Tổng Tài Định Chế Tư Nhân

Chương 39


Sáng hôm sau, khi Kim Lan Thù tỉnh dậy, liền nghe thấy tiếng Tống Phong Thời đang nói chuyện điện thoại với Giả Khắc Lâm: "Ừm, đúng vậy chị Giả...!Tôi chỉ hơi chóng mặt, hôm nay không đi tắm suối nước nóng với mọi người được, thành thật xin lỗi...!Không sao, không có nghiêm trọng quá đâu, không sao thật mà...!ừm, được rồi, vậy chúc mọi người đi chơi vui vẻ nhé.

"
Kim Lan Thù đưa tay ôm eo Tống Phong Thời, nói: "Hửm, tắm suối nước nóng gì? Tối hôm qua chưa ngâm đủ à?"
Tống Phong Thời đánh cái tay không an phận của Kim Lan Thù một cái: "Còn nhắc tới tối hôm qua? Mệt chết tôi rồi, trở về nghỉ ngơi đây."
"Cậu nghỉ ngơi ở tại đây đi, phòng của tôi rộng, thoải mái hơn." Kim Lan Thù nói, "Dù sao hôm nay tôi cũng phải ra ngoài làm việc."
"Hôm nay cậu phải ra ngoài làm việc, vậy thì tôi càng không thể ở lại đây." Tống Phong Thời mặc quần áo xong xuôi rồi nói tiếp, "Hơn nữa, tôi đã cáo ốm xin nghỉ với bọn họ, có lẽ sẽ có người tới phòng tôi hỏi thăm.

Nếu tôi không ở trong phòng thì chẳng phải sẽ rất lúng túng sao?"
Kim Lan Thù gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: cái tên này mỗi lần đợi mình "hầu hạ" cậu ta xong đều tranh thủ chạy mất.

Đúng là đồ không có lương tâm!
Không lâu sau khi Tống Phong Thời đã ra khỏi phòng, lại có người khác tới gõ cửa.
Kim Lan Thù ra mở cửa liền nhìn thấy Gia Ngu.

Gia Ngu đến đây để báo cáo đối chiếu về lịch trình hôm nay, Kim Lan Thù nói với cậu ta vài câu, thấy vẻ mặt cậu ta có hơi lơ đãng liền hỏi: "Sao thế?"
Gia Ngu vội vàng lắc đầu: "Không có gì."
Thật ra, Gia Ngu đã nhìn thấy Tống Phong Thời khi mới đến đây.

Chỉ là Tống Phong Thời không thấy được Gia Ngu.

Lúc ở ngã rẽ, Gia Ngu nghe thấy tiếng mở cửa phát ra từ phòng của Kim Lan Thù, liền thử ló đầu ra xem thử.

Nhưng không ngờ lại nhìn thấy Tống Phong Thời bước ra từ bên trong phòng của Kim Lan Thù.

Gia Ngu giật mình nhanh chóng trốn đi, chờ đến khi Tống Phong Thời đi vào trong thang máy, cậu mới dám bước ra.
Gia Ngu nghĩ bụng, Tống Phong Thời mới sáng sớm đã lén lén lút lút trốn ra khỏi phòng của tổng giám đốc, còn nói gì mà trong người cảm thấy không khỏe nên không đi tắm suối nước nóng được, chắn chắn là có gì đó mờ ám trong chuyện này!
Kim Lan Thù ra ngoài làm việc chỉ mang theo mỗi Âu Văn.

Dù sao Gia Ngu cũng là thực tập sinh mới của công ty, vốn hôm nay cũng không có trong lịch trình.

Nếu không thì Gia Ngu đã không mời mọi người cùng đi tắm suối nước nóng.
Tâm trí của Gia Ngu giờ đây cũng hệt như đang bị ngâm trong bể nước nóng, trôi nổi vô định.
Chẳng ngâm được bao lâu, cậu ta đã xin phép về trước vì bận việc.
Gia Ngu thay quần áo, chải đầu, xịt keo xịt tóc, lại phun thêm ít nước hoa, ăn mặc như đang chuẩn bị đi xem mắt, khí thế ngút ngàn đi gõ cửa phòng Tống Phong Thời.
Tống Phong Thời có hơi bất ngờ khi vừa mở cửa ra đã gặp Gia Ngu: "Hả? Gia Ngu?"
"Là tôi." Gia Ngu mỉm cười, "Nghe nói cậu không được khỏe nên tôi đến hỏi thăm."
"A, thật có tâm.


