Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

Chương 9

Bên bể bơi nhộn nhịp, đã có không ít người tụ tập, bên cạnh là quầy bar với những món ăn tinh xảo và rượu vang đỏ. Gợn nước trong hồ bơi lớn dập dờn, mấy chị em ra sức khoe vóc dáng, cánh đàn ông thì ra sức xem dáng người, tất cả mọi người đều chơi đùa rất high!

Lưu Tiểu Niên đếch quan tâm, vừa đến party đã đi thẳng đến bàn thức ăn, cầm đĩa nhỏ ăn xoài.

Cố tổng ở phía sau ‘hỗn độn trong gió’, em có thể quan tâm đến chuyện chính có được không?! Xoài ăn ngon như vậy sao!

“Đi đổi quần bơi.” Cố Khải vỗ vai cậu.

“Ô, không đi.” Lưu Tiểu Niên miệng nhai nhồm nhoàm, “Tôi không bơi đâu.”

“Không kiếm cớ! Không bơi cậu mua quần bơi làm gì!” Cố Khải sắc bén vạch trần.

“Làm sao anh biết tôi mới mua quần bơi?” Lưu Tiểu Niên sửng sốt.

“… Bởi vì tôi cũng mới mua.” May là Cố tổng chuyển đề tài rất nhanh.

“Vậy à?” Lưu Tiểu Niên bừng tỉnh.

Bộ dạng của cậu bây giờ thật sự đáng yêu không chịu được, Cố Khải tâm huyết dâng trào, hận không thể lập tức đẩy ngã cậu!

“Nhưng tôi thật sự không biết bơi, mua quần bơi chỉ là đề phòng bất trắc.” Lưu Tiểu Niên giải thích, “Tôi mà xuống nước là chìm ngay.”

“Mua cũng đã mua, cũng nên mặc thử một chút chứ.” Cố Khải đẩy cậu vào phòng thay đồ, “Mặc thử xem quần có bị co khi xuống nước không, nếu có thì chúng ta sẽ đi tìm tên gian thương kia đòi lại tiền!” Ông đây mới không quan tâm em có bơi được hay không! Ông đây chỉ quan tâm đến cái bo-đỳ khi em mặc quần bơi thôi!

“…” Lưu Tiểu Niên bị kéo, bất đắc dĩ bị Cố tổng đẩy vào phòng thay quần áo.

Bên trong có tốp năm tốp ba toàn đàn ông trong công ty, mọi người thấy tổng giám đốc cùng Lưu Tiểu Niên đẩy đẩy kéo kéo đi đến, lập tức trao đổi nhanh ánh mắt ngầm hiểu, nhao nhao thu thập đồ đạc chạy trối chết ra cửa, còn thuận tiện gài cửa lại! Đem không gian hoàn toàn để lại cho hai người, để cho tổng giám đốc nhà họ khi máu lên có thể tùy ý mà phát huy!

Lưu Tiểu Niên thuận tay cởi áo phông của mình, lộ ra nửa người trên gầy gò trắng nõn.

Cố tổng, đậu xanh rau má, lập tức tối mắt!

Lưu Tiểu Niên không chú ý tới ánh mắt của anh, cầm quần bơi đi vào phòng thay quần áo cá nhân.

Cố Khải ở ngoài cửa khó chịu, vô số lần muốn tông cửa xông vào, đáng tiếc có tà tâm nhưng không có gan trộm, đành phải đứng ngoài, ra sức nhìn chằm chằm vào phía dưới ván cửa chỗ lộ ra bắp chân của Lưu Tiểu Niên mà liều mạng YY!

Đầu tiên là quần vải màu nâu sẫm được cởi ra, lộ ra bắp chân nhỏ trắng nõn, Cố Khải cảm thấy một cỗ khí huyết đang xông thẳng lên đỉnh đầu.

Lưu Tiểu Niên sửa sang lại túi đựng, lấy quần bơi cũng là đồ lót duy nhất ra, sau đó xoay người để lộ cơ thể!

