Tổng Tài Định Chế Tư Nhân

Chương 15

Buổi trình diễn thời trang lần này có ý nghĩa vô cùng to lớn, nó được dùng để đánh đổ ấn tượng trước đây của công chúng về Bảo Phạn Lưu.

Sau khi Kim Lan Thù nắm quyền điều hành công ty, hắn đã quyết định sẽ chuyển sang xu hướng thiết kế “trẻ trung hóa” và “đơn giản hóa”.

Vì vậy, giám đốc giày dép Bảo Phạn Lưu mới bị sa thải đã thiết kế một loạt giày da thằn lằn màu bạc có kết cấu đơn giản và tinh tế.

Dựa theo ý tưởng của Kim Lan Thù, Hoàng Lão Nhiệt cuối cùng đã cho ra một series giày thiết kế tối giản hết mức – giày thể thao màu trắng.

Tạo hình giày thể thao màu trắng tuyết được tô điểm bởi các họa tiết hình học màu đen, đơn giản và rõ nét. Còn phiên bản giới hạn sẽ là tạo hình với các mảng ghép da vàng sáng và da sương khói nhạt.

Người mẫu trình diễn bộ sưu tập quần áo mới với chân mang giày thể thao trắng thanh lịch mà phá cách trước sự chứng kiến ​​của các giám đốc điều hành, và đã nhận được sự đồng tình khen ngợi từ tất cả mọi người.

Ngay cả vị phó tổng cảm thấy không phục ngay từ đầu bởi suy nghĩ “Người mẫu xinh đẹp và phụ nữ thanh lịch không thể mang giày thể thao” cũng cảm thán: “Xem ra tôi thực sự đã nghĩ sai rồi!”

Giày thể thao trắng đơn giản phối với quần tây đương nhiên không có vấn đề gì, điều đáng ngạc nhiên là dù phối với váy vải, váy da hay quần lụa mỏng thì chúng đều phù hợp đến không ngờ.

Hơn nữa, những người mẫu mà Bảo Phạn Lưu lựa chọn đều là những người có đôi chân dài cao ráo, nên cũng không cần phải lo lắng về việc dựa vào dàn chân dài để kiểm soát gu thời trang.

Khi sử dụng một đôi giày thể thao trung tính như vậy cũng giúp những nhà thiết kế giảm bớt khó khăn trong việc thiết kế ra các mẫu dành cho nam và nữ riêng biệt.

Mọi người vỗ tay khen ngợi: “Quả nhiên Kim Tổng chính là Kim Tổng!”

Kim Lan Thù trên mặt vẫn mang theo nụ cười kiêu ngạo, tựa như đã nghĩ ra cái ý tưởng này ngay từ đầu, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, càng giống như cái người đã vò đầu bứt tai bắt bộ phận thiết kế tăng ca đến chết đi sống lại ngày trước cùng hắn không có quan hệ.

Giống như ý nghĩa của một câu tục ngữ: “Để bề ngoài trông giống như không cần nỗ lực, thì càng phải cố gắng hết sức trong bóng tối.”

Khi thành phẩm ra lò, mọi người bắt đầu điên cuồng tập dượt.

Với tư cách là tổng giám đốc, Kim Lan Thù đương nhiên phải tham gia vào toàn bộ quy trình và giám sát, đảm bảo cho nó được tiến hành theo một trật tự nhất định.

Mà với cương vị là trợ lý của hắn, Âu Văn cũng phải kịp thời theo sát.

“Tổng giám đốc”, Âu Văn trầm giọng nói, “Về việc đánh giá hàng quý và kế hoạch thưởng phạt… Đã sửa lại theo chỉ thị của ngài, ngài có cần xem qua không?”

Kim Lan Thù trong phòng làm việc nâng mắt lên, nói: “Được, tôi xem một chút.”

Âu Văn tiếp tục nói: “Ngài sẽ bay đến nước Pháp vào tuần tới để chỉ đạo và giám sát quá trình diễn tập của buổi trình diễn thời trang phải không ạ?”

“Đúng vậy,” Kim Lan Thù hỏi, “Có chuyện gì?”

“Như vậy thì, ngài sẽ không có thời gian để theo dõi hiệu quả hoạt động của quý này.” Âu Văn trả lời, “Kế hoạch ban đầu là…”

“Tôi biết kế hoạch ban đầu là gì.” Kim Lan Thù ngắt lời Âu Văn, gõ ngón tay thon dài lên bàn, mấy ngày nay hắn bận rộn đến mức không có thời gian gặp Tống Phong Thời, lời nói của Âu Văn cũng coi như là đang nhắc nhở hắn, nếu như bay đến nước Pháp, thì có phải hắn sẽ không thể nhìn thấy Tống Phong Thời trong một tháng rưỡi tới.

