Tổng Tài Không Cho Rằng Tôi Là Thế Thân

Chương 6



Sống hơn hai mươi năm, những lần thầy Tô cảm thấy xấu hổ và không được tự nhiên trong cuộc đời cũng không nhiều lắm, lần gần đây nhất cũng phải hơn nửa năm trước, lúc hắn chủ động quyến rũ chồng mới cưới của chính mình.
Lúc ấy, hắn và Phó tiên sinh cũng không có tổ chức hôn lễ, nên tất nhiên cũng không có tuần trăng mật.

Sau khi kết hôn, Phó tiên sinh tự giác mà ngủ ở thư phòng và phòng cho khách, nhường lại toàn bộ gian phòng ngủ chính xa hoa cho hắn.
Ngay từ đầu, hắn cũng không cảm thấy có cái gì không thích hợp.
Phó tiên sinh nắm trong tay một đế chế thương nghiệp khổng lồ, hành trình mỗi ngày vô cùng bận rộn, mà trong khoảng thời gian đó, hắn vừa lúc đang hướng dẫn học sinh làm hoạt động xã hội, hai người ai nấy đều bận rộn, nháy mắt đã thu đi đông tới.
Đêm trước lễ Giáng Sinh, cũng là sinh nhật của Phó tiên sinh, hắn rảnh rỗi nên hẹn Lâm Bảo Bối ra ngoài, hỏi cậu ta chính mình nên tặng quà sinh nhật gì cho Phó tiên sinh.
Lâm Bảo Bối đáng khinh mà trả lời: “Hắc hắc hắc ~ này còn phải nghĩ sao? Tự đóng gói chính cậu rồi tặng cho Phó tổng thôi!”
Tô Cảnh Nhan: “…… Nói chuyện đứng đắn đi.”
Lâm Bảo Bối ‘chậc’ một tiếng: “Tớ đứng đắn lắm mà! Phó tổng nhà cậu thích kiểu play nào thì cậu cứ dựa theo sở thích của anh ta—— từ từ, A Nhan, vẻ mặt kia của cậu là thế nào?”
Tô Cảnh Nhan xoay mặt qua, nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ: “Khụ khụ…… tớ với Phó tiên sinh, vẫn chưa đi tới bước thân mật kia.”
Lâm Bảo Bối:!!!
“Tớ, không, dám, tin!” Biểu tình của Lâm Bảo Bối như nhìn thấy quỷ giữa ban ngày vậy: “Cậu và Phó Bách Diễn! Hai thằng đàn ông với thể xác và tinh thần bình thường! Thế nhưng sau khi kết hôn lại hoàn toàn không có sinh hoạt —— chờ chút!”
Tô Cảnh Nhan vẻ mặt ghét bỏ: “Không có thì là không có, đừng có la hoảng lên được không vậy?”
Biểu tình của Lâm Bảo Bối bỗng nhiên trở nên do dự, đứng dậy tiến đến bên tai bạn thân nhỏ giọng nói thầm: “Chắc không phải…… Phó tổng nhà cậu không được đấy chứ?”
“Phụt ——” Tô Cảnh Nhan suýt nữa đã phun ngụm cà phê lên mặt cậu ta.
Lâm Bảo Bối cũng không chê, một lòng sốt ruột cho tính phúc của thằng bạn thân: “Nói thật đó, có phải anh ta không được phải không?”
Tô Cảnh Nhan dùng khăn giấy xoa xoa khóe môi, thanh âm có chút mơ hồ: “Tớ đã thử bao giờ đâu, làm sao mà biết anh ấy được hay không?”
“Không phải chứ, hai người ngủ chung với nhau, anh ta ít nhất cũng phải có chút phản ứng gì đó đi?”
“Phản ứng à……” Tô Cảnh Nhan nhớ lại, có một lần hắn dậy sớm tắm rửa, không có đóng cửa phòng tắm, Phó tiên sinh trong lúc vô ý mà xông vào.

