Tổng Tài Định Chế Tư Nhân

Chương 49.2

Phương án thuộc tổ kế hoạch của Jaclyn đã được thông qua. Lần này cũng không có nhiều cuộc họp và chỉnh sửa như trước nữa, bản thảo đầu tiên đã được gửi và thông qua. Kim Lan Thù đã ký nó khi anh trở lại vào sáng nay, chỉ chờ Jaclyn đến lấy về rồi tiến hành.

Đồng thời một số tài liệu khác cũng như vậy, nếu như không có sai sót gì lớn thì khi đi làm vào sáng sớm, Kim Lan Thù sẽ ký tên ngay, tài liệu thì đặt ở chỗ Âu Văn. Mà hiện giờ Âu Văn đang giúp Kim Lan Thù viết báo cáo, viết được một nửa thì lại nghênh đón một vị khách không mời mà đến.

Vị khách không mời này là một phụ nữ trạc 30 tuổi, ăn mặc sành điệu và có thái độ kiêu ngạo. Cô ta là thư ký của tân chủ tịch Châu Á – Thái Bình Dương của Quỳ Long – Chu Dực Dực, tên là La Lỵ. Cô nhướn hàng lông mày thêu đẹp như họa lên, nói: “Âu Văn thân mến, list tài liệu mà giám đốc Dực yêu cầu đã được gửi cho cậu một tuần rồi, tại sao còn chưa send cho chúng tôi thế? Chúng tôi chờ đến dài cả cổ, chỉ có thế tự mình tới xem, có phải có cái gì bất tiện không?”

Giám đốc Dực, đó chính là Chu Dực Dực. Bởi vì trong tập đoàn có tới năm người họ Chu, cho nên Chu Dực Dực liền tự xưng làm ‘giám đốc Dực’, tỏ vẻ độc nhất vô nhị.

“Không có, không có.” Âu Văn đứng lên cười: “Làm sao có thể? Tôi nhớ là đã gửi nó vào sáng sớm rồi mà.”

La Lỵ khẽ mỉm cười, dùng ngón tay nâng đôi mi giả nặng trĩu lên: “Ừm, hầu hết đều đã được tải lên, nhưng còn thiếu một số tài liệu quan trọng trong ‘dự án bản địa hóa’.”

“Ồ, cái đó ư…” Âu Văn giả vờ bỗng nhiên nhận ra: “Thực sự là sơ suất, sơ suất, để tôi xem nào.”

Âu Văn làm bộ giả vờ đúng mười phút, chờ La Lỵ ho khan tới mười lần mới ngẩng đầu lên và nói: “Đúng là thiếu nha!”

“Vậy thì làm đi.”

Âu Văn mỉm cười: “Tài liệu này… Không có bản điện tử, chỉ có bản sao đặt trong văn phòng giám đốc. Giám đốc Kim đã ra ngoài, tôi cũng không dám tự mình vào lấy.”

La Lỵ nghe vậy, bèn nhếch môi đỏ mọng màu dior999: “Vậy để tôi đi cho.”

“Cửa đã khóa rồi.” Âu Văn nói: “Chẳng lẽ cô muốn phá cửa mà vào? Chỉ sợ sẽ làm kinh động bảo vệ thôi.”

La Lỵ cười đáp: “Cậu là trợ lý của giám đốc, nhất định sẽ biết mật mã mở cửa. Cậu mở đi.”

“Làm sao tôi dám chứ?” Âu Văn nói: “Không thể được. Bằng không, hay là chờ giám đốc Kim trở về đi?”

La Lỵ lại hỏi: “Xin hỏi, tại Quỳ Long, giám đốc Kim có nhiều quyền hạn hơn, hay là giám đốc Dực có quyền lớn hơn?”

“Đương nhiên là giám đốc Dực.” Âu Văn cụp mắt đáp.

La Lỵ liền nhướng mày: “Vậy bây giờ giám đốc Dực muốn có tài liệu này, muốn mở cánh cửa này, lẽ nào cậu có thể không mở cửa sao?”

“Đương nhiên là có.” Âu Văn nói: “Vậy mời giám đốc Dực đến đây đi.”

La Lỵ buồn bực, mày liễu cũng dựng thẳng: “Giám đốc Dực là CEO của khu vực Châu Á – Thái Bình Dương! Việc kinh doanh của cả khu vực Châu Á – Thái Bình Dương đều do hắn quản lý, hơn nữa mỗi ngày đều có rất nhiều việc phải làm, nào có rãnh rỗi như vậy?”

