Tổng Tài Định Chế Tư Nhân

Chương 91

Kim Lan Thù lái xe bám theo sau xe của Lưu Dịch Tư

Lần này, cuối cùng anh cũng được trải nghiệm cảm nhận của Tống Phong Thời khi theo dõi mình.

Đáng tiếc, Kim Lan Thù và Tống Phong Thời không giống nhau.

Xe của Tống Phong Thời là kiểu xe doanh nhân màu đen, khi đi trên đường cũng không hề nổi bật. Nhưng chiếc xe sang trọng trị giá hàng triệu đô la của Kim Lan Thù đang lái phía sau Lưu Dịch Tư, nếu thế này mà hắn còn không nhận ra thì đúng là mắt có vấn đề.

Lưu Dịch Tư cau mày, đột nhiên bẻ lái, cố ý ngoặt gấp rồi lái vào đường một chiều chật hẹp.

Xe phía sau không kịp bám theo nên đã bỏ lỡ.

Kim Lan Thù bị mất dấu liền chửi bậy, đập mạnh vào vô lăng.

Còn Lưu Dịch Tư thì tiếp tục yên tâm lái xe.

Tống Phong Thời cảm thấy có chút áy náy, nói: “Được rồi, anh đưa tôi về nhà…” Nhưng khi nói ra hai chữ ‘nhà’, đột nhiên cậu cảm thấy dường như mình không có ‘Nhà’.

Từ trước tới giờ cậu luôn sống một mình tại thành phố này, bây giờ căn phòng nhỏ thuộc về cậu đã cho cô nàng độc thân đang dốc sức làm việc – Tống Mị Thoa thuê. Cậu cũng từng coi ngôi nhà mà mình sống cùng Kim Lan Thù là ‘tổ ấm’ của mình.

Nhưng một khi chia tay, ngôi nhà đó không còn là của cậu nữa mà thuộc về mẹ con Kim Lan Thù, đã chẳng còn liên quan gì tới cậu nữa.

Giờ cậu sống trong khách sạn hệt như một lá bèo chẳng có gốc rễ.

“Cậu vừa mới nói cái gì?” Lưu Dịch Tư nghiêng đầu: “Tôi không nghe rõ.”

Tống Phong Thời có chút vui mừng vì Lưu Dịch Tư không nghe rõ, nếu không nói ‘về nhà’ rồi lại không nói được ‘nhà ở đâu’ thì thật sự rất xấu hổ.

Tống Phong Thời cười nói: “Tôi hỏi anh, sao lại có thời gian rảnh rỗi đưa tôi tới quán bar uống rượu thế?”

Lưu Dịch Tư nói: “Tôi đoán tâm trạng của cậu không tốt, muốn đưa cậu đến quán bar thả lỏng.”

Tống Phong Thời lại nói: “Sao tâm trạng tôi lại không tốt chứ? Vì lại trở về kiếp độc thân sao?”

“Không, không phải.” Lưu Dịch Tư cười, lắc đầu: “Tôi cảm thấy cậu tăng ca muộn như vậy thì tâm trạng sẽ khá tệ.”

Đúng là Tống Phong Thời không có gì để nói.

“Thực ra thì vẫn tốt…” Cậu chống cằm, đáp: “So ra thì tôi thà về sớm một chút, tắm rửa rồi đi ngủ.”

Lưu Dịch Tư lại cười nói: “Thả lỏng một chút đi! Ngày mai là cuối tuần đấy. Công việc không xong nhưng cuộc đời có hạn mà.”

Tống Phong Thời chậm rãi xoay người, liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động, phát hiện một tin nhắn đến từ Kim Lan Thù.

“Kim Lan Thù: Ngày mai nộp bản kế hoạch!”

Hai mắt cậu tối sầm lại, thở dài nói: “Không phải ông chủ nào cũng giống như anh, biết nhân viên cần nghỉ cuối tuần! Bây giờ tôi quả thật muốn trở về tiếp tục tăng ca.”

