Tổng Tài Không Cho Rằng Tôi Là Thế Thân

Chương 30



Người đã ở bệnh viện, chữa trị cũng tiện hơn.

Bác sĩ Trì kiểm tra trình độ bị phỏng của tiểu huynh đệ Phó tổng, sau đó tìm đồng sự bên khoa phỏng lấy thuốc.
“Giờ thì hay rồi, nằm viện nằm ra bệnh thật luôn.” Tiễn đi bác sĩ Trì đã cười đến rút gân, Tô Cảnh Nhan đứng cạnh giường bệnh ra lệnh: “Cởi quần.”
“Cậu có thái độ gì đây?” Phó tổng vừa đau vừa thẹn vừa bực: “Đây chính là chuyện có liên quan đến hạnh phúc đại sự nửa người dưới của cậu đấy!”
Hắn bị mù à? Hiện tại, tiểu tình nhân có phải là có chút vui sướng khi người gặp họa không vậy?
Tô Cảnh Nhan “ha hả” cười một tiếng, không tỏ ý kiến.
Này có là gì? Cùng lắm thì đổi một người thôi! Hơn nữa hắn cũng là nam, nếu không được thì hắn cũng có thể……
Phó Bách Diễn cảnh giác mà nhìn hắn chằm chằm: “Nụ cười này của cậu là có ý gì?”
Tô Cảnh Nhan cúi người xuống, trực tiếp ra tay nắm lấy lưng quần của hắn: “Rốt cuộc là anh có cởi quần không?”
“Tôi không cởi!” Phó tổng lập tức dùng đôi tay nắm chặt lấy lưng quần, giống như muốn thề sống chết bảo vệ trinh tiết của mình vậy.
Thầy Tô trăm triệu không nghĩ tới, có một ngày chính mình muốn cởi quần của lão công nhà mình lại khó như vậy!
“Không phải, anh không cởi quần, làm sao em giúp anh thoa thuốc được?” Tô Cảnh Nhan nâng mắt lên trừng hắn: “Anh không đau à?”
“Tôi…… Tôi tự mình làm được!” Phó tổng nghiêng đôi mắt nhỏ đang hoang mang rối loạn qua một bên, mạnh miệng bảo: “Cậu ra ngoài trước đi, tôi có thể tự thoa thuốc.”
“Chậc.” Tô Cảnh Nhan trên dưới đánh giá hắn một hồi, quyết định áp dụng phép khích tướng: “Phó tổng, anh bây giờ là đang thẹn thùng sao?”
Phó tổng tựa như Husky bị dẫm cái đuôi, lập tức bắn lên, lớn tiếng gào thét: “Sao có thể, ngao ngao ngao đau quá ——”
Tô Cảnh Nhan không nói một lời, tiếp tục nhìn hắn.
Dưới cái nhìn chăm chú của tiểu tình nhân, lực trên tay Phó Bách Diễn dần buông lỏng: “Thực xấu, lỡ như cậu không thích……”
Hắn cũng không muốn tiểu tình nhân đối với XX của hắn sinh ra bóng ma!