Tuy sau đó đã nhanh chóng lui ra ngoài, nhưng trong lúc hoảng loạn, hắn có vô ý nhìn lướt qua chỗ kia, hình như……
Tô Cảnh Nhan kết luận: “Kích cỡ rất đồ sộ.”
“Độ cứng thì sao? Nhiệt độ thế nào? Kéo dài bao lâu?” Lâm Bảo Bối truy hỏi: “Hay là chỉ đẹp chứ không xài được!”
Tô Cảnh Nhan:……
“Được rồi, để tớ xem sao đã, lo chuyện của cậu đi.”
Lâm Bảo Bối không cam lòng mà ngồi trở lại ghế dựa: “A Nhan, tớ nói này, đàn ông ấy mà, ngoại trừ bị liệt dương với nem chả bên ngoài, là tuyệt đối không có khả năng bỏ mặc kiều thê trong nhà mà không chạm vào đâu!”
“Biến! Cậu mới kiều thê ấy!” Tô Cảnh Nhan mắng một câu, không biết nên khóc hay nên cười: “Hơn nữa, ai nói với cậu là tớ nằm dưới?”
Lâm Bảo Bối: “Không thì sao? Chẳng lẽ Phó tổng là kiều thê của cậu?”
Tô Cảnh Nhan tưởng tượng cảnh Phó tiên sinh ra vẻ hờn dỗi, lập tức dựng tóc gáy: “Đừng nói nữa!”
Tuy nói như vậy, nhưng sau khi về nhà, thầy Tô liền lấy ra tinh thần nghiên cứu học thuật, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề sinh hoạt chăn gối giữa hắn và Phó tiên.
Nhưng khéo làm sao, tối hôm ấy hắn nghe thấy Phó Mỹ Hi vui vẻ mà tranh công với hắn, nói rằng hôm nay ở công ty đã thay hắn dạy dỗ một tiểu yêu tinh cứ điên cuồng dựa vào người anh hai của cô ấy rồi.
Tô Cảnh Nhan như suy tư gì, tuy rằng kết hôn có chút hấp tấp, nhưng dù gì cũng là bạn đời hợp pháp, anh tình tôi nguyện, nên là thời điểm hoàn thành nghĩa vụ phu phu.
Hơn nữa, hắn tự nhận mị lực của bản thân cũng không quá kém đi?
Nói làm liền làm, hắn đi vào phòng tắm, nghiêm khắc dựa theo giáo trình mà làm tốt công tác chuẩn bị, sau đó mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi dễ cởi, ngồi ở trên sô pha chờ Phó tiên sinh trở về.
Chờ lại chờ, hắn chờ mệt quá mà ngủ mất.

Một lần nữa mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện chính mình đã nằm trên giường.
Không cần đoán, Phó tiên sinh đã trở lại.
Tô Cảnh Nhan đi chân trần xuống giường, mở bình rượu vang đỏ để thêm can đảm, sau đó gõ vang cửa thư phòng.
“Mời vào.” Giọng nam trầm ấm tựa tiếng đàn cello trong đêm tối yên tĩnh, ưu nhã mà dễ nghe.
Tô Cảnh Nhan hít sâu hai cái, đẩy cửa ra: “Phó tiên sinh, anh đang làm việc à?”
Phó Bách Diễn vừa nâng mắt lên, ánh mắt lập tức khóa chặt lấy hắn.
Mái tóc mềm mại đen nhánh sau khi ngủ dậy nên hơi rối, khuôn mặt nhỏ như bạch ngọc có chút phiếm hồng, cổ áo ngủ màu đen cũng lỏng lẻo, lộ ra mảnh da trắng mịn.
“Có, có chuyện gì sao?” Hắn thanh thanh yết hầu, không quá tự nhiên mà nới lỏng cà vạt, cảm giác nhiệt độ trong thư phòng bỗng nhiên tăng cao.
Tô Cảnh Nhan đi đến bàn làm việc, đặt khay lên bàn, cầm một ly rượu vang đỏ đưa cho hắn: “Quan tâm Phó tiên sinh một chút, không thể sao?”
Hắn dựa đến gần, một tia u hương nhàn nhạt dễ ngửi quanh quẩn ở chóp mũi, Phó Bách Diễn vô ý thức mà nuốt nước miếng: “Có thể.”
Phó tiên sinh trả lời vô cùng nề nếp, thật là khó hiểu phong tình.
Thầy Tô quyết định vẫn là tự mình ra trận.
Hắn ngửa đầu uống cạn rượu vang đỏ trong ly, sau đó giơ tay kéo cà vạt của Phó tổng, làm người nọ bỗng xoay một vòng, đối diện với chính mình.
Sau đó, hắn cúi người, hơi thở mang theo hương rượu nhẹ nhàng phất qua vành tai nam nhân.
“Em muốn mời Phó tiên sinh, cùng em lên giường, làm chút vận động mà Tấn Giang không cho miêu tả.”
Đồng tử màu mặc lam co rụt, hơi thở Phó Bách Diễn bỗng trở nên thô nặng.
Về phía Thầy Tô, mắt thấy Phó tiên sinh bị câu lại không có phản ứng, cảm giác xấu hổ trong lòng càng thêm mãnh liệt, gần như đã muốn xoay người chạy trối chết.
Thế này rồi mà vẫn nhịn được? Hắn có nên lặng lẽ dắt Phó tiên sinh tới bệnh viện khám nam khoa một lần—— ủa ủa ủa?
Trời đất bỗng nhiên quay cuồng, hắn bị ôm bổng lên.
Mười phút sau, trong phòng ngủ ——
Tô Cảnh Nhan: “Anh là lần đầu tiên?”
Phó tiên sinh: “Tôi không phải.”
Tô Cảnh Nhan: “Không sao cả, cứ nói thật đi, em thề em sẽ không cười nhạo anh.”
Phó tiên sinh: “…… Không phải.”
Tô Cảnh Nhan: “Được, vậy em không động, anh tới đi.”