Buổi sáng tỉnh dậy tôi có hơi chóng mặt, nhưng bây giờ đã khá hơn rồi.

Có lẽ là do bị tuột huyết áp." Tống Phong Thời đáp.
"Vậy là tốt rồi." Gia Ngu cười gật đầu, "Cậu ăn cơm chưa?
"Chưa."
"Tôi biết gần đây có một nhà hàng nấu thức ăn khá ngon, ông chủ ở đó cũng có quen biết với tôi." Gia Ngu càng tỏ vẻ quan tâm hỏi, "Cậu có muốn đi ăn thử không?
Gia Ngu mời gọi một cách nhiệt tình như vậy làm cho Tống Phong Thời cũng không tiện từ chối.

Hơn nữa thực ra trong lòng Tống Phong Thời cũng mang tư tâm muốn biết thêm về vị thực tập sinh "không rõ lai lịch" này.
Đây gọi là "Biết người biết ta."
Khi Tống Phong Thời nghĩ đến bốn chữ "biết người biết ta", cậu mới chợt nhận ra mình bất giác đã xem Gia Ngư giống như kẻ địch.
Ngược lại Gia Ngu còn rất niềm nở và thân thiện, dẫn Tống Phong Thời đến một nhà hàng Trung Quốc ở gần đó.

Nhà hàng Trung Quốc này trông không giống những nhà hàng bình thường, chỉ nhìn gạch xanh ngói xanh từ bên ngoài thì cứ ngỡ đây chính là một tòa trạch viện cổ điển của dân nhà giàu nào đó.

Đi vào bên trong, các đồ trang trí nhìn thoáng qua đã là loại hạng nhất - đồ ăn cho dù không phải là ngon nhất nhưng giá cả chắc chắn cũng không rẻ mạt gì.
Tống Phong Thời thầm nghĩ: Mình và Gia Ngu ngang hàng với nhau, cùng là đồng nghiệp...!Vậy thì bữa cơm này chắc là muốn AA đi?
(*) AA: kiểu như Campuchia á, ý là chia ra tiền ai người nấy trả.
Tống Phong Thời vội vã lật xem thực đơn, phát hiện tất cả các món ăn đều không có ghi giá.
Ôi mẹ ơi, trên đời này không sợ thực đơn hét giá cao, mà sợ nhất chính là thực đơn không có ghi giá!
Tống Phong Thời nửa lúng túng nửa khó xử len lén liếc nhìn về phía Gia Ngu.

Gia Ngu vẫn đang thản nhiên lật xem thực đơn, một lúc sau mới ngước mắt lên cười nói: "Cậu muốn ăn cái gì?"
Tống Phong Thời ho khan hai tiếng: "Nơi này nhìn rất sang trọng, tôi chưa từng đến đây, cũng không biết nên gọi món nào."
Gia Ngu cười: "Vậy tôi tùy tiện gọi hai món.

Cậu có kiêng ăn gì không?"
"Không có."
Gia Ngu liền gọi ngẫu nhiên vài món, thịt cá đầy đủ.
Tống Phong Thời quan sát xung quanh nhà hàng, bên trong được trang bị nội thất theo phong cách nhà Minh và nhà Thanh, mỗi chỗ ngồi đều dùng ghế dài, được ngăn bằng rèm hạt châu, đảm bảo mức độ riêng tư nhất định, nhưng cũng không phải hoàn toàn che kín mít bên trong.

Trên vách tường có treo một bức tranh lụa hình đóa hoa mẫu đơn.

Tống Phong Thời bưng chén trà lên tỉ mỉ xem xét rồi nói: "Đây là một bức tranh thêu lụa sao?"
Người phục vụ gật đầu cười nói: "Đúng vậy, đồ thêu ở đây đều do thợ thêu địa phương làm thủ công.