Tô Cảnh Nhan:……
“Thứ đồ kia của anh, vốn dĩ đã không đẹp rồi có được không?”
Phó Bách Diễn: “? Vậy cậu không thích sao?”
Không đợi tiểu tình nhân trả lời, hắn lại lo tự mình nói: “Khẳng định là thích, rốt cuộc nó có thể làm cậu dục tiên dục, tê——”
Quần bệnh nhân rộng thùng thình bị lột xuống sạch sẽ lưu loát.
Vừa rồi bị nước nóng làm phỏng, Tô Cảnh Nhan bước vào đã trước tiên dùng nước lạnh ngâm nó một lúc lâu.
May mắn kịp thời làm xử lý, hiện tại chỉ là có chút sưng đỏ, không có bị nổi bọc nước.
Tô Cảnh Nhan dứt khoát leo lên giường bệnh, quỳ gối trước người nam nhân, động tác mềm nhẹ dùng lòng bàn tay nâng lên, lại dùng ngón trỏ của bàn tay khác thoa lên thuốc trị phỏng.
“Tê……” Phó Bách Diễn lại hít ngược một hơi.
Cảm giác thứ đồ kia bị vật khác bao trùm bên ngoài thật sự quá phong phú.
“Đau sao?” Tô Cảnh Nhan bớt thời giờ giương mắt quan sát biểu tình của hắn: “Em sẽ nhẹ nhàng một chút, chậm một chút.”
“Ừ……” Phó Bách Diễn kêu rên một tiếng, bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Kiểu đối thoại kỳ quái này, nghe thấy sao lại giống như……
Lao lực trăm cay ngàn đắng, rốt cuộc giúp tiểu huynh đệ thoa loại thuốc tốt nhất, Tô Cảnh Nhan không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Vào phòng tắm đơn giản tắm rửa, hắn tròng lên áo thun và quần đùi liền bước ra ngoài.
“Phó tổng, em muốn ngủ.” Thầy Tô đánh ngáp một cái, nằm lên giường bồi hộ ở một bên: “Có chuyện gì ngày mai lại nói, được không?”
Ánh mắt Phó Bách Diễn vẫn luôn chuyển động theo hắn khắp nơi, nghe vậy thấp giọng lên tiếng: “Hôm nay…… Hôm nay vất vả cho cậu.”
Tô Cảnh Nhan: “Không vất vả, vì Phó tổng phục vụ là vinh hạnh của em.”
Trình nữ sĩ không thích mùi nước sát trùng trong bệnh viện, lúc phụ thân sinh bệnh, đại đa số thời gian đều là hắn tới bệnh viện bồi hộ, thường xuyên là lên lớp xong liền chạy tới bệnh viện.
Bởi vậy, hắn cũng đã quen chuyện ngủ lại ở bệnh viện.
Giờ phút này, trong phòng bệnh đã tắt đèn, Tô Cảnh Nhan nhắm mắt lại, trong đầu bỗng nhiên hiện ra cảnh tượng của một năm trước.
Lần đó hắn đáp ứng lời cầu hôn của Phó tiên sinh xong, hai người cùng nhau tới bệnh viện báo tin vui cho phụ thân.
Phụ thân nhìn thấy Phó tiên sinh tuấn tú lịch sự, đôi mắt càng ngày càng tối tăm vẩn đục lại đột nhiên toả sáng ra thần thái khác.
Sau đó phụ thân bảo hắn đi ra ngoài trước, muốn tự mình đơn độc cùng chuẩn con rể hoặc là con dâu tương lai nói chuyện.
Hắn liền đứng ở ngoài cửa phòng bệnh, dựa vào vách tường lạnh băng mà đợi thật lâu.

Lúc bước lại vào phòng, hắn nhìn thấy khuôn mặt gầy ốm của phụ thân tràn đầy tươi cười thật lâu, nắm lấy tay hai người bọn họ đặt ở cùng nhau, bảo bọn họ phải sống cho thật tốt.
Hắn sau đó có tò mò hỏi Phó tiên sinh, rốt cuộc đã nói gì để thuyết phục được phụ thân, kết quả Phó tiên sinh nói là bí mật, là bí mật nhỏ giữa cha vợ và con rể.
Một tuần cuối cùng đó, là Phó tiên sinh bồi hắn cùng nhau trải qua.
Có lẽ là quá trình sinh bệnh đã đủ dài lâu, khoảnh khắc phụ thân thật sự qua đời, hắn bình tĩnh ngoài dự kiến, bình tĩnh mà thông báo cho Trình nữ sĩ, bình tĩnh mà làm xong thủ tục, bình tĩnh mà chuẩn bị lễ tang.
May mắn chính là, khi đó có Phó tiên sinh vẫn luôn ở bên cạnh hắn……
Ngay lúc ý thức sắp lâm vào giấc ngủ, bên tai Tô Cảnh Nhan bỗng nhiên lại vang lên tiếng nói trầm thấp: “Cậu ngủ rồi à?”
“Hả?” Tô Cảnh Nhan mơ mơ màng màng lên tiếng, chỉ cảm thấy thanh âm này tựa hồ rất xa, lại giống như rất gần.
“Cậu lại đây.” Phó Bách Diễn kêu hắn: “Tới ngủ trên giường của tôi.”
Nếu tiểu tình nhân không ở bên người thì thôi, nhưng hiện tại chỉ cách mình có mấy mét, lại không chịu ngủ ở trong lòng ngực mình, nên cứ cảm thấy có chỗ nào không dễ chịu lắm.
Tô Cảnh Nhan rầm rì: “Thôi đi, không muốn động……”
Phó Bách Diễn nhẫn nại ba giây, cuối cùng vẫn là mặc kệ thân dưới lọt gió bước xuống giường, chính là chen lên chiếc giường bồi hộ nhỏ bé, mạnh mẽ ôm lấy tiểu tình nhân.
Tô Cảnh Nhan vô ý thức mà giãy giụa một chút, bên tai nhất thời truyền đến tiếng “tê tê” hút khí.
Phó Bách Diễn uy hiếp nói: “Cậu đừng lộn xộn, lại lộn xộn tôi liền ——”
“Anh liền thế nào?” Tô Cảnh Nhan nửa mở mắt, khuôn mặt nhỏ tuyết trắng bị ánh đèn trên đầu giường rọi xuống, đẹp đến mức trông có chút không thật.