“Ồ, vậy thật đáng tiếc.” Lưu Dịch Tư cảm thấy tiếc nuối, nói: “Vậy cậu muốn tăng ca thế nào? Về nhà? Hay là quay lại công ty?”

“Rất nhiều tài liệu đều ở công ty, hơn nữa có nhiều tài liệu cơ mật không thể lấy về, tôi vẫn nên trở lại công ty làm việc đi!”

Vì vậy, Lưu Dịch Tư bèn đưa cậu trở lại công ty.

Kim Lan Thù vẫn ngồi đợi sau cây cột, nhìn thấy Tống Phong Thời trở lại, liền cảm thán về sự nhanh trí vô song của mình.

Nhìn Lưu Dịch Tư lái xe đi, anh liền gửi một tin nhắn khác cho Tống Phong Thời: “Thôi khỏi, anh quên mất ngày mai là cuối tuần, em vẫn nên về nhà nghỉ ngơi đi!”

Tống Phong Thời vừa mới trở lại công ty chuẩn bị mở máy vi tính ra, liền say sưa nhục mạ chủ tịch ngay trước văn phòng trống rỗng tới hơn nửa phút.

Lúc trở lại khách sạn, vừa nằm xuống cậu liền ngủ.

Sau khi tỉnh lại, nhìn bên gối không có một bóng người, đột nhiên một cảm giác trống rỗng dữ dội bao trùm lấy cậu, vẻ bình tĩnh giả vờ sụp đổ, cậu cuộn người lại như đang sợ lạnh, lại giống như một con tôm đang gào khóc.

Nói ra thì, cậu vẫn yêu Kim Lan Thù.

Nhận thức này khiến cậu cảm thấy vô cùng thất bại.

Cậu thất thần ngồi trước tủ trang điểm, tiện tay mở ngăn tủ ra thì thấy một lọ nước hoa màu vàng nhạt.

Đó là Gió Thu.

Là lọ nước hoa đặc chế mà Kim Lan Thù tặng cho cậu.

Khi quân tương tư mười sáu đêm, lửa cùng gió thu bay ngàn tầng cao.

Đêm nhớ em gió thu se se lạnh.

Vẻ mặt Tống Phong Thời cứng đờ như khúc gỗ, cầm lọ nước hoa lên máy móc xịt hai cái. Cậu cũng không cố ý, chỉ là đã quen với việc mỗi ngày đều xịt nó, ngay cả sau khi đã rời khỏi Kim Lan Thù.

Điều này cũng giống như cầm bàn chải đánh răng, là một bước trong việc rửa mặt buổi sáng, cậu cũng đã quên mất ý nghĩa của động tác này.

Nhưng khi hương hoa lan tràn tới, Tống Phong Thời mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, hai mắt đẫm lệ.

Thất tình là chuyện khủng khiếp như vậy đó.

Mọi điều nhỏ nhặt xung quanh, mọi chuyện lặt vặt mà cậu làm đều có thể ngay lập tức khiến cậu liên tưởng đến những người, sự vật và sự việc mà cậu không nên nghĩ đến.

Thiên la địa võng, không thể trốn thoát.

Tống Phong Thời quấn thêm một chiếc khăn quàng cổ và mặc một chiếc áo len dày, cố gắng che đi mùi thơm trên cơ thể nhưng vì cơ thể trở nên ấm hơn nên mùi này càng rõ hơn.

“Có lẽ mình nên đi tắm.” Nhưng Tống Phong Thời lại có hơi lưu luyến mùi hương này.

Cậu biết sau khi rửa sạch thứ mùi này, lần sau cậu sẽ nhớ rằng không được xức loại nước hoa này nữa.

Điều này có nghĩa, hẳn là sẽ mất một quãng thời gian dài, cậu sẽ không thể nào ngửi thấy mùi hương này nữa.

Tống Phong Thời lang thang vô định trên đường, khi nhìn thấy những người độc thân khác, cậu nghĩ mình cũng là người độc thân, khi nhìn thấy các cặp đôi, cậu cũng nghĩ mình đã là người độc thân…

Chuyện này thực đáng sợ.

Thất tình ấy.