Một tấm mất ít nhất khoảng nửa tháng."
"Ừm, đúng vậy, không phải in kỹ thuật số, là đồ thêu thủ công." Gia Ngu vừa bưng chén trà vừa nói, "Cậu sờ thử hoa văn chỗ này đi.


Nó là được thêu tay, cảm giác khi sờ rất khác so với thêu máy bên ngoài."
Tống Phong Thời tiến lại gần, vươn tay vừa chạm vào liền đột ngột giống như bị đẩy một cái, cả người mất thăng bằng, chén trà trên tay liền giội hết lên trên tấm tranh lụa.
"A!!" Tống Phong Thời sửng sốt vội la lên một tiếng, "Bị thấm vào rồi!"
Lụa tơ tằm vốn rất dễ hỏng, rất nhanh đã bị phai màu, sắc đỏ tươi ban đầu của hoa mẫu đơn cũng vì một chén trà này mà phai mất, chỗ bị nước trà đổ lên từ màu đỏ nhu hòa dần chuyển thành một màu không đậm cũng không nhạt.
Tống Phong Thời nhất thời không biết phải làm sao: "Tôi..."
Người phục vụ thấy rõ chính là do Gia Ngu đẩy Tống Phong Thời, nhưng cũng không nói gì.
Gia Ngu lại nhanh chóng cướp lời: "Cậu...!bức tranh này coi như bị hủy rồi phải không?"
Tống Phong Thời cảm giác như mình đang bị gài, nhưng lại không có chứng cứ, ngượng ngùng nói: "Chỉ là tôi không biết phải làm sao..."
Gia Ngu mỉm cười: "Không sao, không phải chỉ là một bức tranh thôi à?" Nói xong, Gia Ngu nói với người phục vụ: "Gọi ông chủ của mấy người qua đây."
Một lúc sau, chủ nhà hàng nhanh chóng bước vào, nhìn dáng vẻ giống như có quen biết với Gia Ngu, mở miệng liền cười nói: "Tiểu thiếu gia có chuyện gì vậy?"
"Bức tranh này bị bẩn." Gia Ngu chỉ vào bức tranh lụa phai màu nói, "Tôi đền."
Tống Phong Thời vội vàng nói: "Không được đâu, tranh là do tôi làm bẩn, muốn đền thì vẫn phải do tôi đền chứ."
Gia Ngu mỉm cười: "Cậu đừng gấp, trước tiên cứ nghe thử xem chủ nhà hàng nói bức tranh này trị giá bao nhiêu đã."
Chủ nhà hàng cười nói: "Cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, tôi mua lâu quá nên quên mất rồi, nhưng chắc không quá 20 vạn đâu."
Gia Ngu nói: "Được, vậy cứ tính 20 vạn đi, trừ vào số tài khoản của tôi."
Mặt Tống Phong Thời lập tức đỏ bừng.
Đương nhiên Tống Phong Thời phải đền tiền cho người ta, nhưng đối với Tống Phong Thời thì số tiền 20 vạn này thật sự là quá nhiều.

Vấn đề là Tống Phong Thời đã mua nhà bằng tiền tiết kiệm được từ công việc trước đây, bây giờ hàng tháng đều phải trả tiền thế chấp, hơn nữa các khoản chi tiêu hằng ngày của cậu cũng không hề nhỏ, cho nên khó có thể ngay lập tức xuất ra 20 vạn trả tiền như vậy được.
Gia Ngu quay sang nhìn Tống Phong Thời, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ấm áp: "Được rồi, anh Tiểu Tống đừng có lo lắng, chút tiền lẻ này có đáng là gì."
"Chuyện này, chuyện này không thể được..." Tống Phong Thời vẫn là lắc đầu, trong lòng xoắn xuýt làm sao trong tay ngay lập tức liền có 20 vạn, "Tôi còn phải trả lại cho cậu."
"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Một giọng nói vang lên từ phía sau tấm rèm hạt châu.
Chủ nhà hàng đáp: "Lưu tổng?"
Vén rèm hạt châu lên, Lưu Dịch Tư cười hỏi: "Sao lại náo nhiệt thế này?"
Chủ nhà hàng liền hời hợt nói sơ qua toàn bộ câu chuyện.
Lưu Dịch Tư nhìn Tống Phong Thời, Tống Phong Thời cũng nhìn Lưu Dịch Tư, càng nhìn càng thấy ngượng ngùng.
Lưu Dịch Tư cầm bức tranh đã bị nhiễm bẩn trong tay, sờ sờ chất vải, quay sang phía quản lý nhà hàng nói: "Tôi có chuyện muốn nói với anh."
Ngay lúc người chủ nhà hàng còn chưa định hình được vấn đề thì đã Lưu Dịch Tư kéo qua một bên.

