khoa học máy tính, vì sao chưa từng thấy cô có phản ứng gì cả?