*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thứ hai trời đổ tuyết lớn, đệ đệ thực ai oán, như này thì tối máy bay mới tới nơi được đó!
Thiệt là thiệt là mất hứng!
“Không được phép tới đón anh, ngoan ngoãn ở nhà chờ.” Lục Triển Phong cách di động hôn cậu, “Bên ngoài vừa tối vừa lạnh, anh không biết mấy giờ mới tới được, em cứ ngủ trước đi nha.”
“Ừm.” Đệ đệ rất nghe lời đáp ứng anh, sau đó điên cuồng chỉnh điều hòa tới mức ấm nhất, sau khi lột sạch lại bọc khăn tắm soi gương, cảm thấy mình đẹp không chịu nổi!
Đờ mờ lúc được ảnh đè lên giường, mình nên xấu hổ khép chân che chim nhỏ hay là gợi cảm mở chân ra đây? Thở gấp hay không thở gấp cũng là vấn đề quan trọng a! Cố Hi nằm sấp trên giường, vừa dùng gel nha đam mát xa mông vừa nghiêm túc lo lắng cảnh tượng này! Cậu thậm chí còn dùng ruy băng cột nơ bướm trên cổ tay, muốn cosplay một màn ‘Mời chủ nhân mở quà’ linh tinh! Nhưng sau đó lại cảm thấy nơ bướm màu đỏ nhìn hơi buê đuê, nên đành bỏ qua ý tưởng này! Tiếp đó cậu lại xuống bếp lấy một hũ bơ đậu phộng, trét một chút lên ngực mình, cảm thấy hình ảnh ‘Mời chủ nhân ăn điểm tâm ngọt, nhớ cắn nhẹ nhẹ thôi nha, bởi vì người ta sợ đau lắm đó’ này cũng thực cấp lực! Nhưng mà lại sợ lỡ đâu ảnh bị mình mê hoặc đến thú tính quá độ, không liếm hết bơ trên người mà trực tiếp nhào qua thì phải làm sao đây! Lúc đó bơ sẽ dính đầy giường! Hình như có hơi ghê tởm nha!
Thiệt là khẩn trương quá đê!
Di động ‘ting’ một tiếng cắt ngang suy nghĩ của đệ đệ, cậu bọc khăn tắm chạy qua, quả nhiên là tin nhắn của Lục bác sĩ anh tuấn — Anh lên máy bay rồi, mấy tiếng nữa sẽ về tới nhà.
Sao sao sao có thể về lẹ vậy chớ, mình còn chưa nghĩ ra tạo hình nữa a! Tách ra một tháng, đêm nay nhất định phải khắc sâu ấn tượng mới được! Vì thế tim đệ đệ đập bình bịch, từ dưới giường lôi ra một cái hộp quà vuông, khuôn mặt hưng phấn đỏ bừng!
Tiểu tươi mát đôi khi cũng muốn chơi mấy trò khẩu vị nặng a! Đệ đệ an ủi mình, sau đó xấu hổ muốn chết mặc một cái quần lót căn bản không che được cái quằn què gì cả!
Thật ra mấy thứ này là đệ đệ chuẩn bị cho sinh nhật thứ hai mươi tám của Lục bác sĩ, đúng vậy cậu chính là lo xa như vậy đó! Nhưng mà thật sự chờ không nổi nữa rồi!
Đây không phải là khát khao, mà là yêu! Biểu tình đệ đệ đặc biệt đứng đắn, lau sạch đồ chơi nho nhỏ, tiếp đó mát xa tiểu hoa cúc một chút.
Sau đó…
Đờ mờ! Sau lại dễ vào vậy chớ! Đệ đệ chấn kinh, chòi má chẳng lẽ mình không đủ chặt sao? Nhất định không phải! Chắc là tại đạo cụ tí hon quá thôi! Đệ đệ thử khều khều chốt mở, sau đó vòng eo liền mềm nhũn, thở gấp dựa vào giường!
Đờ mờ rung thiệt cấp lực a! Tiểu thụ biết tự chuẩn bị mới là tiểu thụ chân chính! Hai má phiếm hồng hai mắt rưng rưng, đệ đệ lại lấy ra một bộ… Còng tay.
Thần tiểu tươi mát đã bó tay cmnr! Nàng tuyệt vọng vạn phần, trên không trung nhìn đệ đệ lần cuối cùng, sau đó vỗ cánh nhỏ trong suốt thuần khiết bay ra ngoài cửa sổ, không thèm quay đầu lại!!
