Tổng Tài Lãnh Khốc Tha Cho Em!

Chương 2



Vật phẩm cuối cùng được đưa ra.

Lần này là một sợi dây chuyền ngọc bích xanh lam khảm nạm rất tinh tế.

Tuy vậy nhưng sợi dây không được sáng lắm, có vẻ đây là một vết tích rõ nhất qua thời gian, nhưng những viên ngọc bích bên trong lại tỏa sáng rực rỡ hơn cả.

Chiếc vòng được thiết kế tinh tế nhưng lại rất đơn giản, tuy vậy, giá trị thực sự của sợi dây chuyền lại vô cùng lớn, vì trên thế giới chỉ có đúng hai chiếc.

Điều này Tần Y Nguyệt biết rất rõ.

Mục tiêu của cô tới đây cũng chính là chiếc vòng này.

Lần này, cô nhất định phải có được nó.

"Giá khởi điểm, ba mươi vạn."
Mọi người đều ồ ạt ra giá, vì sợi dây chuyền quý hiếm thế này, ai chẳng muốn có!
"Ba mươi lăm vạn!"
"Năm mươi vạn!"
"Sáu...!sáu mươi vạn."
Tần Y Nguyệt không kìm nổi sốt sắng, trực tiếp đưa ra một cái giá khiến ai cũng phải nín lặng trầm ngâm.

"Năm triệu."
Trường đấu giá trở nên im lặng, hình như tất cả đều rút lui với độ chịu chơi của vị thiên kim tiểu thư ấy.

Nhưng rồi, một tấm bảng giơ lên, âm thanh vừa trầm vừa lạnh như cứa đứt không gian lúc này.

"Mười triệu tệ."
Tất cả đều như bị choáng ngợp bởi con số vừa cất lên.

Không đùa chứ? Cả một gia sản như vậy chỉ để mua sợi dây chuyền này thôi sao? Xa xỉ quá rồi!
Tần Y Nguyệt chuyển ánh mắt tới chỗ lời nói, không ngờ lại là tên thiếu gia nhà họ Cố! Cô tròn mắt nhìn, vừa ngạc nhiên nhưng cũng đầy căm hận.

Trước giờ, cô chưa từng thua ai, làm sao dễ dàng để anh ta lấy đi được.


"Năm mươi triệu tệ."
"Một trăm triệu." - Cố Duật Hoành đắc ý giơ bảng lên.

"Một trăm triệu tệ sao...!trời ơi...! không phải chứ! Chơi lớn thật đó." - Một vài người nhìn nhau mà thốt lên.

Tần Y Nguyệt lúc này thực sự giận dữ, cô không kiểm soát được bản thân, định mở miệng nói một cái giá trên trời thì đằng sau, một bàn tay đặt lên vai cô.

"Dừng lại đi mà Tiểu Nguyệt, số tiền đó rất lớn! Chúng ta không thể nào thắng được đâu.

Cô nên nhớ, vẫn còn một chiếc nữa."
Tony trấn an cô, Y Nguyệt hít một hơi sâu, cảm thấy lời nói của cậu ta có phần đúng.

Cô là người háo thắng, nhưng tuyệt nhiên cũng biết điểm dừng, chỉ còn cách nhắm mắt cho qua cơ hội hiếm hoi ấy.

"Tony, chúng ta đi."
Rời khỏi khoang chính, cô tới chỗ lan can trên boong tàu, thả lỏng cơ thể, để cho gió đêm tạt vào, làm dịu đi sự tiếc nuối trong cô.

Tony đi tới, đưa cho cô một chén rượu.

Cậu là người hiểu rõ tâm trạng hiện tại của cô, cũng hiểu rõ sợi dây chuyền đó quan trọng với cô như thế nào.

Trong lúc này, cậu ta chỉ có thể an ủi cô.

Đứng một lúc, phía sau có tiếng động, Cố Duật Hoành ung dung tự tại bước tới.

Tần Y Nguyệt chán ghét khi thấy anh ta, rõ ràng là không thù không oán, anh ta lại nhất định "cướp" nó cho bằng được.

Cô không nói gì, chỉ nhìn kĩ khuôn mặt của anh ta, ngay sau đó liền rời đi.

"Thiếu gia, cậu bỏ ra một đống tiền chỉ để mua sợi dây chuyền này sao? Nó...!thực sự vô dụng."
"Vô dụng? Đừng lo, nó sẽ có tác dụng khi thời cơ tới."
"Trở về biệt thự đi, tôi mệt rồi."
...----------------...!
Tần Y Nguyệt lái xe trở về, trong đầu không ngừng tức tối nghĩ về buổi đấu giá lần này.