Kim Lan Thù im lặng một lúc rồi nói: “Như này đi, nhân viên xuất sắc quý này sẽ được tổ chức cho một chuyến du lịch rèn luyện tại nước Pháp.”

Âu Văn sửng sốt, nửa ngày sau mới lên tiếng: Tổng giám đốc thật hào phóng! Các công nhân viên nhất định sẽ rất cảm kích… Vậy thì, khi nào khởi hành ạ?”

“Vào tuần sau.” Kim Lan Thù đáp: “Cùng một thời điểm với tôi đi, không cần làm quá phiền phức. Nhân tiện cũng cho họ đi xem trình diễn thời trang.”

Ngài con mẹ nó nổi hứng cho thêm một nhóm người đi cùng, nào là chuẩn bị hộ chiếu, vé máy bay, ăn uống, khách sạn còn muốn tổ chức thêm một chương trình rèn luyện cho, thậm chí còn phải sắp xếp cho họ một ghế trống để xem trình diễn thời trang, mà mẹ nó còn chưa đủ phiền phức à?

– Âu Văn gật đầu, cố bảo trì mỉm cười: “Vâng, không thành vấn đề ạ, thưa sếp.”

Tống Phong Thời cũng đã rất kinh ngạc khi nhận được thông báo: “Tuần sau? Đi nước Pháp?”

Còn khi nhóm nhân viên cửa hàng biết được thì lại tỏ ra khá hào hứng: “Oa, xem ra ông chủ mới này mặc dù rất nghiêm khắc, nhưng cũng rất hào phóng! Có tiền thưởng, còn có thể đi du lịch! Xem biểu diễn thời trang!”

Nhưng cũng có một số nhân viên không tỏ ra hào hứng cho lắm: “Vậy thì chúng ta phải ở lại canh cửa hàng sao? Không có quản lý, chúng ta chắc chắn sẽ loạn!”

Tống Phong Thời cười lắc đầu: “Đi ‘du lịch’ cái gì chứ? Mọi người không thấy trong thông báo có ghi ‘rèn luyện’ sao? Thật là, còn khi tôi không có ở đây, mọi người chẳng phải nên cố gắng hơn nữa à. Đừng để đến khi tôi trở lại còn phải bắt tất cả tăng ca để đạt đủ chỉ tiêu!”

Nhóm nhân viên cửa hàng cười nói: “Anh cứ yên tâm! Chúng tôi sẽ làm việc chăm chỉ, nhất định sẽ không làm anh mất mặt!”

Trước khi đi, Tống Phong Thời mời các nhân viên đi ăn tối, còn phát cho mỗi người một cái đại hồng bao, cười nói: “Tôi có được thành tích này, cũng là nhờ công lao của tất cả mọi người!” Sau đó dặn dò họ phải cố gắng trong suốt quãng thời gian cậu đi vắng, mặc dù đã phân phó tốt mọi việc, nhưng trong lòng cậu vẫn không thể nào ngừng lo lắng.

Các nhân viên cũng cười nhạo cậu có “Số mệnh lao lực”, không thể không “Bận tâm vớ vẩn”.

Lúc Tống Phong Thời trở về nhà cũng quả thật cảm thấy rất kiệt sức, sau khi tắm qua nước nóng nhằm giảm bớt mệt mỏi đi một chút, cậu liền bắt đầu thu dọn hành lý. Trong quá trình thu dọn, ánh mắt cậu chợt va phải cái áo sơ mi trắng hiệu Emma Temple trong tủ.

Cái này chẳng phải là quà của Kim Lan Thù tặng cho cậu sao?

Nhưng thấy trạng thái Kim Lan Thù lúc đó rất vội vàng, càng giống như tiện tay ném cho chính mình.

“Mấy ngàn tệ nói ném liền ném?” Tống Phong Thời lẩm bẩm, “Nhà giàu có khác.”

Món quà quý giá này đã treo ở trong nhà cậu suốt một tuần rồi, Tống Phong Thời cũng chưa từng mặc qua lần nào.

Không chỉ vì cậu hơi lúng túng, không biết đó có phải là “quà” thật hay không, mà còn vì cái áo này là mua theo kích cỡ của Kim Lan Thù. Tống Phong Thời mặc không vừa, cũng không hợp với cậu, nếu như bị mấy người hay soi mói nhìn thấy, thậm chí cậu còn có thể bị cười nhạo “Có phải là cậu nhìn thấy mẫu áo giảm giá đã qua mùa thì bất chấp mà mua luôn không hả? Cho dù không phải size của cậu cũng được luôn?”

Tống Phong Thời vừa cất chiếc áo vào tủ lại thì nghe tiếng điện thoại rung lên, hóa ra là có tin nhắn: “Kim tiên sinh: Tôi muốn nhìn thấy cậu mặc cái áo sơ mi trắng đó.”