Nhìn cậu kéo quần lót nhỏ màu lam đáng yêu từ dưới chân lên, trong đầu Cố Khải lập tức hiện ra hình ảnh 3D lập thể sống động! Mông nhỏ trắng nõn cực kì cụ thể rõ ràng, vì vậy cỗ khí huyết vừa rồi phóng tới đỉnh đầu lập tức vọt xuống dưới thân!

Móa nó quả thực muốn tẩu hỏa nhập ma!

Đợi Lưu Tiểu Niên mặc quần bơi đi ra, vừa vặn thấy Cố Khải dùng tốc độ hỏa tiễn phóng tới toilet.

“Cố tổng?” Lưu Tiểu Niên hoảng sợ, đứng ngoài cửa thử thăm dò, “Anh làm sao vậy?”

“Tiêu chảy.” Cố Khải bị dục hỏa khiêu khích cuống họng khàn khàn.

Lưu Tiểu Niên lo lắng hơn, thanh âm sao suy yếu như vậy!

“Cậu ra ngoài trước đi.” Cố Khải hiếm khi chủ động yêu cầu Lưu Tiểu Niên rời đi.

“Ừm, vậy tôi ra cửa phòng thay quần áo chờ anh.” Lưu Tiểu Niên không hiểu sự tình, ra sức nhớ lại xem trưa nay Cố Khải có ăn phải đồ linh tinh gì không.

Cố Khải trong toilet đang dục hỏa đốt người, nhắm mắt lại một bên vừa nghĩ đến hình ảnh hương diễm lúc nãy, một bên tự lực cánh sinh giải quyết vấn đề, thuận tiện tưởng tượng Lưu Tiểu Niên trần truồng quỳ dưới thân mình, vô tội mở to đôi mắt đáng yêu như trăng rằm, nói: Cố tổng, em rất đói, em muốn ăn phía dưới của anh…

Vì vậy Cố Khải trong nháy mắt lập tức đạt tới cao trào!

Đậu xanh rau má như thế nào lại nhanh như vậy! Cố Khải nhìn ‘hung khí’ của mình mà bất mãn! Sao có thể chỉ nghĩ thôi mà đã như vậy rồi, vậy sau này nếu làm thật, chẳng phải ba phút đã xong sao! Mợ, nếu phát sinh loại chuyện này thật, còn không bằng tự cung đi luyện Quỳ Hoa Bảo Điển!

“Cố tổng, anh không sao chứ?” Lưu Tiểu Niên vẫn rất ngoan ngoãn canh giữ ở cửa phòng thay quần áo.

“Không có việc gì.” Cố Khải xoa đầu cậu, “Đi nào, xuống bơi thôi.”

Lưu Tiểu Niên cực kỳ khó hiểu vì sao Cố Khải bị tiêu chảy đến tê tâm liệt phế như vậy mà vẫn còn muốn tham gia party! Cuối cùng đành phải quy lại đại khái là anh ta thật sự rất thích bơi lội, thích đến nỗi suy yếu cũng muốn đi!

Lúc Cố Khải và Lưu Tiểu Niên mặc quần bơi tình nhân xuất hiện bên bể bơi, tất cả mọi người đều chấn kinh! Nhưng phần kinh ngạc này không phải xuất phát từ mối quan hệ của bọn họ, dù sao Cố tổng trước đó cũng đã ân ái rất nồng cháy rồi, mọi người đã sớm thấy nhưng không thể kinh sợ. Lý do khiến mọi người khiếp sợ chính là, hiện trường có rất nhiều đàn ông mặc quần bơi giống hai người họ!

Cái này thật sự là đậu xanh rau má! Công ty này có rất nhiều nhóm công tác, cả đám trăm phần trăm đêu là hợp kim ti-tan tinh khiết · trạch nam! Cả đám bình thường căn bản là không vận động! Cho nên nghe nói công ty có party bể bơi, đành phải tạm thời nước tới chân mới nhảy, đi mua một cái quần bơi mới! Vì phần lớn đồ đều có tại cửa hàng tiện lợi, chọn cửa hàng đối diện công ty, mà mua cái quần này bởi nguyên nhân thuần túy chính là nó đậu xanh rau má giảm đến 50%! Cho nên tại party hôm nay, ít nhất có đến mười người mặc quần bơi nhỏ màu lam hình ô mai!