Nhìn đống đồ cô mang về trên xe, tới bây giờ cũng chẳng có ích lợi gì.

Muốn trách cũng chỉ có thể trách sự ương bướng và kiêu ngạo của cô!
Chiếc xe cứ vậy phi vun vút, trở về căn biệt thự xa hoa lộng lẫy.

Tony vất vả ôm cả đống đồ từ trên xe xuống, chúng nhiều tới nỗi cả hai tay cậu ôm đều không xuể.

Y Nguyệt tới cửa, nhưng cửa đã mở từ lâu, cô chẳng để tâm, trực tiếp ném đôi guốc lên kệ, sắc mặt mệt mỏi ngồi xuống ghế sô pha.

"Tiểu Nguyệt! Cậu về rồi sao?! Lại đây, tớ hầm canh cho cậu ăn nè."
Từ trong bếp, một cô gái tầm hai mươi tuổi, khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào với bát canh còn nghi ngút khói trên tay cẩn thận bê tới.

Cô ấy là bạn thân duy nhất của Y Nguyệt, cũng là người duy nhất chịu được cái tính cách kì lạ của cô.

Tần Y Nguyệt đối với cô không chút phòng bị, còn tùy tiện đưa chìa khóa nhà cho cô ấy...!Mặc dù, hoàn cảnh của hai người hoàn toàn trái ngược nhau.

"An Nhiên, tớ bị người ta bắt nạt!"
Vội đặt chén canh xuống bàn, khuôn mặt An Nhiên ngay lập tức biến sắc.

"Sao cơ? Là ai? Ai dám bắt nạt Nguyệt Nguyệt thân yêu của tớ?"
Tony vừa bê cả đống đồ, lại còn hay hóng chuyện, ngó ra trả lời.

"Là Cố Duật Hoành, thiếu gia của tập đoàn Cố thị."
"Hả? Anh ta...!anh ta bắt nạt cậu?"
Tần Y Nguyệt lúc này nhỏ bé như một chú cún, ôm lấy An Nhiên làm nũng.

"Ưm, hắn ta dùng tiền để mua sợi dây chuyền mà rất quan trọng với tớ!"
Vốn dĩ cô còn nghĩ Cố Duật Hoành là tên đàn ông thối tha, nhưng sau khi Tần Y Nguyệt nói tới đây, cô lại cảm thấy có chút kì lạ.

Y Nguyệt giàu có tới mức nào, chả lẽ cô lại không biết.

Mà từ nãy tới giờ, Tony bận rộn đi ra đi vào trên tay còn cầm theo một đống đồ.


Cô tò mò hỏi.

"Tony, anh mang thứ gì mà nhiều vậy, nãy giờ tôi cứ thấy anh luẩn quẩn đi lại."
Cậu ta chán không muốn nói, chỉ quăng cho cô một câu: "Là đồ bà nội kia đấu giá được đó."
Cô à lên, rồi quay lại nhìn Y Nguyệt.

Cuối cùng thì cô cũng hiểu tại sao Tần Y Nguyệt lại "thua" trong cuộc đấu giá lần này...!Cô ấy ngại ngùng ngẩng lên, cười như chẳng có chuyện gì.

"Hihi, cậu muốn lấy một số thứ về không?"
"...."
...----------------...!
Công ty Tinh Tinh.

Văn phòng giám đốc, một nam nhân anh tú khoanh tay, dựa người vào mép tường, khóe miệng bất giác cong lên, ngữ khí kèm thêm chút ngạc nhiên.

"Cậu thật sự đồng ý lần sắp xếp này của ba mẹ sao? Thật hay đùa đấy?"
"Cậu có thấy từ trước tới giờ Cố Duật Hoành tôi nói đùa chưa?" - Anh quay người, đan hai tay vào nhau hỏi ngược lại.

"Duật Hoành, cậu có chuẩn bị trước rồi?"
"Tạm thời chưa.

Nhưng nhanh thôi.

Bây giờ cậu tới quân đội với tôi."
Nói xong một câu, Cố Duật Hoành đứng dậy rời khỏi văn phòng.

Chàng trai kia cúi đầu, cười nhẹ một tiếng rồi cũng theo sau.

......................!
Ngoài cổng.

Bộ dạng gấp gáp, áo khoác kèm chiếc mũ đen che kín cả khuôn mặt, không ai có thể biết rằng người này là ai và đến đây là gì.

Chỉ biết cô ta bị bảo vệ chặn tới nửa tiếng ngoài cổng.

"Tôi muốn gặp Cố Duật Hoành, mau gọi anh ta ra đây!"
"Chờ...!chờ đã...!chỉ nhân viên mới được vào trong.

Cô không thuộc công ty này xin đừng làm khó tôi nữa.