Tống Phong Thời thở dài, nghĩ thầm: Vẫn không nên để mình nhàn rỗi, nhàn rỗi liền thích nghĩ bậy nghĩ bạ, nhanh đi về tăng ca đi.

Tăng ca còn có thể kiếm thêm chút tiền làm thêm giờ.

Sau khi Tống Phong Thời dùng bữa sáng muộn tại nhà hàng của khách sạn X, cậu liền tới ‘Vân Tưởng’ để tăng ca.

Sau khi cậu quẹt thẻ chấm công, Kim Lan Thù cũng trông thấy hình đại diện của Tống Phong Thời sáng lên trên hệ thống chấm công được đồng bộ hóa với điện thoại di động.

“Thứ bảy mà vẫn còn tăng ca ư?” Kim Lan Thù nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Trên hệ thống, ảnh hồ sơ của Tống Phong Thời là ảnh chụp mặc trang phục chuyên nghiệp.

Trên thực tế, quy định về trang phục của công ty rất thoải mái và Tống Phong Thời thường ăn mặc khá tùy ý. Nhưng trong ảnh, cậu mặc một bộ âu phục đen trắng, đầu cũng chải chuốt đầy keo, sắc mặt trắng bệch như phấn. Lúc đó Kim Lan Thù còn cười nhạo, nói: “Em thực sự ‘tô son trát phấn’ đấy à.”

Tống Phong Thời còn tức giận nói: “Đúng thế, em tô son trát phấn đấy, ngài đây trời sinh quyến rũ. Lúc ngài chụp ảnh tuyệt đối đừng rửa mặt, cho dù quần áo thô kệch, đầu bù tóc rối cũng không che được quốc sắc của ngài.”

Mà quả thực Kim Lan Thù cũng để ‘đầu bù tóc rối’, mặc quần áo bình thường, tóc tai ngổn ngang, nhưng trong ảnh nhìn rất ổn.

Tống Phong Thời thực sự nổi giận, tìm đến bộ phận nhân sự để kiểm tra xem Kim Lan Thù có gian lận, photoshop ảnh hay không.

“Không có.” Nhân viên phòng nhân sự nói: “Chủ tịch Kim thực sự rất đẹp trai, cũng không có cách nào.”

Mà không ai quy định rằng khuôn mặt có cái miệng xấu thì không thể đẹp đúng không?

Kim Lan Thù cũng dùng cách này để trêu chọc Tống Phong Thời mấy ngày liền, sáng sớm ngủ dậy anh liền nhìn vào gương rồi nói: “Anh nên làm gì đây? Anh có cần mặc đẹp hay không? Như vậy có thể khiến những người đàn ông khác không còn đường sống hay không?”

Tống Phong Thời lườm anh một cái: “Miệng anh thúi như vậy, một cái miệng liền khiến tất cả mọi người không còn đường sống, còn cần dựa vào mặt?”

Kim Lan Thù nghiêm túc nói: “Chớ nói nhảm! Miệng anh cũng không thối, ngay cả bác sĩ cũng nói là không có!”

Tống Phong Thời còn không biết Kim Lan Thù vì chuyện ‘miệng thối’ mà đặc biệt đi khám, làm tất cả mọi loại kiểm tra nhưng đều bình thường. Kim Lan Thù liên tục đặt câu hỏi về tính chuyên nghiệp của người ta, bác sĩ không thể chịu đựng được nữa và nói: “Cậu có từng nghĩ rằng khi người nhà nói cậu miệng thối, có nghĩa là bảo cậu nói chuyện khó nghe, ngôn ngữ cay nghiệt không?”

Kim Lan Thù lập tức hiểu ra: “Đúng vậy, chuyện này có lẽ đúng này! Bác sĩ, xem ra ông vẫn còn có chút bản lĩnh.”

Giờ đây, khi nhìn thấy ảnh của Tống Phong Thời trên hệ thống, anh lại có tâm trạng khác.

Tống Phong Thời tại tăng ca!

Kim Lan Thù tắm rửa sạch sẽ xong liền chuẩn bị ra ngoài.

Trịnh Thu Thục ngăn cản anh: “Con đi đâu?”