“Đúng vậy… Nhưng tôi cũng không thể không làm theo quy định.”

Đây không phải là vấn đề liên quan đến việc lấy tài liệu, mà còn là vấn đề uy tín. Nếu bị Kim Lan Thù đuổi ra ngoài thì không sao, nhưng ngay cả một ‘tay sai nhỏ’ như Âu Văn cũng không thể xử lý được. Vậy thì La Lỵ, ‘Thư ký của Chủ tịch khu vực Châu Á – Thái Bình Dương’ sẽ rất mất mặt, và ngay cả chủ tịch khu vực châu Á – Thái Bình Dương, giám đốc Dực cũng phải xấu hổ.

Bởi vậy, La Lỵ không thể dừng lại ở đây. Cô nghiến răng, kiên quyết ngồi trong phòng làm việc, cười nói: “Được rồi, nói về quy định đúng không? Vậy thì tôi sẽ ở đây, nhìn xem quy tắc của cậu sẽ được quán triệt tới khi nào.”

Âu Văn khẽ mỉm cười: “Vậy mời cô ngồi chờ một chút, đợi giám đốc Kim về sẽ ra quyết định sau.”

Không lâu sau, có tiếng gõ cửa, là Tống Phong Thời đến lấy tài liệu. Lúc cậu đến lấy tài liệu, liền cảm thấy kỳ quái khi nhìn thấy một người phụ nữ mặc vest, trang điểm đậm ngồi cạnh bàn của Âu Văn. Nhưng cậu cũng không hỏi nhiều, chỉ lén lút dùng dư quang liếc nhìn phòng làm việc của Kim Lan Thù, thấy trong đó không có ai liền có chút mất mát.

Khi Âu Văn chuẩn bị đưa tài liệu cho Tống Phong Thời, đột nhiên La Lỵ lại nói: “Dựa theo quy định, cậu nên sao lưu tài liệu này bởi bộ hành chính hiện tại, đúng không?”

Âu Văn ngẩn ra, nói: “Nó đã được sao lưu.”

“Phải vậy không?” La Lỵ lấy máy tính xách tay ra, đăng nhập vào hệ thống làm việc, rồi cười lạnh: “Cậu nói đã sao lưu ư? Sao trên hệ thống lại không có?”

Mặc dù theo quy định, tất cả các văn bản phải được sao lưu tại bộ phận hành chính và tải lên hệ thống văn phòng, nhưng thực tế việc thực hiện đương nhiên sẽ không chặt chẽ như vậy. Nói chung, việc tải lên và nhập tất cả dữ liệu trước khi nghỉ là tốt, nhưng không thể thực hiện xử lý đồng bộ. Vừa rồi Âu Văn dùng ‘làm việc theo quy định’ để chặn La Lỵ, giờ hắn liền bị La Lỵ dùng cớ ‘làm việc theo quy định’ để chặn ngang.

Tống Phong Thời không hiểu ngọn nguồn thì sững sờ đứng tại chỗ.

La Lỵ cười lạnh nói: “Hay là chờ tải lên rồi hãy phát đi, nếu không thì không hay đâu, Âu Văn rất tuân thủ quy định của công ty nha.”

Tuy Tống Phong Thời không quen La Lỵ, cũng không biết về mối quan hệ của họ, nhưng vừa nhìn cậu liền biết đây là ‘trận đấu giữa nhóm cao tầng’. Cậu cúi đầu nói: “Vậy thì… Thật ra cũng không gấp. Chút nữa tôi sẽ quay lại lấy sau, cũng như nhau thôi.”

Âu Văn lại chỉ cười nói: “Không sao đâu, tôi sẽ gọi cho bên hành chính để họ làm việc. Sẽ nhanh thôi.” Nói xong Âu Văn liền gọi cho phía hành chính, nhưng không có ai trả lời. Nhìn nụ cười đắc thắng của La Lỵ, Âu Văn liền biết tin giám đốc điều hành bị Chu Dực Dực mua lại là sự thật. Âu Văn yêu cầu thư ký đến bộ phận quản lý hành chính để hỏi, nhưng được biết rằng toàn bộ ban hành chính đang tham gia họp.

Âu Văn cũng đã quen, cười cười nhìn La Lỵ: “Giám đốc Dực đúng là lợi hại.”

La Lỵ mỉm cười: “Cũng không có gì. Giờ cậu đưa tài liệu cho tôi, tôi sẽ rời đi. Nếu không, tôi sợ rằng cậu sẽ chẳng thể gửi nổi tài liệu nào khỏi đây đâu!”

