Tổng Tài Định Chế Tư Nhân

Chương 20

Tống Phong Thời trở về phòng khách sạn nghỉ ngơi, lướt qua trang chủ SNS, có một lời mời thêm bạn tốt mới đến từ Lưu Dịch Tư. Tống Phong Thời tò mò nhấp vào trang chủ của Lưu Dịch Tư, nhìn thấy chức vụ của hắn – Tổng giám đốc của thương hiệu xa xỉ “Thượng Uyển Xuân”.

Tống Phong Thời đặt điện thoại xuống.

Lưu Dịch Tư gửi thư mời điện tử cho cậu.

Thoạt nhìn giống như một tin nhắn thư mời đại chúng, bởi nó không có bất kỳ ký tự văn bản đặc biệt nào khác mà chỉ là một bức thư mời với trang bìa được viết bằng chữ Khải* đơn giản: “Chúng tôi chân thành mời ngài đến tham dự buổi tiệc trà của Thượng Uyển Xuân.”

(*) Khải thư (楷书) là bước phát triển hoàn thiện nhất của chữ Hán. Chữ Khải lưu truyền đến ngày nay, sau chữ Khải không còn thể chữ nào tiến bộ hơn nữa. Chữ Khải kết cấu chặt chẽ, nét bút chỉnh tề, lại đơn giản dễ viết, vô cùng quy phạm. Phần lớn chữ in ngày nay đều thuộc về chữ Khải.

Tổng Tài Định Chế Tư Nhân-Chương 20

Vừa qua chính là tuần lễ thời trang, là thời điểm mà các nhãn hàng quy tụ về tổ chức những show diễn hoành tráng, nhưng điều này dường như không liên quan gì đến Thượng Uyển Xuân. Thượng Uyển Xuân là thương hiệu không bao giờ tổ chức trình diễn mà cũng không làm quảng cáo, chỉ tổ chức những sự kiện nhỏ trong nội bộ chứ chưa từng tổ chức rầm rộ trước đại chúng và chỉ có những hội viên tôn quý hoặc khách hàng tiềm năng mới được mời tham gia.

Nếu không phải cậu bất đắc dĩ mới thêm số SNS của Lưu Dịch Tư, e rằng cả đời này Tống Phong Thời sẽ không bao giờ nhận được một cái thư mời như vậy.

Nếu như nói trong lòng cậu không tò mò, không hề kích động thì chính là lừa đảo.

Mặc dù Tống Phong Thời đã vào nghề nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên cậu có cơ hội tham gia một sự kiện tầm cỡ như thế này.

Cậu gửi tin nhắn cho Hải Lôi, hỏi cô có muốn đi cùng không.

Nghe vậy, Hải Lôi rất phấn khích: “Tôi nhất định sẽ đi! Đi khám phá thế giới mới mà!”

Trong lúc Tống Phong Thời vẫn đang cầm điện thoại trên tay thì màn hình chợt lóe lên một tin nhắn:

“Kim tiên sinh: Cậu đang ở đâu?”

Thật ra trước đó thì Kim Lan Thù đã đến quán cà phê ngoài trời sau khi nghe nhân viên lễ tân nói xong, hắn muốn đi để xác thực cái thông tin đó có đúng như lời người nhân viên nói không, nhưng không ngờ khi đến nơi thì người đã đi mất, trong lòng hắn cũng không cảm nhận được đây là cái tư vị gì. Ngược lại, Âu Văn đang đứng bên cạnh hắn nhanh chóng nói: “Ngài nhìn xem, cậu ấy đâu có ở đó? Nhân viên lễ tân lúc nãy chắc chắn đã nhìn lầm rồi.”

Kim Lan Thù vẫn còn đang nghi ngờ – một người vốn có tính cách kiểm soát mạnh như hắn lại rất nhạy cảm và đa nghi. Hắn ngay lập tức gửi tin nhắn cho Tống Phong Thời để xác nhận: “Cậu đang ở đâu?” Sau đó, lại gửi tiếp một tin “Hình như lúc nãy tôi đã nhìn thấy cậu ở quán cà phê.”

Tống Phong Thời sững sờ, một lúc sau mới trả lời: “Tôi đã rời khỏi đó rồi.”

Kim Lan Thù phát hỏa: Quả nhiên cậu ấy đã từng đi tới quán cà phê!

“Cậu đi với ai?”

Câu hỏi của hắn quá trực tiếp, trực tiếp đến mức có hơi quá đáng.

Tống Phong Thời tức giận trả lời hắn: “Tôi tình cờ gặp một người bạn cũ.”