Kim Lan Thù nói: “Con sẽ quay lại công ty.”

Trịnh Thu Thục không vui nói: “Lại tăng ca?”

“Vâng.” Kim Lan Thù mơ hồ trả lời.

“Còn muốn tăng ca sao?” Trịnh Thu Thục chỉ tiếc mài sắt không nên kim: “Tiểu Tống đâu? Con đã đưa được tiểu Tống về chưa?”

“Ngày đó mẹ cũng thấy đấy, con đã chạy ra ngoài đuổi theo em ấy cả quãng đường! Em ấy thật sự muốn đi, con còn có thể làm gì bây giờ?” Nhắc đến chuyện này thì chính Kim Lan Thù cũng rất nôn nóng.

Trịnh Thu Thục lại nghi hoặc: “Mẹ thấy tiểu Tống cũng không có ý định chia tay đột ngột đâu, nếu con đã đuổi kịp thì sao không nói thêm mấy lời ngon ngọt, nếu vậy là ổn rồi. Có phải con cũng chẳng nói được lời nào hay ho không, ngược lại còn nói dở? Khiến thằng bé tức giận bỏ đi?”

“Làm sao có khả năng!” Kim Lan Thù kiên quyết phủ nhận: “Có lời nào hay con đều nói hết!”

“Làm sao có khả năng!” Trịnh Thu Thục cũng phản bác: “Con thì có thể nói ra cái gì tốt đẹp chứ?”

“Con nói rồi, là chính con nói!” Kim Lan Thù cũng không cảm thấy mình nói có chỗ nào không đúng, lại kể: “Cho nên bây giờ con đã thay đổi chiến lược.”

“Chỉ dựa vào con thì có thể nghĩ ra kế sách gì hay chứ?” Vẻ mặt Trịnh Thu Thục đầy nghi hoặc: “Đừng nảy ra ý đồ xấu gì đấy.”

“Con chính là một thiên tài kinh doanh, tất cả các chiến lược con nghĩ ra đều là ý tưởng hoàng kim! Mẹ căn bản không hiểu!” Bị Trịnh Thu Thục xem thường như vậy, Kim Lan Thù liền bực tức, nhăn nhó bỏ đi.

Kim Lan Thù tức giận lái xe trở lại công ty, vội vã chạy lên tầng cao nhất nhưng phát hiện không có ai ở đó. Anh hơi thất vọng khi không thấy bóng dáng của Tống Phong Thời, nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy cửa văn phòng của cậu đang mở.

Anh đi tới phòng trà, liền phát hiện cậu đang pha cà phê.

Tống Phong Thời nghe thấy tiếng bước chân của ai đó, vì vậy cậu ngẩng đầu lên và giật mình khi nhìn thấy Kim Lan Thù: “Là anh… Chủ tịch Kim.”

Khi nghe thấy mấy chữ ‘Chủ tịch Kim’, anh liền than thở một tiếng nhỏ đến mức không nghe thấy.

Nhớ tới thì, họ đã phải nỗ lực để ngừng gọi nhau là ‘tiểu Tống’ và ‘Chủ tịch Kim’, không ngờ lại đột ngột quay trở lại.

“Ừm, tiểu Tống,” Kim Lan Thù nói: “Sao em lại quay lại?”

Tống Phong Thời nói: “Em nghĩ sẽ tốt hơn nếu nghĩ ra kế hoạch càng sớm càng tốt.”

“Ừm.” Kim Lan Thù gật gật đầu, cũng không biết nên nói cái gì.

Phòng trà tràn ngập mùi cà phê đậm đà êm dịu, che lấp đi mùi hoa lan nhàn nhạt của nước hoa ‘Gió Thu’ trên người Tống Phong Thời.

Cậu lúng túng siết chặt khăn quàng cổ, sợ mùi nước hoa sẽ để lộ sự mềm yếu của mình.

Mà Kim Lan Thù cũng đang tự hỏi, nếu cần phải giả vờ ngầu thì nên làm gì để trông ngầu hơn đây?
Bình Luận (0)
Comment