Thần damdang cười tà thay thế vị trí ban đầu của nàng, dùng mấy lời hường phấn hấp dẫn đệ đệ, cố lên cưng ơi, cưng có thể làm được mà, ngoan, đúng rồi đó, còng một bàn tay lại, sau đó vòng dây xích ở giữa qua lan can giường, xỏ tay còn lại vào còng, khóa lại!
‘Lách cách’ một tiếng, còng tay đã khóa lại, đệ đệ lập tức hoàn hồn từ trong cơn mê, sau đó hỏng mất cmnr!
Cái đờ mờ sao lại như vậy chớ! Mình chỉ muốn diễn thử một chút trước khi ảnh về thôi mà! Sao lại khóa thiệt luôn rồi! Còn tới mấy tiếng lận! Chẳng lẽ để vầy tới lúc đó luôn? Không không không được a! Đệ đệ sắp khóc cmnr, chìa khóa để đằng kia với không tới! Món đồ chơi nhỏ trong người cứ rung không ngừng, hai tay lại bị khóa chặt ở đầu giường.
Chồi ôi mình đúng là thiểu năng a! Đệ đệ nước mắt đầm đìa! Quỳ ở trên giường tuyệt vọng vạn phần!
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, nửa tiếng sau, đệ đệ vừa khó chịu cắn môi dưới vừa nghĩ thầm đm bây giờ ngàn vạn lần đừng có động đất nha! Mình nhất định sẽ chạy không thoát!
Một giờ sau, đệ đệ nằm úp sấp trên giường, hai má ửng hồng bất thường, vòng eo luôn phát run, cảm thấy eo mình sắp rớt cmnr!
Hai tiếng sau, đệ đệ đã hoàn toàn không còn tâm trí câu dẫn Lục bác sĩ, trong đầu cậu bây giờ chỉ còn duy nhất một ý niệm — đm đừng rung nữa a…
Hai tiếng rưỡi sau, ở cửa truyền đến tiếng chìa khóa, hai mắt đệ đệ rưng rưng, thực rối rắm quay đầu về phía cửa phòng ngủ.
“Tiểu Hi.” Tiếng Lục bác sĩ dịu dàng truyền từ phòng khách tới.
“Hu hu hu…” Đệ đệ đau lòng muốn chết!
“Tiểu Hi?” Lục bác sĩ đi tới phòng ngủ, bị tình hình trước mắt chấn động!
“Chồng ơi.” Tiếng đệ đệ khàn khàn.
Có thể yêu được đệ đệ, bác sĩ đúng là không phải phàm nhân! Lục Triển Phong đơ ba giây, liền khôi phục vẻ mặt ôn nhu, mang theo một nụ cười phúc hắc ngồi bên giường, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua tấm lưng trần trụi của cậu, “Quà của anh à?”
Thân thể bị tra tấn suốt hai tiếng rưỡi mẫn cảm kinh khủng, chỉ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đảo qua cũng mang đến một trận run rẩy kịch liệt.
Mắt Lục bác sĩ tối đi vài phần.
“Anh thả em ra trước đi.” Đệ đệ khóc cầu anh.
“Hình như không phải anh khóa em lại nha.” Lục Triển Phong nhẹ nhàng nhéo thắt lưng cậu, khóe miệng hơi hơi gợi lên.
“Vậy anh ưm ưm ưm ưm trước đi.” Đệ đệ chôn mặt vào chăn!
“Cái gì, không nghe được.” Lục Triển Phong chậm rãi cởi bỏ cravat.
“Giúp em lấy nó ra đi.” Đệ đệ xấu hổ bi phẫn, uốn éo eo nhỏ kháng nghị!
“Chờ anh đi tắm cái đã.” Lục Triển Phong vỗ thật mạnh vào hai cánh mông cậu, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Nà ní?!!! Đờ, đờ mờ!!!! Sao lại đi tắm rồi!!!! Đệ đệ trợn mắt há hốc mồm hỗn độn trong gió!! Cho dù không lấy ra thì cũng phải mở còng cho mình trước chứ hu hu khóc một dòng sông!!!!!!!