Lưu Dịch Tư cầm bức tranh thêu, thấp giọng cười nói: "Ồ, chủ nhà hàng đây là đang nói đùa với bọn họ sao? Chỉ cần sờ vào đường khâu này là có thể biết được 10000 mũi khâu chỉ tốn khoảng 2 tệ thôi, vậy nên, bức tranh này chỉ có giá từ 5000 đến 6000 tệ.

"
Chủ nhà hàng lập tức lộ ra vẻ mặt như đang bị xúc phạm: "Làm sao có chuyện này được? Lúc tôi mua về thì...!chính là cái giá này!"
Lưu Dịch Tư bật cười: "Chuyện này không rõ ràng.

Gọi cảnh sát tới đi."
Chủ nhà hàng nhanh chóng lắc đầu nói: "Không cần thiết đâu.


Thực tế thì, việc khách hàng đến đây uống rượu say xỉn rồi đập đồ là chuyện rất đỗi bình thường, cũng không thể cứ mỗi lần như vậy đều bắt họ phải bồi thường tiền có đúng không? Mọi người đến ăn tối thì phải vui vẻ...! chuyện này thôi cứ bỏ qua đi."
Một lúc sau, người chủ nhà hàng quay lại nói với Tống Phong Thời và Gia Ngu: "Thật trùng hợp.

Bức tranh này được Lưu tổng nhìn trúng và bị mua mất rồi.

Đúng là chuyện mỗi người đều vui nha!"
Cả Gia Ngu và Tống Phong Thời đều cảm thấy kinh ngạc.
Gia Ngu còn hỏi: "Anh ta không thấy có vết bẩn sao? Sao lại mua nó?"
"Cũng không phải là trùng hợp đâu! Trước đó Lưu Tổng liên tục hỏi tôi rằng anh ấy muốn bức tranh này, tôi nói không bán bởi vì nó cũng là bức tranh yêu thích của tôi, hiện tại bị dính bẩn, tôi đành phải bán phá giá cho anh ấy.

Anh ta còn rất vui vẻ là đằng khác." Chủ nhà hàng dừng lại một chút rồi nói tiếp,"Hơn nữa vết bẩn không quá lớn, màu sắc cũng không bị phai nhạt nhiều.

Lưu tổng là chuyên gia trong lĩnh vực này, hẳn sẽ có cách phục hồi.

"
"Ồ..." Gia Ngu gật đầu, chỉ nói: "Thế cũng thật là trùng hợp."
"Đúng thật là trùng hợp." Tống Phong Thời cũng trầm ngâm gật đầu.
Chuyện này xảy ra như một khúc nhạc dạo ngắn ngủi, bữa cơm ăn cùng với Gia Ngu này cũng dần nhạt như nước ốc.

Trong lúc ăn Tống Phong Thời vờ như vô tình hỏi về lai lịch của Gia Ngu.

Gia Ngu trả lời một cách mập mờ, không có khẳng định chính xác, sau đó còn hỏi ngược lại cậu "Tôi nghe nói cậu và Kim tổng là bạn học cũ".

Tống Phong Thời cũng không tiết lộ quá nhiều.
Sau khi hai người dùng bữa xong, Tống Phong Thời nhận được tin nhắn của Lưu Dịch Tư, hẹn cậu gặp mặt.