Mặc dù nhiệt độ điều hòa trong phòng làm việc rất tốt, còn có mùi thơm của dầu thơm nhưng Tống Phong Thời vẫn ngửi thấy mùi thuốc súng, vì vậy cậu lập tức cúi đầu nói: “Tôi về trước đây.”

Âu Văn bất lực thở dài và nói: “Được rồi, anh tiểu Tống, anh cứ về trước đi. Lát nữa tôi sẽ thông báo cho anh sau.”

Nghe vậy La Lỵ liền ngẩn ra, đánh giá Tống Phong Thời, ánh mắt cứ như đang nhìn vật cưng nào đó. Cô bật cười một tiếng, khinh thường nói: “Cậu là ‘tiểu Tống’?”

Tống Phong Thời cũng sửng sốt: “Cô… Cô là?”

Âu Văn cười cười, nói: “Vị này chính là thư ký của giám đốc Dực, chị La Lỵ.”

“Chị La Lỵ,” Tống Phong Thời cũng gật đầu: “Chị còn biết tôi ư?”

La Lỵ cười đáp: “Đúng vậy, giám đốc Dực nghe nói cậu rất đáng mến, ngay cả giám đốc Kim và Lưu Dịch Tư đều yêu thích cậu, vì vậy tôi muốn làm quen với cậu. Nói không chừng cậu còn có thể lấy lòng giám đốc Dực đó.”

Lời này nghe có vẻ hay, nhưng trên thực tế lại là sỉ nhục, sắc mặt Tống Phong Thời lập tức tái mét.

“Không cần.” Không biết Kim Lan Thù đã đứng cạnh cửa từ lúc nào đó, khoanh tay đứng đó: “Cậu ấy được tôi chăm sóc là đủ rồi.”

Đột nhiên thấy Kim Lan Thù đến, La Lỵ có chút kinh ngạc, nhưng thái độ vẫn kiêu ngạo như cũ: “Rốt cuộc giám đốc Kim cũng tới rồi? Giám đốc Dực muốn lấy vài bộ tài liệu, nghe nói là để trong văn phòng của ngài? Chính là ‘dự án nội địa hóa’.”

“Tôi biết, tôi đã từ bỏ dự án đó, chấm dứt nó và xóa tất cả dữ liệu.” Kim Lan Thù lạnh lùng trả lời.

“Đã xóa?” La Lỵ sửng sốt: “Tất cả đều bị xóa?”

Kim Lan Thù khẽ nâng cằm, ánh mắt lộ ra vẻ thờ ơ châm chọc: “Đúng vậy, nếu cô cảm thấy xấu hổ khi ra về tay trắng, tôi có thể lấy một tờ giấy vẽ con rùa cho cô mang về làm báo cáo.”

La Lỵ lại cười lạnh nói: “Tốt hơn hết là ngài nên suy nghĩ lại. Xóa dữ liệu quan trọng mà không có sự cho phép của chủ tịch khu vực Châu Á – Thái Bình Dương là hành vi gì chứ?”

Kim Lan Thù nói: “Khi tôi làm dự án này, ‘chủ tịch Châu Á Thái Bình Dương’ của cô không biết còn đang nghịch bùn ở chỗ nào?”

“Anh!”

“Nếu cô nhất định muốn tóm lấy chân gà của tôi, cũng không sao, cô cứ việc trở về bàn bạc đi, tuân theo quy tắc mà phạt tôi.” Kim Lan Thù cười đáp: “Giám đốc Dực thực sự muốn tỏ vẻ quyền uy nhỉ, không bằng từ bỏ tôi luôn đi, cũng tiết kiệm được khối tiền. Nghe nói lương của vị ‘Chủ tịch Châu Á Thái Bình Dương’ này chỉ bằng một nửa lương của tôi.”

Mặt La Lỵ thực sự tái xanh – bây giờ, Kim Lan Thù đã thực sự là một miếng thịt không ưa dầu cũng không ưa muối.

Như đã nói, người sếp có năng lực nhất định không thể làm cho nhân viên không muốn làm việc nữa.

“Anh…” Bỗng nhiên La Lỵ muốn nói gì đó nữa, nhưng Kim Lan Thù đã nhìn Âu Văn. Âu Văn bước tới và mỉm cười nói với La Lỵ: “Chị  La Lỵ, mời.”

Kim Lan Thù phớt lờ những gì La Lỵ muốn nói.

Anh nhìn Tống Phong Thời, hỏi: “Cậu làm gì ở đây?” Trong sự kiêu ngạo còn cảm thấy có chút oan ức.
Bình Luận (0)
Comment