Tuy rằng Lục bác sĩ tắm rất nhanh, nhưng bây giờ đối với đệ đệ một giây dài như một năm, cho nên cậu vừa nghẹn ngào vừa nghĩ, đm sao lâu vậy chứ chẳng lẽ ảnh lén xài muối tắm của mình rồi spa ở trỏng?
Sau khi tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Lục Triển Phong chỉ mặc quần lót đi ra, vừa đi vừa dùng khăn lau tóc, cơ bụng đặc biệt cấp lực!
Nhưng đệ đệ đã không còn tâm tình thưởng thức nam nhân của mình, bởi vì cậu đã bị tình dục tra tấn đến hấp hối.
“Có nhớ anh không?” Lục bác sĩ đè trên lưng cậu, hai tay an ủi tinh thần vật nhỏ phía trước.
Khát vọng được âu yếm đã lâu rốt cuộc cũng đến, đệ đệ nhất thời rên rỉ không thôi, âm thanh đặc biệt gợi cảm!
Lục Triển Phong cười khẽ, nhấc mạnh eo nhỏ đã muốn xụi lơ dậy, “Nằm úp được không.”
“Nhẹ nhàng một chút a.” Đệ đệ bất mãn thở gấp.
Một giây sau đó, Lục bác sĩ liền dùng hành động chứng minh cho cậu thấy thế nào mới thật sự là không nhẹ nhàng!
Phắc!!! Sao ngay cả dạo đầu cũng không có vậy! Đệ đệ trợn tròn mắt, cảm thấy hoa cúc ủ rũ nãy giờ lần nữa nở bung bét!
Đờ mờ đau quá đau quá đau quá đau quá a!
“Đều tại Tiểu Hi không tốt.” Lục Triển Phong vừa hung hăng giữ lấy cậu, vừa thì thầm bên tai, “Vốn muốn về nhà nghỉ ngơi cho khỏe trước, bây giờ bị em phá hỏng rồi, phải đền cho anh thế nào đây?”
“Hu…” Đệ đệ cắn môi dưới, rưng rưng quay đầu nhìn anh. Anh không nói đạo lý a, rõ ràng chính anh cũng khát khao vạn phần! Ngon thì đừng cứng nhanh vậy nữa!
“Ngoan, trầm trồ khen ngợi nghe chút đi!” Lục Triển Phong dụ dỗ cậu.
“Hông!” Đệ đệ rất có cốt khí im miệng!
Đuôi lông mày Lục bác sĩ nhướng lên, đỉnh một cái thật mạnh.
“Ư…” Đệ đệ khóc nhận thua, thở gấp đặc biệt cấp lực!
Tiểu biệt thắng tân hôn đúng là lợi hại, Lục Triển Phong hiếm khi buông thả vô độ, đè cậu từ trên giường đến phòng khách, cuối cùng đặt trên tường phòng tắm hung hăng khi dễ một chút!
Dù đệ đệ có là một tiểu yêu tinh damdang đi nữa cũng cảm thấy như này có hơi quá đà rồi! Cậu dựa vào vai Lục bác sĩ vừa thở dốc vừa nghẹn ngào!
“Mệt rồi hả?” Lục bác sĩ ôn nhu hỏi, nhưng vẫn không ngừng vận động.
“Ưm.” Đệ đệ ủy khuất vạn phần.
“Ngoan, xong lần này sẽ để em nghỉ ngơi.” Lục Triển Phong hôn lên xương quai xanh.
Đệ đệ đặc biệt nhu thuận ‘ừm’ một tiếng, sau đó chủ động nâng chân lên!
Lục Triển Phong cười khẽ, hôn thật mạnh lên đôi môi cánh hoa.
Sau một đêm hoan ái, ngày hôm sau đệ đệ thành công nằm mẹp trên giường! Nửa vì đau thắt lưng, nửa vì giận dỗi.
Lục Triển Phong ngồi bên giường, thực kiên nhẫn đút cậu ăn cháo.
Không khí tốt đẹp ngọt ngào, đệ đệ vừa định nói vài câu sến lụa cho anh nghe thì di động lại phá đám vang lên!
Đệt! Đệ đệ đặc biệt oán niệm! Hơn nữa còn định rít gào! Nhưng tên hiện trên màn hình là ba cậu! Đành phải cắn răng áp chế!
“Con đưa Diệp Thanh đến nghĩa trang cộng đồng?” Cố ba ba đi thẳng vào vấn đề.