Mọi người lập tức liền khóc ra nước mắt, nhao nhao lên như vừa mới làm chuyện xấu túm bừa lấy một cái khăn tắm chạy trốn tán loạn khắp nơi, sợ bị Cố Khải nhìn thấy! Cùng tổng giám đốc đụng hàng quần bơi đôi, tụi tui không muốn chết quá khó coi đâu!

Cố Khải cũng không chú ý vì anh đến, hiện trường liền xuất hiện một trận rối loạn nhỏ, bởi vì tất cả lực chú ý của anh đều đặt trên người Lưu Tiểu Niên! Xương quai xanh cùng bả vai tinh xảo, còn có hai điểm nhỏ màu đỏ đáng yêu trước ngực, phấn phấn nộn nộn! Mông nhỏ cũng thực vểnh, giống như chiếc bánh bao nhỏ tròn trịa, mợ nó thật muốn cắn một ngụm!

Lưu Tiểu Niên trùm khăn tắm không có ý định xuống nước, đậu xanh rau má lại đi ăn quả xoài rồi. Bất quá Cố Khải không bất mãn nữa, dù sao nên xem cũng đã xem được, cho nên anh rất sung sướng tựa lên ghế nằm, cùng ngồi một chỗ ăn xoài với cậu!

“Dạ dày anh không tốt, không thể ăn món này được.” Lưu Tiểu Niên hỏi xin phục vụ một chén trà nóng đưa cho anh, “Uống cái này đi.”

Chung quanh đồng nghiệp nhao nhao trong lòng cảm khái, đúng là vợ hiền đảm đang!

“Kỳ thật tôi rất muốn học bơi, nhưng học mãi không được.” Nhìn mọi người trong bể bơi vui đùa ầm ĩ, Lưu Tiểu Niên có chút tiếc nuối.

“Tôi dạy cho cậu!” Mắt Cố Khải lập tức sáng lên, còn có cái gì có thể so với chuyện dạy bơi mà quang minh chính đại ăn đậu hũ? Đương nhiên không có!

“Tôi cứ xuống nước là sẽ bị chìm.” Lưu Tiểu Niên cảm thấy rất xấu hổ, “Hay là thôi đi, ở đây có rất nhiều đồng nghiệp.”

“Cuối tuần này tôi đưa cậu đến bể bơi riêng nhé.” Cố Khải cũng hiểu được tại sao Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều, chính mình cũng rất khó kiềm chế muốn sờ mông nhỏ của cậu!

Đúng vậy, là điên cuồng muốn sờ!

“Không cần không cần, anh bận rộn như vậy, dạy tôi sẽ rất lãng phí thời gian.” Lưu Tiểu Niên không chút nghĩ ngợi liền lắc đầu từ chối.

Cố tổng lập tức trở nên gấp gáp, ai bảo em là anh bề bộn chứ, ông đây một chút cũng không vội! Dạy em làm sao mà lãng phí thời gian được, dạy em là niềm vui thú lớn nhất trong đời dâm của tôi! Vì vậy ánh mắt của anh trở nên rất thành khẩn, “Kỳ thật tôi vô cùng thích dạy người khác tập bơi.”

Những lời này nói ra được cũng thật là vô sỉ, anh năm đó còn lười dạy Cố Hi, trực tiếp một cước đạp em nhỏ xuống hồ bơi cho tùy ý mò mẫm đạp nước, đến lúc gần chết đuối thì vớt ra, còn gào thét chê em trai đần! Nhưng Lưu Tiểu Niên lại tin như thật!

“Vậy được rồi.” Trạch nam ở trong nhà lâu, kỳ thật cũng rất mong chờ tiếp xúc với người bên ngoài, vì vậy cậu vui vẻ đáp ứng.

Cố Khải lập tức sung sướng như mở cờ trong bụng suy nghĩ bay tán loạn, tốt nhất là lúc đang bơi, quần bơi đột nhiên rách toạc ra…

“Cố tổng!” Lưu Tiểu Niên giật mình, “Anh chảy máu mũi kìa!”