Trái tim nhỏ của Phó tổng lại không chịu khống chế mà đập vội lên.
Mỹ nhân trong ngực, khó tránh khỏi sẽ muốn làm chút chuyện mà Tấn Giang không cho phép bọn họ làm, nhưng tâm tư vừa động, chỗ bị thương liền càng đau.
Tô Cảnh Nhan cũng rõ ràng nhận ra được khác thường, bất đắc dĩ mà giơ tay nhéo tai của nam nhân: “Nhanh dẹp đống phế liệu màu vàng trong đầu anh có được không vậy?”
Bị nhéo lỗ tai, Phó tổng lại không hề tức giận, ngược lại nhịn không được thò lại gần, hôn lên chóp mũi đĩnh kiều kia.
Hành động ngây thơ đó khiến thầy Tô phải ngơ ngác, hàng lông mi cong dài chớp chớp, biểu tình vừa nghi hoặc vừa đáng yêu.
Phó Bách Diễn thật sâu mà nhìn hắn: “Sao cậu lại đối xử tốt với tôi như vậy? Nhất định không phải chỉ vì tôi có tiền đấy chứ?”
Tô Cảnh Nhan tỉnh táo lại: “Em nhớ rõ chúng ta đã thảo luận về vấn đề này rồi.”
“Ngoài việc tôi hiện tại có được tài phú, địa vị, thân cao, diện mạo, cậu yêu tôi, có phải là vì nguyên nhân nào khác?” Phó tổng lại bắt đầu tự biên tự diễn.
Tô Cảnh Nhan nhúc nhích lông mày, đôi mắt đào hoa đa tình như muốn nói lại thôi: “Có lẽ…vì anh là suối nguồn hạnh phúc của em?”
Phó tổng đại hỉ: “Rốt cuộc cậu cũng chịu thừa nhận cậu yêu tôi, yêu đến mức không thể tự kềm chế!”
Tô Cảnh Nhan:……
“Anh thành thật đi ngủ cho em! Bằng không em liền dùng nước nóng giúp anh tắm lại bây giờ!”
Phó tổng lập tức cảm giác giữa hai chân đau đớn, gắt gao ngậm miệng lại.
Một đêm vô mộng.
Lúc Tô Cảnh Nhan tỉnh lại, nam nhân đang ôm hắn hãy còn say giấc.
Hắn cẩn thận quan sát một lúc lâu sau, động tác vô cùng cẩn thận mà rời khỏi lòng ngực hắn, sau đó mặc vào quần áo, tay chân nhẹ nhàng mà đi ra phòng bệnh.
Gọi điện thoại cho trường học xin nghỉ xong, Tô Cảnh Nhan ngồi thang máy xuống lầu, chuẩn bị ra gần đây mua chút bữa sáng mang về.
Hắn phát hiện Phó tổng thật ra là một người rất kén ăn, nhưng hắn lại phát hiện, chỉ cần là hắn mua, cho dù có không thích, đối phương cũng sẽ ăn hết.
Nghĩ đến đây, Tô Cảnh Nhan không khỏi lộ ra một nụ cười khẽ.
Nhưng thực mau, tiếng điện thoại vang lên phá hỏng tâm tình tốt đẹp của hắn.
“Cảnh Nhan, lần trước con nói chuyện với bác Giang như thế nào rồi?” Trình nữ sĩ lần này không có trò chuyện mà đi thẳng vào vấn đề.
“Bác Giang không nói với ngài sao?” Tô Cảnh Nhan dừng lại bước chân: “Con từ chối rồi.”