“Dạ.” Nghe ba hỏi vậy cậu có chút không yên, “Con cảm thấy cũng chẳng sao cả, nên không nói trước với ba.”
“Ba không có ý trách con.” Cố ba ba nói, “Chỉ là muốn hỏi con phản ứng của hắn lúc đó một chút thôi.”
“Phản ứng?” Cố Hi nhớ lại, “Rất buồn nhưng cũng không quá mức bi thương, rất bình thường.”
“Tiểu Niên đâu?” Cố ba ba có chút lo lắng, “Anh con nói nó đã biết thân phận Diệp Thanh rồi hả?”
“Dạ, nhưng tâm tình ảnh cũng không bị dao động quá lớn, cùng ca ca cũng tốt lắm, thậm chí còn tốt hơn trước kia.” Đệ đệ an ủi ba mình, “Ba đừng lo lắng.”
Ba ba thở dài, “Xử lí xong chuyện bên Mỹ ba sẽ về liền.”
Đệ đệ nhu thuận vạn phần cúp điện thoại, sau đó chu mỏ tiếp tục hôn lưỡi.
“Một tháng anh không ở đây, có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Lục Triển Phong nghe thấy có chút ngạc nhiên.
“Ừ.” Biểu tình đệ đệ rất deep, “Đây là một chuyện xưa đặc biệt đặc biệt lớn! Muốn nghe phải dùng một trăm cái hôn để đổi!”
“Đột nhiên nhớ ra hôm nay anh phải tăng ca.” Lục Triển Phong đưa bát cháo cho cậu, giọng ôn nhu, “Tiểu Hi tự mình ăn đi, anh đi trước.”
Đệ đệ khóc ròng, phúc hắc gì đó đáng ghét nhất!
“Nói đi.” Lục Triển Phong nín cười, hung hăng hôn môi cậu.
Đệ đệ dẩu môi nhận thua, “Anh còn nhớ em từng kể, thật ra em và Tiểu Niên đã quen nhau từ nhỏ không?”
“Đương nhiên, anh còn nhớ em nói cậu ấy tên Trầm Hiên.” Lục Triển Phong tiếp tục đút cậu ăn.
“Sau này bọn em lại phát hiện nhận lầm người.” Đệ đệ thở dài, bắt đầu từ lúc gặp được Diệp Thanh ở Mỹ, nói đại khái quá trình cho anh nghe.
Lục Triển Phong có hơi giật mình, “Trùng hợp như vậy?”
“Bọn em cũng thấy có hơi kì quái, nhưng Diệp Thanh biết rất nhiều chuyện trong nhà, không muốn tin cũng không còn cách nào khác.” Đệ đệ hiếm khi sầu khổ, “Hắn và Tiểu Niên không có thân nhân khác, cũng không có cách nào điều tra.”
Lục Triển Phong cau mày, hình như đang suy nghĩ gì đó.
“Sao vậy?” Đệ đệ túm túm tay áo anh.
“Thật ra từ lúc gặp Tiểu Niên lần đầu ở bệnh viện, liền khắc sâu ấn tượng về cậu ấy.” Lục Triển Phong nói ra lời kinh người.
Đệt! Đệ đệ hóa Sparta(*), cậu hỗn độn trong gió nhìn Lục bác sĩ, “Anh có ý gì!”
(*) Sparta
“Nghĩ bậy gì đó.” Lục Triển Phong xoa xoa đầu cậu, “Anh đang nói nghiêm túc!”
“Anh anh anh còn nghiêm túc nữa hả???!!!” Đệ đệ lập tức xỉu cái bẹp!
“Còn quậy nữa là anh giận đó!” Lục Triển Phong dở khóc dở cười.
Ai nha, đệ đệ mở to mắt, cọ cọ vào lòng anh làm nũng.
“Nếu như em nói, Tiểu Niên bị đưa từ thành phố S đến cô nhi viện, có lẽ anh biết thân nhân của cậu ấy là ai đó.” Lục Triển Phong do dự nói.
“Cái gì?” Đệ đệ ngồi thẳng dậy, giật mình há to mồm!
Đây là tình huống gì vại!!!!