Cố khải đưa tay sờ mũi. Đệch, chảy thật! Lưu Tiểu Niên vội vàng dùng giấy ăn giúp anh bịt mũi. Mấy người xung quanh thấy thế, mỗi người một vẻ mặt, giống như Cố Khải không phải chảy máu cam, mà là dì cả tới thăm!

“Không sao, không sao.” Cố khải vẫy vẫy tay, “Mọi người tiếp tục chơi đi, tôi đi rửa mặt một lát.”

“Tôi đi cùng anh.” Lưu Tiểu Niên xung phong đi cùng, thực ra cậu không cần xung phong đâu, kiểu gì cậu cũng dính đạn thôi.

Nhìn bóng lưng hai người xa dần, bên hồ bơi lại vui như trẩy hội. Ở đây phụ nữ thì có lối tư duy của một tay viết tiểu thuyết, đàn ông thì lại có lối tư duy ‘mềm mại và dẻo dai’ nhờ lập trình software. Thế là cả nhà túm tụm lại, suy một ra ba, ảo tưởng ra cả một sê-ri vô cùng lô-gíc về mấy cái… ờm… hoạt động của hai người!

Nhất định là đêm hôm qua Lưu Tiểu Niên ồn ào làm nũng, không cho Cố tổng ‘ứ ừ’, dẫn đến việc Cố tổng dục-cầu-bất-mãn! Mà sáng sớm, sau khi ngủ dậy, Lưu Tiểu Niên chắc là đang ở phòng bếp làm bữa sáng thì bị Cố tổng ôm từ phía sau, muốn ‘ứ ừ’ nhưng lại một lần nữa bị cự tuyệt một cách vô tình! Cứ thế vài lần nữa, mất thời gian khiến cho cả hai người đến muộn. Mà Cố tổng lúc đó có cái khí thế muốn giết cả nhà người ta, lại càng nói rõ điểm này! Sau đó hai người tặng kẹo cho nhau, hóa giải mâu thuẫn ở trong xe, lại lần nữa ngọt ngào. Buổi trưa, Cố tổng chắc chắn muốn làm cái này cái nọ nhưng phải ngừng lại, không được thỏa mãn, cho nên mới phun máu mũi!

Hơn nữa! Họ thấy đầu gối Lưu Tiểu Niên có vết bầm tím. Đậu xanh rau má, đến tư thế mọi người đều đoán ra được kia kìa! Thực ra là buổi chiều đi xe đạp bị ngã, nhưng có ai biết đâu! Vì thế tất cả mọi người đền có cảm giác đã chọc đến đúng chân tướng rồi, tất cả mọi việc như hiện ra trước mắt đó!

“Hắt xì!” Lưu Tiểu Niên hắt xì một cái.

“Lạnh sao?” Cố Khải lấy khăn tắm choàng lên người cậu.

“Tôi không sao, mũi anh sao rồi?” Lưu Tiểu Niên hỏi.

“Chắc là do nóng trong người.” Cố Khải rửa mặt, “Gần đây thời tiết có hơi khô.”

Mùa này, mưa lụt cả nhà người ta mà anh kêu khô! Cơ mà Lưu Tiểu Niên cũng chẳng để ý tới cái này. Cậu ngẩng đầu, dùng khăn giấy từng chút lau đi vệt máu đã khô trên mũi Cố Khải.

Cố Khải của chúng ta, thực sự rất muốn hung hăng ôm người kia vào trong ngực mà vuốt ve.

“Được rồi, chúng ta về thôi.” Lưu Tiểu Niên ném cái khăn giấy vào sọt rác, “Hôm nay anh đã tiêu chảy còn nóng trong người, nên nghỉ ngơi nhiều.”

“Cậu cũng về?” Cố Khải hỏi.

“Ừ.” Lưu Tiểu Niên gật đầu. Bình thường Cố tổng tốt với cậu thế, giờ cậu chăm sóc ảnh cũng là điều đương nhiên.

Cố Khải nhếch nhếch miệng, xoa bóp mặt mình.

Đèn trong phòng thật ấm áp, Cố Khải nằm trên giường, cầm lấy nước và thuốc từ tay Lưu Tiểu Niên.