Tống Phong Thời nhớ tới chuyện bức tranh lụa liền đồng ý.

Vì vậy, Tống Phong Thời lại quay sang nói với Gia Ngu: "Tôi còn có việc, xin phép đi trước."
Gia Ngu gật đầu: "Không sao, tiền cứ để tôi trả."
Tống Phong Thời bị Gia Ngu làm cho trong lòng buồn bực, nhưng vẫn cười đáp lại: "Lúc về nói cho tôi biết bao nhiêu tiền.

Chúng ta AA."
"Tất cả đều bị trừ vào số tài khoản, chính tôi cũng không biết bao nhiêu." Gia Ngu bật cười.
"Vậy lần sau để tôi mời cậu ăn cơm." Tống Phong Thời cười nhạt nói.
"Được!" Gia Ngu vui vẻ gật đầu đáp ứng.
Tống Phong Thời dựa theo tin nhắn của Lưu Dịch Tư, đi tới một quán cà phê ở gần đó.

Cậu thấy Lưu Dịch Tư đã tới từ lâu và đang ngồi chờ cậu với một hộp quà trên tay, liền cảm thấy áy náy nói: "Thật xin lỗi, tôi tới muộn...!ừm, còn chuyện bức tranh kia...!"
Lưu Dịch Tư cười đáp: "Không có vấn đề gì.

Bức họa kia không đáng giá bao nhiêu, cậu ta muốn lừa em."
Tống Phong Thời sửng sốt một hồi, sau đó có chút tức giận: "Chủ nhà hàng cao cấp sao còn làm loại chuyện như vậy được cơ chứ?"
"Tôi nói cậu ta, không phải chỉ chủ nhà hàng." Lưu Dịch Tư nhấp một ngụm cà phê, cười đáp: "Tự bản thân cẩn thận một chút."
"Ý anh là gì...?"

Lưu Dịch Tư nói: "Ông chủ đó quả thật không đáng làm loại chuyện này, chính tôi cũng cảm thấy kỳ quái, hỏi qua vài câu, liền nghe thấy có người nói rằng mọi chuyện đều là do người mời em đến ăn cơm gài bẫy, vậy nên tự mình cẩn thận một chút."
"Là Gia Ngu?" Tống Phong Thời trợn tròn mắt, "Nhưng tại sao cậu ta lại làm như vậy?
"Cái đó tôi không biết." Lưu Dịch Tư nói, "Cũng chính vì sợ em không biết, nên mới đặc biệt đến cảnh báo em một câu."
Gia Ngư đúng là có ý định làm khó Tống Phong Thời.

Cậu ta vốn là lớn lên ở quận Ngô này, mẹ của cậu ta vốn là Vũ tiểu thư ở đây, năm đó vô tình bám vào Chủ tịch Quỳ Long, nhưng mỗi năm cũng chỉ cầm được có mấy trăm ngàn phí nuôi dưỡng, thực sự là không đủ tiền tiêu xài đối với một người phụ nữ đã quen phù phiếm như bà.

Vì vậy, bà ta đã dùng tiền cấp dưỡng này làm tiền vốn rồi dựa vào những mối quan hệ xung quanh mình để làm một số chuyện không sạch sẽ.

Con trai bà ta Gia Ngu nhờ vậy nên cũng có được một vài thế lực ở đây, người chủ nhà hàng này cũng là người quen của cậu ta, cũng không phải là người trong sạch gì, nghe lời Gia Ngu giao phó, bọn họ liền hỗ trợ cậu ta lập kế hoạch gài bẫy Tống Phong Thời, không ngờ lại đụng phải Lưu Dịch Tư.