“Anh có một học đệ tên Phương Viễn, lớn lên rất giống Tiểu Niên.” Lục Triển Phong nói, “Bởi vì tụi anh chung một thầy cho nên quan hệ rất tốt, có một đoạn thời gian tâm trạng cậu ấy rất tệ cũng ít nói hẳn đi, hỏi qua mới biết thì ra mẹ cậu ấy vừa bệnh chết.”
Đệ đệ khẩn trương nhìn anh, cảm thấy chuyện này nhất định sẽ có tiến triển gì đó!
Lục bác sĩ tiếp tục nói, “Phương ma ma lúc bệnh tình nguy kịch, từng kể lại lúc còn trẻ ở thành phố S có kết hôn một lần, còn sinh được một đứa nhỏ, sau đó bởi vì đủ loại nguyên nhân mà bỏ chồng con chuyển tới thành phố này, giấu giếm quá khứ sau đó gả cho Phương ba ba.”
Đờ mờ máu chó! Đệ đệ nuốt một ngụm nước bọt, này thật sự không phải kịch bản phim truyền hình chứ!
“Sở dĩ Phương ma ma nói ra là vì biết thời gian của mình không còn nhiều, lại nhớ đến đứa con trai năm nào, nhưng nhiều năm qua như vậy căn bản không có khả năng tìm lại được, cho nên bà vẫn mang theo tiếc nuối mà tạ thế.” Lục Triển Phong nhớ lại, “Lần đầu gặp Tiểu Niên, anh đã cảm thấy đôi mắt đặc biệt giống Phương Viễn.”
“Ý anh là, Tiểu Niên chính là đứa con trai mà Phương ma ma vứt bỏ năm đó ư?” Đệ đệ có hơi khiếp sợ, cảm thấy hẳn chính là Tiểu Niên a!
“Cho em xem ảnh chụp.” Lục Triển Phong lục trong tủ đầu giường, trong ngăn dưới cùng là một tấm hình chụp hai người đang kề vai sát cánh!
“Khụ!” Đệ đệ u oán ho khan một chút.
“Coi trọng điểm.” Lục Triển Phong nhéo nhéo tai cậu.
Đệ đệ cầm tấm hình xem thử, cảm thấy người kia có chú giống Tiểu Niên, nhưng đồng thời cũng hơi giống giống Diệp Thanh, bởi vì ba người này đôi mắt gần như giống nhau như đúc!
“Không thì xét nghiệm thử?” Lục bác sĩ hỏi.
“Ừ, em sẽ nói với anh hai để ảnh quyết định.” Đệ đệ trả tấm hình lại cho Lục Triển Phong, trong lòng cũng không ôm hi vọng gì nhiều.
Sau khi về nhà thương lượng cùng ca ca một chút, quả nhiên phản ứng lãnh đạm như dự kiến!
“Kiểm tra một chút cũng không mất gì a.” Đệ đệ khuyên anh mình, “Coi như làm cho Triển Phong yên tâm cũng được, bằng không ảnh sẽ ôm nghi vấn này đến già đó.” Thiệt là chịu không nổi!
Ca ca một hơi cự tuyệt!
Vì thế đệ đệ bắt đầu thi triển năn nỉ đại pháp, đầu tiên là điên cuồng ca ngợi anh cậu đẹp trai sáu múi, lại pha trà lài ngon, cuối cùng giống như thằng sen quỳ trên mặt đất, bóp chân cho anh trai, trong ánh mắt toàn là tha thiết chờ mong, vô cùng long lanh.
…
Ca ca bất đắc dĩ thở dài, “Được rồi được rồi, nhớ tìm cớ đó.”
“Yeah!” Đệ đệ vui như hoa nở, đặc biệt vui vẻ chạy lên lầu!
Lưu Tiểu Niên đang ăn táo, nhìn thấy Cố Hi thì bất ngờ, “Hôm nay cậu về nhà hả?”
Tách Lục Triển Phong ra nửa tháng, còn tưởng cậu ít nhất cũng tháng sau mới về chớ!
“Ừ.” Đệ đệ ngồi bên cạnh cậu, tìm chủ đề nói. “Anh đang viết gì vậy?”
“Ngoại truyện, sắp xong rồi.” Lưu Tiểu Niên lách cách đánh chữ.
“À ờ, sáng mai anh rảnh không?” Đệ đệ hỏi.
“Sáng mai?” Lưu Tiểu Niên nhìn cậu, “Anh phải đi làm, sao vậy?”
“Em phải đi bệnh viện.” Đệ đệ trả lời.