Một lúc sau, Tống Phong Thời lại nhắn thêm, “Cơ thể tôi không được khỏe nên đã về khách sạn trước rồi.”

Khi Kim Lan Thù nhìn thấy Tống Phong Thời nói cơ thể không được khỏe, trong lòng hắn vô cùng mâu thuẫn.

Có khi nào Tống Phong Thời đang lừa gạt hắn? Cơ thể cảm thấy không khỏe, nghe giống như là một cái cớ thường gặp để thoái thác.

Vậy nếu như Tống Phong Thời nói thật thì sao? Kim Lan Thù cũng không vui nổi. Thậm chí hắn còn khá là lo lắng, ở một mức độ nào đó, hắn thà rằng Tống Phong Thời đang lừa gạt hắn còn hơn là cậu thực sự không khỏe.

Âu Văn ở một bên quan sát hết thảy vẻ mặt của ông chủ, nhẹ giọng nói: “Vậy bây giờ…?”

Kim Lan Thù nén giận, cố hết sức dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Tống Phong Thời nói cơ thể không được khỏe nên sẽ không đi.”

Mặc dù Kim Lan Thù đang giả vờ không quan tâm, nhưng oán khí và nộ khí trong lòng cứ như muốn trào ra khỏi đôi mắt đen kịt của hắn, mà Âu Văn là một người giỏi nhìn mặt để nói chuyện, làm sao có thể không nhìn ra được?

Âu Văn cẩn thận lùi lại một bước, nói: “Vậy thì… Nếu như cậu ấy đã không được khỏe, thì sao ngài không đi thăm cậu ấy đi?”

Kim Lan Thù trả lời: “Tôi không muốn đi, nếu cậu muốn thì đi đi!”

“Hả?” Âu Văn không kịp phản ứng: Mẹ nó, mắc gì tôi phải đi thăm cậu ta?

Nói thì nói vậy, chứ Âu Văn vẫn xách giỏ trái cây đến khách sạn gõ cửa phòng Tống Phong Thời.

Tống Phong Thời vừa mở cửa đã nhìn thấy Âu Văn, cậu rất kinh ngạc: “Âu Tổng?”

“Không phải đã nói, cậu cứ gọi tôi là ‘Âu Văn’ rồi còn gì?” Âu Văn cười nói, giơ lên tay cầm giỏ hoa quả, “Tôi nghe nói cậu bị bệnh, nên hôm nay mới đến thăm.”

Tống Phong Thời ngượng ngùng: “Chuyện này sao lại có thể phiền đến anh chứ? Ai nói cho anh biết tôi bị bệnh?”

Âu Văn cười nói: “Là Kim tổng, ngài ấy nghe nói cậu không được khỏe, nên đặc biệt bảo tôi đến thăm cậu.”

Tống Phong Thời đánh giá giọng điệu của Âu Văn, câu từ này, thái độ này, cậu ngay lập tức nhận ra Âu Văn đang có mục đích bất chính.

Sau khi nhận ra, Tống Phong Thời cảm thấy có chút ngượng.

Cậu nghĩ: Âu Văn tỏ ra rất lịch sự với mình, nhưng có lẽ trong lòng anh ấy đã nghĩ mình thành một con người vô liêm sỉ, ngang nhiên yêu đương vụng trộm với sếp tổng.

Mặc dù trong lòng đang rất là buồn, nhưng bên ngoài Tống Phong Thời vẫn mỉm cười mời Âu Văn vào phòng, Âu Văn nhìn thấy Tống Phong Thời đang bước đi khập khiễng với miếng dán làm mát ở mắt cá chân, anh nhanh chóng get được trọng điểm, nói: “Mắt cá chân của cậu bị sao vậy? Có phải là trật rồi không? “

“Đúng thế.” Tống Phong Thời mời Âu Văn ngồi xuống, rồi cậu mới chậm rãi ngồi trở lại trên ghế sô pha, “Chân tôi không thể đi lại bình thường được nên không thể đến buổi hẹn với Kim Tổng. Hi vọng Kim tổng sẽ bỏ qua cho tôi.”

Âu Văn nghĩ ngợi một lúc mới nói: “Ra vậy… thật đáng tiếc. Tối nay Kim Tổng đã suy tính rất nhiều.”

Tống Phong Thời có chút kinh ngạc: “Tính? Suy tính gì?”

“Cậu không biết sao?” Âu Văn nói, “Kim tổng đã bao trọn Cung điện Louvre, muốn mời cậu đi xem Tượng thần Venus cụt tay.”

“Bao, bao trọn…” Tống Phong Thời lắp bắp kinh hãi, “Cung, Cung điện Louvre? Cái này hợp pháp sao?”