Chủ nhà hàng không muốn làm lớn chuyện, nên mới thu tay về, Gia Ngu cũng chỉ đành bỏ qua, nhưng trong lòng cậu ta lại thấy không phục.
Vì vậy, sau khi Tống Phong Thời rời đi, Gia Ngu nhìn thấy biểu cảm khác thường của Tống Phong Thời, lại nghe nói Lưu Dịch Tư đột nhiên ra tay giúp đỡ, cảm thấy rất kỳ quái, sau đó cậu ta liền theo sau đuôi Tống Phong Thời, quả nhiên thấy được cảnh Tống Phong Thời và Lưu Dịch Tư cùng đi uống cà phê.
"Mình nói mà? Sao lại trùng hợp như vậy được? Sao Lưu tổng đột nhiên lại ra tay giúp đỡ người khác như thế?" Gia Ngu cắn răng cười lạnh, "Tống Phong Thời này nhìn bề ngoài trung thực ngay thẳng, không ngờ bên trong lại âm hiểm như vậy! "
Đến tối, Gia Ngu quay lại nhà hàng của khách sạn, thấy Âu Văn và Kim Lan Thù vừa mới trở về, có vẻ cả hai đều chưa ăn gì nên đã cùng nhau đi đến nhà hàng gọi vài món để lấp đầy bao tử.

Gia Ngu vội vàng bước đến nghênh đón, cười chào hỏi hai người, Kim Lan Thù có hơi mệt mỏi nên cũng không thèm để ý tới cậu ta.

Gia Ngu suy nghĩ một lát, rồi vờ như nhân tiện nói: "Nhắc mới nhớ, hôm nay tôi đi hỏi Tiểu Tống ở Tổ kế hoạch có đi tắm suối nước nóng không? Cậu ấy nói trong người không được khỏe, không có đi tắm suối nước nóng, nên tôi mới đến hỏi thăm.

Cậu ấy nói mình vẫn ổn.

Sau đó tôi liền mời cậu ấy đến Vân Cẩm hiên ăn cơm.

Nhưng không ngờ cậu ấy lại làm hỏng một bức tranh trị giá 20 vạn của người ta...!"
"Cái gì?" Kim Lan Thù gác đũa xuống, cơm cũng không buồn ăn, tức giận nói: "Bức tranh nào của Vân Cẩm Hiên trị giá 20 vạn? Cậu lấy ra cho tôi xem thử."
Nghe thấy giọng điệu này của Kim Lan Thù, Gia Ngu càng thêm ghen tị, nhẹ giọng nói: "Tôi cũng không biết nữa...!ông chủ của một nhà hàng lớn như vậy chắc sẽ không lừa bọn tôi đi?"
Kim Lan Thù lại hỏi: "Cái tên nhị ngốc tử tiểu Tống chẳng lẽ đã trực tiếp bồi thường cho người ta rồi à?"
Gia Ngu nói: "Cũng không phải.

Lưu tổng của Thượng Uyển Xuân trùng hợp ở tại đó.

Không ngờ anh ấy lại rất hào phóng, vung tay liền mua bức tranh kia.

Sau đó còn đi uống cà phê với tiểu Tống, chắc là không có chuyện gì."
Kim Lan Thù trong lòng cảm thấy buồn bực, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói với Gia Ngu: "Cậu ấy đi uống cà phê, lại để cậu bắt gặp?"
Gia Ngu khẽ giật mình nói: "Ừm, tôi tình cờ đi ngang qua.

Vả lại...!dù sao cậu ấy cũng là người của công ty chúng ta, công việc liên quan đến nội dung cơ mật rất nhiều, lại tự mình đi gặp ông chủ khác, tôi cảm thấy vẫn nên để ý một chút..."
"Không cần để ý." Kim Lan Thù tuy rằng tức giận, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, "Là chuyện công, tôi bảo cậu ta đi làm."
"Hả?" Gia Ngu hết sức kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ tới, "Là chuyện gì? Mà để cậu ấy tự mình đi gặp Lưu tổng?"
Kim Lan Thù lạnh giọng nói: "Không phải chuyện của cậu thì đừng có hỏi nhiều."
Âu Văn ở bên cạnh cẩn thận đặt đũa xuống, thấp giọng nói: "Tôi...!tôi no rồi, về trước đây..."
Đệt mợ! Thật ra là không hề no một chút nào! — Âu Văn ôm cái bụng đang sôi rồn rột chạy vội về phòng úp mì ăn liền..

Bình Luận (0)
Comment