“Tìm Lục bác sĩ à?” Lưu Tiểu Niên thuận miệng đoán.
“Không phải.” Đệ đệ lắc đầu, “Đi kiểm tra thân thể.”
“Cậu bị sao à?” Lưu Tiểu Niên giật mình.
“Hình như em có rồi.” Đệ đệ xấu hổ cúi đầu.
Lưu Tiểu Niên hỗn độn nhìn cậu một cái, xoay người tiếp tục ăn táo.
“Được rồi, không giỡn nữa.” Đệ đệ ngưng đúng lúc, “Gần đây em thường xuyên chóng mặt, muốn đi kiểm tra xem có phải bị hạ đường huyết không, anh đi với em nha? Anh hai với Lục bác sĩ đều bận rồi.”
“Thiệt hả? Đương nhiên là được.” Lưu Tiểu Niên sảng khoái đáp ứng.
“Quyết định vậy đi!” Đệ đệ nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy tẩu tử đặc biệt tốt bụng!
Sáng sớm hôm sau, hai người lái xe đến bệnh viện. Đệ đệ lúc xét nghiệm máu điên cuồng khuyên tẩu tử, “Anh cũng kiểm tra thử đi!”
“Đường huyết của anh không có vấn đề gì cả.” Lưu Tiểu Niên lắc đầu.
“Đã đến đây rồi, kiểm tra sức khỏe một chút cũng không mất gì!” Đệ đệ kéo góc áo cậu, đặc biệt nghiêm túc nói, “Coi như là giúp em đi!”
…
Lưu Tiểu Niên không nói gì nhìn cậu, “Cậu sợ rút máu phải không?”
Đệ đệ vừa thầm rít gào trong lòng đm sao tui phải sợ rút máu chớ cũng đâu phải hoa bách hợp mảnh mai đâu, vừa điềm đạm đáng yêu gật đầu, “Đúng vậy em sợ.”
“Được rồi, rút cùng cậu vậy.” Lưu Tiểu Niên dở khóc dở cười, đành phải cùng cậu rút máu.
Đệ đệ thừa lúc tẩu tử không chú ý, lén nhắn tin cho Lục bác sĩ anh tuấn — Hoàn thành nhiệm vụ rồi!
Chưa tới năm phút sau Lục Triển Phong đã trả lời — Ngoan lắm.
Đệ đệ nhìn màn hình di động chằm chằm, cảm thấy đặc biệt hạnh phúc!!
Đm đây là sức mạnh tình yêu đó!
Xét nghiệm máu xong, đệ đệ lái xe đưa Tiểu Niên thẳng đến công ty. Lưu Tiểu Niên xuống xe thấy có người bán kẹo hồ lô(*) nên lấy tiền mua hai xâu, lén lút che bên ngoài, chạy vào văn phòng Cố tổng!
“Sao vào mà không gõ — ủa, là bảo bối à.” Cố Khải nói được một nửa mới phát hiện người tới là ai, vì thế nhanh chóng thay bộ mặt tươi cười damdang!
“Em gõ cửa mà anh không nghe.” Lưu Tiểu Niên khóa cửa, sau đó lấy trong áo khoác ra hai xâu kẹo, cắt giấy gói đưa cho anh, “Anh ăn đi.”
“Sao lại mua mấy cái này.” Cố Khải bị chọc cười, vươn tay kéo người ôm vào lòng, “Anh tưởng em đến bệnh viện xong sẽ về nhà luôn chứ.”
“Muốn đi ăn trưa cùng anh.” Lưu Tiểu Niên ngồi trên đùi anh, thỏa mãn ăn kẹo.
“Tiểu Hi không bị sao chứ?” Để diễn cho thật một chút nên ca ca biết rõ còn cố hỏi.
“Không bị gì hết, bác sĩ nói em ấy chóng mặt có thể là vì nghỉ ngơi không tốt.” Lưu Tiểu Niên tiếp tục cắn quả sơn trà.
Cố Khải nắm cằm cậu kéo qua, nhẹ nhàng liếm đi vết đường còn dính trên khóe miệng, hôn môi dần trở nên sâu sắc, kẹo hồ lô trong tay không biết đã rơi xuống đất khi nào, chỉ còn lại môi hôn mãnh liệt.
“Chua chua ngọt ngọt.” Cố tổng thu hồi lưỡi, cười xấu xa, “Mùi vị không tệ.”