Phó Bách Diễn mồ hôi đầy đầu, trán và cổ đều nổi gân xanh, cả người gợi cảm muốn chết, chính là có thể so với ‘Đại Vũ trị thủy, ba lần qua cửa mà không vào’*.
Lịch sử về Đại Vũ trị thủy (link).
Cũng may thầy Tô đã làm xong công tác chuẩn bị trước, nên không hề do dự mà nâng cẳng chân đã lấm tấm mồ hôi, dẫm lên bả vai rộng lớn kia: “Phó tiên sinh không cần lo lắng, chúng ta từ từ tới a ~”
Cuối cùng, dưới sự hướng dẫn từng bước của thầy Tô, bảo kiếm cuối cùng cũng nghiêm ti mật phùng mà đưa vào vỏ……
Đến khi sắp kết thúc, Phó tiên sinh mới rầu rĩ thừa nhận nói: “Anh là lần đầu tiên.”
Tô Cảnh Nhan: “…… Ha ha ha ha ha em biết ngay mà!”
Phó Bách Diễn: …… Bảo không cười nhạo đâu?
Lần đầu tiên của hai người sau khi kết hôn, tuy trong quá trình có rất nhiều không thuận lợi, nhưng tóm lại Tô Cảnh Nhan không phải xấu hổ một mình.
Nhưng tình huống lúc ấy không giống với hiện tại, mà càng giống như chính mình không giữ chung thủy bị tiên sinh bắt gian tại trận……
Đại não với chỉ số thông minh cao suýt nữa thì bị xoay thành con quay, thầy Tô đơn giản bất chấp tất cả, tiếp tục bay bổng hát lên: “Duyên phận thiên không ~ giấc mộng mỹ lệ ~.

Phó tiên sinh, khéo quá a ha ha —— cậu đứng lại!”
Tô Cảnh Nhan một giây trở mặt, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai mà ngăn ‘bạn trai giả’ đang đi về phía hắn, ngữ khí nghiêm túc nói: “Tiên sinh, cậu nhận nhầm người rồi, cậu muốn tìm Bảo Bối thì cứ theo hành lang đi về phía trước 20 mét, quẹo trái, phòng 308, dễ đi, không tiễn, cảm ơn!”
“Ơ ơ ơ?” Trịnh Phong Lưu lập tức phanh gấp, cẩn thận đánh giá hắn, ngữ điệu tỏ vẻ nghi hoặc: “Không nhận sai mà, anh chính là Tô Cảnh Nhan a!”
Lâm Bảo Bối đã đưa ảnh cho hắn xem rồi, người xinh đẹp như vậy, sao hắn có thể nhìn nhầm được?
Tô Cảnh Nhan đành phải liều mạng nhìn hắn đưa mắt ra hiệu, kết quả, khóe mắt thì sắp rút gân rồi mà đối phương vẫn không thấy hiểu.
Không hổ là bạn của Lâm Bảo Bối, ngờ nghệch y như nhau.
“Tô, Cảnh, Nhan.” Lúc này, Phó tổng đầy mặt băng sương tuyết lạnh rốt cuộc mở miệng lại lần nữa: “Đây là, chỗ cậu làm gia sư đó sao?”
Đây là lần đầu tiên, cả trước và sau khi mất trí nhớ, hắn gọi Tô Cảnh Nhan cả tên lẫn họ.
Tô Cảnh Nhan trong lòng vừa hoảng, liền buột miệng thốt ra: “Nghe em giải thích đã, Phó tổng!”
“Hừ.” Phó Bách Diễn cười lạnh một tiếng.