“Tại sao con lại từ chối?” Trình nữ sĩ ngữ khí tràn ngập khó hiểu: “Đây rõ ràng là một chuyện trăm lợi mà không có hại đối với con, con nhất định muốn làm mẹ tức giận mới được hay sao?”
Tô Cảnh Nhan thấp giọng nói: “Con đã là người trưởng thành, cũng là người trưởng thành đã kết hôn, chẳng lẽ con không thể tự mình quyết định, con nên làm gì và không nên làm gì sao?”
“Mẹ là đang suy nghĩ cho con! Không có con cái hàn gắn, con cho rằng cái gọi là tình yêu của hai đứa có thể kéo dài bao lâu?” Trình nữ sĩ tiếng nói trở nên sắc nhọn lên: “Đừng cho là mẹ không biết con gạt mẹ ký hiệp nghị tài sản trước khi kết hôn, nếu quá hai năm, Phó Bách Diễn muốn ly hôn với con, con sẽ phải một mình rời đi, cái gì cũng không có!”
Tô Cảnh Nhan trầm mặc vài giây, nhẹ giọng trả lời: “Con vốn dĩ đã không có gì cả.”
Nếu kết hôn không phải vì tình yêu, thì khi ly hôn tất nhiên cũng không phải là bởi vì tình yêu bị mài mòn sạch sẽ.
Nghe vậy, Trình nữ sĩ thở dài một hơi: “Cảnh Nhan, con nghe mẹ khuyên một câu, sớm vì tương lai của chính mình mà suy nghĩ.”
“Con tự mình hiểu rõ.” Tô Cảnh Nhan ngữ khí khôi phục vẻ lãnh đạm: “Con là giáo sư đại học A, con không cảm thấy sẽ để mình bị đói chết.”
Trình nữ sĩ: “Mẹ sẽ nói chuyện lại với bác Giang một chút ——”
Tô Cảnh Nhan hơi có chút thô bạo mà cắt ngang lời bà: “Bác Giang, bác Giang, ngài không cảm thấy, sau khi phụ thân rời đi, ngài và bác Giang liên hệ có chút quá gần hay sao?”
Bên kia điện thoại hơi dừng một chút: “Con, con, lời này của con là có ý gì?”
“Chẳng có ý gì cả.” Lời vừa thốt ra, Tô Cảnh Nhan đã thấy hối hận: “Bây giờ con có chút việc, cúp máy trước, ngài giữ gìn sức khỏe.”
Dứt lời, liền vội vàng cúp điện thoại.
Trên đường người đến người đi, cách đó không xa có một cô bé đeo cặp sách thỏ con màu hồng phấn, tay trái được mẹ nắm lấy, tóc cột hai bên tung tăng nhảy nhót, thoạt nhìn vô ưu vô lự.
Tô Cảnh Nhan đứng tại chỗ nhìn một hồi lâu, mãi đến khi thân ảnh hai mẹ con hoàn toàn biến mất ở trước mắt, hắn mới lại lần nữa bước chân ra, đi về phía  mục đích của mình.
Mua bữa sáng, một lần nữa trở lại bệnh viện, hắn vừa mới chuẩn bị mở cửa phòng bệnh đã nghe thấy tiếng trò chuyện từ bên trong truyền ra.
Cẩn thận lắng nghe, một giọng nói trong đó là của bí thư Kim.
Chẳng lẽ bí thư Kim sắp bắt đầu hành động?