Lưu Tiểu Niên đỏ mặt, tùy tiện động dục gì đó… Nhưng mà hồi nãy hình như mình cũng rất nhiệt tình…
Không phải! Làm, làm gì có chuyện đó!
Mặt chảnh cún.
“Đứa nhỏ ngốc.” Cố Khải xoa mũi cậu, “Ngồi sofa chờ anh một chút, làm xong việc liền dẫn em đi ăn.”
Lưu Tiểu Niên rất nghe lời ngồi trên sofa ngoan ngoãn chơi game. Cố Khải mở khung chat trên máy tính, là bộ trưởng tài vụ của công ty con — Cố tổng, có thể phiền anh vài phút được không?
Cố Khải gõ phím — Nói.
Bộ trưởng tài vụ nhanh chóng trả lời — Vị Diệp trợ lý mới tới kia có chút quá phận can thiệp vào công việc chúng tôi.
Quả nhiên lại là… Cố Khải lắc đầu, tâm tình phức tạp nhìn màn hình máy tính.
Đầu tiên là bộ nghiệp vụ, tiếp theo là bộ kỹ thuật, bây giờ lại là bộ tài vụ, Diệp Thanh a Diệp Thanh, rốt cuộc cậu muốn làm gì đây.
Lưu Tiểu Niên ngồi trên sofa, bụng đói kêu rầm rì! Sáng không ăn, sau khi xét nghiệm máu xong chỉ ăn nửa cái bánh chocolate, bây giờ thiệt muốn ăn một bữa no nê a!
Nhưng mà Cố Khải còn đang lách cách đánh chữ, vì thế Lưu Tiểu Niên đành phải ai oán lên forum của độc giả.
Tiểu thỏ hồng loli: Đói quá!
Cơm cari: Sờ sờ tiểu thỏ.
Thịt kho tàu: Đáng giận! Tiểu công nhà cậu đâu? Còn không mau cho cậu ăn!
Tiểu thỏ hồng loli: = = ảnh còn đang làm việc.
Thịt bò nướng: Cuồng công tác gì đó quả nhiên đáng ghét nhứt!
Nhựa thông: Mau đến ngồi lên đùi hắn, dụi qua dụi lại làm nũng bán manh cầu nuôi nấng!
Tiểu thỏ hồng loli:…
Tiểu thỏ hồng loli: Tui nên log out thì hơn, nhìn tên mấy người tui càng đói thêm!
Tiểu thỏ hồng loli: ┌(┘ 3 └)┐ sẵn tiện xin phép, hôm nay mới đi rút máu! Cho nên không có chương mới! 88(*)!
(*) 88: bye bye
Ê! Mắt thấy nick cậu tối lại, dàn em gái dều khóc ròng! Hơn nữa loại lý do này không có chút sức thuyết phục gì hết! Dùng icon bán moe gì đó quả nhiên vô sỉ nhất!
Đại khái là đói quá nên lúc ăn cơm, Lưu Tiểu Niên cảm thấy nhà hàng này ngon không tả nổi! Cố Khải ngồi đối diện xem mà buồn cười, vươn tay giúp cậu lau sốt dính trên mặt.
Em ấy ngây thơ ngốc manh như vậy, khiến mình càng ngày càng thích a.
Lưu Tiểu Niên bị anh nhìn đến đỏ mặt, cúi đầu cố sức ăn canh! Ha ha cơm ngon quá đi, còn ánh mắt thâm tình gì đó… mình không có khẩn trương gì hết đâu nha!
Thời gian trôi qua rất nhanh, hôm nay Cố Khải đang họp ở công ty, đột nhiên nhìn thấy Cố Hi xuất hiện ở cửa phòng họp, vẻ mặt có chút lo âu.
“Tạm dừng một chút, mọi người nghỉ mười phút đi.” Cố Khải đi ra cửa, dẫn đệ đệ vào phòng làm việc của mình, “Làm sao vậy?”
“Có kết quả kiểm tra DNA của Tiểu Niên rồi.” Biểu tình trên mặt Cố Hi có chút phức tạp, cảm thấy… cuộc đời máu tró như trong phim truyền hình a!!
HẾT CHƯƠNG 77
(*) Kẹo hồ lô: thường được làm bằng quả sơn trà hoặc mận bọc đường