“Tôi nghe đây.”
Câu nói ‘tôi không nghe, tôi không nghe” trong tưởng tượng cũng không có xuất hiện, Tô Cảnh Nhan căng da đầu mà tự biên: “Đêm qua em bấm chiêm tinh, thấy sao Bắc đẩu…… Thôi được rồi, là em lừa anh, đêm nay không có tăng ca, là em tới tham dự họp lớp cấp ba.”
Thôi, vẫn là thẳng thắn để được khoan hồng.
Ánh mắt Phó Bách Diễn như lưỡi dao sắc bén nhắm thẳng về phía Trịnh Phong Lưu: “Vậy hắn ta là ai?”
Thế nhưng đáng chết mà dám gọi người của hắn là “bảo bối”?
Trịnh Phong Lưu bỗng thấy lạnh sống lưng, thầm nghĩ nếu ánh mắt này có thể giết người, hắn phỏng chừng một giây đã biến thành tổ ong vò vẽ ấy chứ?
“Cậu ta là Lâm —— cậu ta là người mà em bỏ tiền ra thuê, đến đây giả làm bạn trai của em.” Tô Cảnh Nhan dứt khoát cung khai toàn bộ.
Phó Bách Diễn nhíu mày, tựa hồ cảm thấy lời hắn nói thực khó hiểu: “Cậu tiêu tiền, tìm người giả làm bạn trai của cậu?”
Tô Cảnh Nhan đẩy nam diễn viên đang thần người ra: “Còn không mau đi? Chờ xem diễn sao?”
“A? À à à!” Trịnh Phong Lưu bất chợt nhận ra mà xoay người.
Mẹ ơi! Hình như mình đụng phải bạn trai chính quy của người ta rồi!
Lúc này chỉ còn lại hai người bốn mắt nhìn nhau, vẻ tức giận trong mắt Phó tổng hiển nhiên vẫn chưa thuyên giảm.
Tô Cảnh Nhan cắn cắn môi dưới, chủ động đi về phía trước hai bước, khẽ ngẩng đầu lên giải thích: “Cũng vì có chút nguyên nhân, tối nay em không mang bạn trai đến nên bị người ta chĩa mũi vào, cho nên ——”
“Cậu thà rằng bỏ tiền đi thuê người khác, cũng không muốn xin tôi giúp cậu?” Xương cằm xinh đẹp bạnh chặt, Phó Bách Diễn nghiến răng cấm: “Tôi không đáng tin cậy như vậy sao?”
Tô Cảnh Nhan giật mình, nhỏ giọng trả lời: “Em cho rằng……”
“Cậu cho rằng cái gì?”
“Chẳng phải Phó tổng vẫn luôn bảo em phải nhớ kỹ chức nghiệp đạo đức của chim hoàng yến sao?” Tô Cảnh Nhan nhịn không được cười rộ lên: “Chim hoàng yến nào dám làm phiền kim chủ đại nhân tới giúp em bổ sung số lượng chứ?”
Thật ra, dù Phó tiên sinh không mất trí nhớ, hắn cũng sẽ không để người nọ xuất hiện ở những trường hợp thế này, rồi mặc cho những người không có ý tốt kia tùy tiện xoi mói.

Hôn nhân của hắn, tiên sinh của hắn, không cần người ngoài tới tán thành.