“Lần trước ở quán bar, tôi đã bảo anh phải chú ý thanh nhiệt.” Lưu Tiểu Niên ngồi cạnh giường, “Anh xem, còn chảy máu mũi nữa!”

Mọe, ông chảy máu mũi là do cưng quyến rũ ông đây nhá! Cố Khải bắt đầu đi con đường ‘tình khổ’, “Trang đăng nhập mới đang được nâng cấp, bận như thế có thời gian ăn đã tốt lắm rồi.”

“Để tôi nấu cho anh bát canh vậy.” Lưu Tiểu Niên đặt ly nước ở trên tủ đầu giường, “Ra ngoài mua đồ ăn cũng không tốt.”

Cố Khải gật đầu, viền mắt hơi nóng lên.

“Làm sao vậy?” Lưu Tiểu Niên ngạc nhiên.

“Không có gì.” Cố Khải nhìn cậu, “Có người quan tâm thật tốt.”

Khuôn mặt dịu dàng hòa nhã dưới ánh đèn mờ nhạt, kết hợp cả câu nói mang theo cảm xúc nhàn nhạt, trái tim Lưu Tiểu Niên mềm nhũn như con chi chi.

Trước khi vào công ty làm, mỗi lần nhìn thấy Cố Khải đều là ở trên TV hay trong tạp chí. Lần nào cũng thấy anh chậm rãi nói mấy cái ngôn ngữ chuyên nghiệp mà cậu chả hiểu gì, mặc tây trang giá cao chót vót, mặt không có biểu cảm, đạm mạc mà xa cách. Cho nên giờ nhìn anh mặc áo ngủ, tựa ở đầu giường, đôi mắt dịu dàng nhìn mình, Lưu Tiểu Niên tự dưng ngây người.

“Cảm ơn cậu.” Cố Khải cong ngón trỏ, nhẹ nhàng ấn ấn mũi cậu.

“Không cần khách khí.” Lỗ tai Lưu Tiểu Niên hơi nóng lên.

Trời bắt đầu mưa nhỏ, mấy người tham gia party bể bơi hưng phấn, thét đến chói tai. Lưu Tiểu Niên đóng cửa sổ, ngăn chặn sự ồn ào bên ngoài.

“Cậu dạy tôi chơi game được không?” Cố Khải hỏi.

“Đương nhiên.” Lưu Tiểu Niên lấy máy tính bảng trong túi ra.

Cố Khải khẽ dịch sang một chút, chừa lại một chỗ cho cậu.

Lưu Tiểu Niên ngoan ngoãn dựa vào bên cạnh anh, “Muốn chơi Bò Sữa Siêu Nhân không?”

“Được.” Cố Khải tựa sát vào người cậu.

Lưu Tiểu Niên mở trò chơi, bé bò sữa dũng cảm vọt ra!

“Đây, chủ yếu là tránh chướng ngại vật và cứu bạn.” Lưu Tiểu Niên dạy anh.

Cố Khải đặt cằm lên vai cậu, đem cậu tựa vào lòng mình, nhìn rất nghiêm túc.

Lưu Tiểu Niên chăm chú điều khiển bé bò sữa nhảy nhảy, không để ý tư thế của hai người bây giờ mờ ám thế nào.

Cố Khải ôm thân thế nhỏ nhắn đáng yêu kia, đôi tay khó mà không làm gì được. Nhẹ nhàng bóp bóp xoa xoa eo cậu.

“A~!” Lưu Tiểu Niên thấy nhột, khẽ rụt một cái. Bé bò sữa ‘phốc’ một tiếng, rơi xuống nước.

“Đến tôi?” Cố Khải hỏi.

Lưu Tiểu Niên đưa máy tính bảng cho anh. Cố Khải không thả cậu ra, để cậu tựa vào ngực mình, bắt đầu điều khiển bé bò sữa.

“Bên trái! Bên trái kìa!” Lưu Tiểu Niên khẩn trương.

Cố Khải nhếch nhếch khóe miệng, ôm cậu chặt hơn.

Trời mưa thế này, rất thích hợp cùng người yêu ôm ấp, làm ổ trong chăn chơi trò chơi na…
Bình Luận (0)
Comment