Âu Văn cười nói: “Không hẳn là bao trọn, chỉ là sau khi Cung điện Louvre đóng cửa sẽ còn cung cấp thêm những chuyến tham quan tư nhân. Kim tổng nghĩ cậu sẽ thích.”

Tim Tống Phong Thời đập thình thịch: Cậu ấy… cậu ấy bảo mình từ chối cuộc hẹn với người khác, muốn hẹn mình là vì cái này?

Tống Phong Thời có chút choáng ngợp, tựa hồ giống như “Được cưng mà sợ”.

“Chuyện này…” Tống Phong Thời ép mình không lộ ra vẻ vui mừng quá độ, khóe miệng giật giật, cố gắng nói chuyện thật lý trí, “Thật là đáng kinh ngạc. Không ngờ Cung điện Louvre lại còn có dịch vụ này… Chẳng qua, nếu như đây là một dự án với giá cả rõ ràng, hẳn sẽ không quá đắt đỏ, phải không? “

Âu Văn cười nói: “Không tốn kém gì đâu, chỉ có 30.000 euro cho 90 phút thôi.”

“30.000…” Tống Phong Thời dừng lại, “Euro?”

“Vâng.” Âu Văn gật đầu.

Tống Phong Thời sửng sốt: “Hoàn lại được không?”

“Không.” Âu Văn lắc đầu.

Tống Phong Thời vội vàng cầm lấy quần áo, tựa như một chiến sĩ bị trúng đạn trên chiến trường, vừa lắc lư sắp ngã xuống lại vừa kiên định mà đứng lên: “Tôi phải đi!”

Thấy Tống Phong Thời đứng không vững, Âu Văn nhanh chóng đứng dậy đỡ lấy cậu: “Nhưng chân cậu đang bị trật mà?”

Tống Phong Thời nói: “Cho dù tôi có đang bị què cũng phải đi!”

Âu Văn nặng nề gật đầu với Tống Phong Thời nói: “Được rồi!”

Vậy nên, Âu Văn bắt taxi, cùng Tống Phong Thời đi đến Cung điện Louvre. Trong lúc lái xe qua đó, Âu Văn gọi điện thoại cho Kim Lan Thù xác nhận, sau đó lại gọi điện cho nhân viên ở Cung điện Louvre: “Vâng, hiện tại chúng tôi cần một chiếc xe lăn, xin hãy nhanh chóng chuẩn bị… Vâng, vui lòng chuẩn bị cho chúng tôi tuyến đường không có chướng ngạt vật. Được…” Trong lúc đó, Âu Văn còn trả lời một vài cuộc gọi công việc và gửi đi một vài email công việc với hiệu suất rất cao.

Tống Phong Thời cảm thán nói: “Anh mỗi ngày đều bận rộn như vậy?”

Âu Văn cười nói: “Không sao, tôi quen rồi.” Nói xong, Âu Văn dừng lại, sau đó lại tiếp tục nói, “Kim tổng mới thực sự là người bận rộn.”

Tống Phong Thời cũng không phân biệt được lời Âu Văn nói là thật hay giả, cậu mang tâm trạng ngờ vực hỏi, “Kim tổng… có vẻ là một người khó gần, đúng không?”

Âu Văn thầm nghĩ: Hắn ta mẹ nó chính là một tên khốn nạn.

“Sao cậu lại nghĩ vậy?” Âu Văn cười đáp, “Ngài ấy là một ông chủ tốt.”

Tống Phong Thời cười nói: “Như vậy chắc do lúc làm việc quá chuyên nghiệp nên mới thế!”

Âu Văn cũng cười: “Đúng vậy, Kim tổng rất chuyên nghiệp.”

Xe nhanh chóng lái đến trước cửa Cung điện Louvre, Âu Văn đỡ Tống Phong Thời xuống xe, ngoài trời mưa rơi lác đác. Nhân viên đợi ngoài cửa chạy chậm đến gần cầm ô che cho Âu Văn và Tống Phong Thời. ​​Âu Văn lại trở về vẻ mặt kiêu ngạo: “Kim tiên sinh có ở đây không?”

Vừa đỡ Tống Phong Thời lên xe lăn, nhân viên vừa trả lời: “Kim tiên sinh đang đợi ở cửa Kim Tự Tháp.”

Âu Văn nhìn đồng hồ, sau đó lại nhìn sang Tống Phong Thời, nói: “Thực ra cậu đã đến trễ rồi.”

Tống Phong Thời kinh hãi, ở đây mỗi phút mỗi giây đều là tiền đó!
Bình Luận (0)
Comment