Hắn có thành công hay không, cũng không phải dựa vào đối tượng là ai để quyết định.
Trong chớp mắt đó, Phó Bách Diễn bỗng nhiên ngẩn ngơ.
Sao thế này, hắn vừa rồi chỉ là làm theo bản năng, thế nhưng lại muốn lấy thân phận bạn trai của chim hoàng yến để xuất hiện sao?
Sao hắn lại có thể…… có thể nghĩ đến chuyện vô lý như vậy được?
Phó Bách Diễn rũ mi, kinh ngạc mà không hề chớp mắt nhìn chằm chằm gương mặt như họa trước mặt mình.
Thật sự quá giống, đôi mắt đào hoa như phát sáng khi cười rộ lên, độ cung của khóe môi khi cong lên, tất cả gần như đều giống hệt.
Không đúng, hắn trước kia cũng không có cơ hội để nhìn gương mặt tươi cười của người nọ một cách gần gũi như vậy được, chỉ có thể xa xa mà, xa xa mà……
Thấy Phó tổng trầm mặc, Tô Cảnh Nhan vươn một ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào hắn: “Phó tổng? Anh nghĩ cái gì vậy?”
“Bớt cợt nhả đi!” Phó Bách Diễn lập tức thẹn quá thành giận mắng: “Tự mình đa tình! Lỗ tai nào của cậu nghe thấy tôi nói muốn làm bạn trai——”
“Tô Cảnh Nhan? Anh trốn chỗ này làm gì đấy?” Một giọng nói bén nhọn đột ngột vang lên.
Vì không cam lòng nên Ôn Tửu cũng đuổi theo đến đây.
Tô Cảnh Nhan thu hồi nụ cười, nghiêng mặt lãnh đạm trả lời: “Không có gì, muốn hít thở chút không khí mới mẻ mà thôi.”
Ánh mắt Ôn Tửu không khỏi rơi xuống gương mặt của người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh hắn, đôi mắt lập tức trợn to: “Vị này chính là…….”
Người đàn ông anh tuấn soái khí như vậy, nhìn cách ăn mặc tuyệt đối là không phú cũng quý!
Nhưng Phó Bách Diễn một chút dư quang khóe mắt cũng không vứt cho cậu ta, khẽ giọng ra lệnh với chú chim hoàng yến: “Đi theo tôi.”
Chim hoàng yến đầy miệng dối trá, đêm nay hắn cần phải tự mình giáo dục lại.
“Khoan đã! Tô Cảnh Nhan, Lâm Bảo Bối nói anh ra đây đón bạn trai, bạn trai của anh đâu?” Ôn Tửu lại lần nữa mở miệng trào phúng: “Thật ra anh cũng không cần phải nói dối, cũng không cần thiết ăn không nói có, đúng không?”
Phó tổng nhíu mày, ánh mắt lạnh băng nhìn lướt qua: “Tôi đang nói chuyện với cậu ấy, ai cho cậu xen mồm?”
Ôn Tửu bị một câu của hắn lấp miệng, trong lúc nhất thời bị nghẹn đến mặt mày đỏ bừng.
Lúc này, Tống Bính Dương cũng vừa vặn từ phía sau đi tới, khí thế kiêu ngạo của cậu ta nháy mắt lại dâng lên, tỏ vẻ thị uy mà ôm lấy cánh tay bạn trai, cười vờ vĩnh: “Vị tiên sinh này, anh có biết là bạn của anh vì sĩ diện mà nói dối chúng tôi không?”
Tống Bính Dương đứng yên, nhìn về phía người đàn ông đứng đối diện cao hơn hắn một đầu, trong lòng thầm cảm thấy quen thuộc.
Người đàn ông này, có phải hắn ta đã gặp ở đâu rồi không?
Việc đã đến nước này, Tô Cảnh Nhan cảm thấy chính mình lại nhịn nữa thì hắn chính là vương bát.
Hắn hoạt động cổ một chút, xoay người qua, nhìn thẳng vào cặp đôi cứ cố chấp tìm kiếm sự tồn tại trước mặt hắn, bên trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp hiện vẻ sắc bén lại lạnh lẽo.
Nhưng giây tiếp theo, người đàn ông đứng bên cạnh bỗng nhiên kéo hắn, ôm vào lòng.
Phó Bách Diễn nâng cằm, nhìn xuống hai người đối diện đang sửng sốt: “Ai bảo cậu ấy nói dối?”
Đột nhiên không kịp phòng bị mà đâm vào lồng ngực vừa ấm áp vừa quen thuộc, Tô Cảnh Nhan lập tức cứng đờ.
Hắn nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp mà từ tính, khi phát ra tiếng, lồng ngực cũng hơi hơi chấn động.
Phó tổng dùng ngữ điệu mà thượng vị giả hay dùng, lạnh lùng hỏi: “Người đàn ông của cậu ấy là tôi, hai người có ý kiến gì sao?”
**********
Lời tác giả: Phó tổng ngạo kiều, vì yêu mà vả mặt tại chỗ ha ha ~.


Bình Luận (0)
Comment