Tô Cảnh Nhan thật cẩn thận mà vặn nắm cửa, khẽ khàng đẩy ra, xuyên thấu qua khoảng cách một lóng tay mà nghe lén đối thoại bên trong.
Phó tổng mặc đồ bệnh nhân màu trắng, đang khoanh tay đứng trước cửa sổ, tư thế tách ra hai chân vừa khí phách mà không mất ưu nhã: “Trời lạnh, nên để Giang thị phá sản.”
Thầy Tô trong lòng kinh hãi, là truyền thuyết thiên lương Giang phá sao?
Bí thư Kim mặt không đổi sắc mà trả lời: “Căn cứ vào thành tích của bảng xếp hạng phú hào mới nhất của thành phố A, ngài đứng vị trí thứ nhất, chủ tịch của tập đoàn Giang thị đứng vị trí thứ năm.

Mà căn cứ vào bảng xếp hạng giá trị xí nghiệp mới nhất của thành phố A, tập đoàn Thịnh Tinh đứng ở ——”
Phó Bách Diễn nghiêng mắt sang: “Chuyện này tôi tất nhiên biết rõ, cậu là muốn nói cái gì?”
Bí thư Kim: “Tôi đang giúp ngài phân tích đánh giá về tính khả thi của việc muốn cho Giang thị phá sản.”
Phó tổng: “? Vậy kết luận của cậu là gì?”
“Trừ phi tập đoàn Giang thị xảy ra tình huống kinh doanh theo hình thức tự sát thì, tôi cảm thấy về khả năng khiến cho Giang thị phá sản trong thời gian ngắn là rất thấp.” Bí thư Kim tận chức tận trách mà trả lời: “Về số liệu chi tiết, tôi cần phải tiến hành điều tra phân tích sâu hơn.

Nếu Phó tổng ngài yêu cầu ——”
“Được rồi, được rồi!” Phó tổng sắc mặt không nhịn được: “Bí thư Kim, cậu là nhàn đến mức không có chuyện gì làm đúng không?”
“Phụt ——” Ngoài cửa, Tô Cảnh Nhan nhanh chóng giơ tay che miệng lại, kịp thời ngăn lại tiếng cười sắp trào ra miệng.
Bí thư Kim cũng có lúc bị ngã ngựa à? Những lúc thế này, số liệu có quan trọng sao? Quan trọng là làm thế nào để đưa cho bá tổng một cái bậc thang a!
“Không phải, Phó tổng.” Bí thư Kim phủ nhận: “Thật ra hôm nay tôi tới tìm ngài là vì ——”
“Bí thư Kim, tôi hỏi cậu một chuyện.” Phó Bách Diễn lại cắt ngang lời hắn: “Một chuyện vô cùng quan trọng.”
Lần thứ ba bị cắt lời, bí thư Kim: “Ngài cứ nói.”
“Tôi có một người bạn, khoảng thời gian trước hắn bao dưỡng một tiểu tình nhân.” Phó tổng luôn mãi cường điệu mà rằng: “Là một người bạn của tôi.”
Bí thư Kim: “Vâng, là một người bạn của ngài.”
Phó tổng: “Một thời gian sau, tiểu tình nhân yêu hắn.

Tuy rằng chuyện này là không đúng, nhưng người bạn này của tôi có mị lực cá nhân quá lớn, nên cũng có thể hiểu được.

Hiện tại, hắn vô cùng cảm động, cho nên muốn cùng tiểu tình nhân duy trì quan hệ lâu dài.”
Bí thư Kim bất động thanh sắc: “Ngài —— người bạn này của ngài, là muốn duy trì quan hệ bao dưỡng lâu dài sao?”
Phó tổng không tán đồng mà nhíu mày: “Sao lại có thể? Quan hệ bao dưỡng rốt cuộc không phải việc vẻ vang gì, sao tôi có thể —— người bạn kia của tôi, hắn không muốn tiếp tục dùng tiền tài để vũ nhục tình cảm mà tiểu tình nhân đối với hắn.”
Thầy Tô đang nghe lén:? Chuyện tiền bạc, sao có thể gọi là vũ nhục chứ?
Bí thư Kim: “Cho nên, hiện tại ngài —— người bạn này của ngài bây giờ là muốn thay đổi mối quan hệ giữa hắn và tiểu tình nhân, đúng không?”
“Đúng vậy.” Phó tổng lấy góc 45 độ nhìn lên không trung ngoài cửa sổ: “Tiểu tình nhân trong nội tâm có lẽ cảm thấy có chút tự ti, sợ hãi chính mình không xứng với tôi —— bạn của tôi, cho nên bạn của tôi đã quyết định chủ động một lần.”
Tô Cảnh Nhan:???
Ai tự ti? Ai không xứng với ai?.


Bình Luận (0)
Comment