Tống Phong Thời trên mặt nóng lên, lẩm bẩm nói: “Bộ cậu muốn tôi mặc thì tôi phải mặc à?”

Nói thì nói vậy chứ cậu vẫn miễn cưỡng gấp cái áo cẩn thận rồi để vào trong vali.

Trước khi khởi hành một ngày.

Kim Lan Thù vẫn đang tăng ca ở phòng làm việc.

Điều này đồng nghĩa với việc Âu Văn cũng phải tăng ca cùng hắn.

Mặc dù hai người cách nhau một bức tường kính nhưng vị trí lại rất gần, cửa cũng mở, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy đối phương, cũng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của nhau.

Kim Lan Thù liếc mắt nhìn Âu Văn, Âu Văn hiểu ý liền chủ động đứng lên, ngay lập tức hỏi: “Tổng giám đốc, ngài có gì căn dặn?”

Kim Lan Thù nói: “Du lịch rèn luyện dành cho nhân viên xuất sắc đã chuẩn bị xong chưa?”

“Tất nhiên là xong rồi ạ.” Âu Văn trả lời.

“Đưa cho tôi xem một chút.” Kim Lan Thù nói.

Âu Văn thầm nghĩ, ông chủ bỗng nhiên sao lại nổi hứng “Chiêu hiền đãi sĩ”*như vậy? Nhân viên xuất sắc được khen thưởng lần này là người cấp cơ sở, bình thường Kim Lan Thù đến một cái liếc mắt cũng chẳng thèm, chỉ đơn giản bắt tay trong buổi tuyên dương trước toàn công ty, thế nhưng bây giờ lại sốt ruột ba lần bốn lượt hỏi đến, thật sự là rất bất thường.

(*)”Chiêu hiền đãi sĩ” là thu phục bậc hiền tài, trọng đãi người trí thức. Đây là một tiêu chuẩn, một phẩm chất quan trọng của các đấng anh quân, minh chủ thời xưa.

Âu Văn trong lòng vừa lẩm bẩm vừa nhanh chóng gửi kế hoạch đến máy tính của Kim Lan Thù.

Kim Lan Thù click vào xem xong liền nhíu mày: “Tại sao lại không bay cùng chuyến với tôi?”

Âu Văn khẽ giật mình: Ngài mẹ nó sao không nói điều này sớm hơn, ngài nghĩ hãng hàng không này là do nhà mình mở sao? Có thể đặt vé trước khi khởi hành hai ngày trong mùa cao điểm du lịch thì nói đặt là đặt được ngay à?

Âu Văn mỉm cười khó xử nói: “Là như thế này, thưa tổng giám đốc, bởi vì ngài lâm thời đặt vé máy bay, mà trên chuyến bay đó thì đã không còn ghế trống nữa. Tôi thành thật xin lỗi, nhưng hẳn ngài cũng biết rằng bây giờ đang là mùa du lịch cao điểm.”

“Vậy nên cậu liền tự ý đặt chuyến bay khác mà không hỏi qua ý kiến của tôi?” Kim Lan Thù bất mãn chỉ dạy, “Cái gì cần hỏi xin ý kiến của tôi thì cậu cứ hỏi, đừng có tự mình quyết định.”

– Đcm ngài chứ, tôi đi i* vào cái hố nào cũng cần hỏi xin ý kiến của ngài à?

Âu Văn mặt mũi tràn đầy áy náy gật đầu: “Vâng, lần này là lỗi của tôi. Là do tôi đã quá sơ suất.”

Kim Lan Thù lộ vẻ không vui, Âu Văn đành phải hứng đạn.

Nhưng lần này Âu Văn đã có kinh nghiệm, mới hỏi: “Vậy khách sạn cũng phải sắp xếp cùng một phòng đúng không ạ?”

Kim Lan Thù gật đầu: “Đương nhiên.” Nói xong, hắn lại thêm vào: “Làm xong thì đưa cho tôi kiểm tra.”

Âu Văn hít vào một hơi: “Dạ vâng, tôi đã hiểu.” Đcm ngài, again.

Sau khi tiễn Âu Văn về chỗ làm việc, Kim Lan Thù nhìn thông tin trên vé máy bay của Tống Phong Thời, trong lòng cảm thấy trống rỗng.

Hắn muốn nhắn tin cho Tống Phong Thời, nhưng lại không biết nên nói gì, chợt nhớ tới cái áo kia, liền nhắn: “Tôi muốn nhìn thấy cậu mặc cái áo sơ mi trắng đó.”

Một lúc sau, Tống Phong Thời mới trả lời: “Thật ra chiếc áo đó không phải size của tôi.”

Kim Lan Thù giật mình, sau đó nhắn: “Ừm, tôi quên mất cậu là chú lùn.”
Bình Luận (0)
Comment