Cô ở đây cả nửa tiếng rồi đấy!"
"Tôi không cần biết! Dù thế nào tôi cũng phải gặp được tên khốn đó!"
Lời nói vừa dứt, Cố Duật Hoành từ trong đi ra.

Nghe loáng thoáng tên mình, anh ta dừng chân, liếc mắt nhìn cô bé nấm lùn phía dưới.

Ánh mắt anh ta như muốn giết người, lạnh lùng đến đáng sợ nhưng lại quyến rũ một cách kì lạ.

"Cố tổng." - Bảo vệ khẽ cúi đầu.

Không ngờ cái tên khốn ấy lại có thể đẹp trai đến vậy, cô nhìn đến nỗi thẫn thờ.

Chiếc mũ theo lực hút mà rơi xuống, để lộ khuôn mặt bé nhỏ đầy nét ương bướng.

An Nhiên tròn xoe mắt nhìn hai cực phẩm trước mặt, mê muội tới nỗi quên cả chuyện chính.

Một âm thanh trầm ổn vang lên.

"Tìm tôi?"
Bị giọng nói kéo lại thực tại, cô lắc đầu nguây nguẩy.

Không được, tuyệt đối không được để nhan sắc làm lu mờ mục đích! Đây không phải lúc để mê trai.

An Nhiên sắc mặt ngay sau đó liền trở nên nghiêm túc.

"Anh là tên khốn Cố Duật Hoành?"

"Tên khốn? Ahaha!"
Lưu Chí Vũ - tên tàng hình đứng bên cạnh không nhịn nổi mà bụm miệng cười.

Anh vừa ngạc nhiên, lại vừa không nhịn nổi.

Tên nam nhân cao cao tại thượng như Cố Duật Hoành lại bị một cô gái nhỏ nói là tên khốn.

Rốt cuộc hắn làm sao mà lại như vậy?
"Này Cố..."
"Cười cái gì? Im miệng, tôi không hỏi anh!"
"..."
Anh ngay lập tức im bặt, cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Anh chỉ muốn hỏi một chút thôi cũng bị mỹ nữ chặn họng.

Cố Duật Hoành vậy mà không tức giận, chỉ hỏi lại một câu.

"Chuyện gì?"
"Trả lại chiếc vòng cho tôi! À không, là bạn của tôi!"
Anh ta chau mày, chiếc vòng nào chứ? Anh ta có trộm của cô sao? Đến cô là ai anh còn không biết, hơn nữa, đứng dưới một công ty to thế này anh lại thiếu một chiếc vòng sao?
Thấy anh ta không trả lời, An Nhiên nói tiếp.

"Là chiếc sợi dây chuyền ngọc bích được bán đấu giá đêm qua!"
Hóa ra là vậy.

Cố Duật Hoành ném cho cô nụ cười chế giễu, từ nãy tới giờ anh mất bao nhiêu thời gian với cô gái này rồi.

"Đồ là do tôi đấu giá được, bạn của cô không đủ tiền, vì vậy đừng ở đây vô lý!"
Anh ta không muốn lãng phí thời gian ở đây để đôi co ba chuyện nhảm nhí.

Vừa mới tới gần ô tô, cửa xe mới mở một nửa, cô gái ấy lại kêu lên.

"Tên khốn! Mau trả đồ cho Nguyệt Nguyệt nhà tôi!"
Vừa nghe thấy cái tên "Nguyệt Nguyệt", Cố Duật Hoành nghĩ ngay tới ba chữ "Tần Y Nguyệt".

Anh ta khựng lại một chút, khóe miệng đột nhiên nhếch lên, lấy từ trong xe ra hai tấm thiệp, tới chỗ của An Nhiên.

"Bạn cô là Tần Y Nguyệt?"
An Nhiên hơi bất ngờ, cô chỉ mới to tiếng đã khiến anh ta đổi ý sao?
"Ờ… là cậu ấy."
Anh ta đưa ra hai tấm thiệp, ý muốn nói cô nhận lấy.

Tuy chẳng hiểu gì, nhưng cô cũng cầm lấy nó.

Cố Duật Hoành ghé vào tai cô, nói nhỏ.

"Muốn tôi trả dây chuyền? Ba ngày nữa tới địa điểm trong này, tôi sẽ đích thân trả cô ấy."
Hơi nóng yêu nghiệt trong giọng nói của anh ta phả ra truyền tới tai, An Nhiên hơi chút giật mình, mặt ửng hồng không nói được gì.

Trở lại xe, Lưu Chí Vũ thắc mắc, tên lạnh như băng không bao giờ gần nữ sắc lại đi mời người khác tới bữa tiệc của mình sao?
"Cậu không phải ghét cay ghét đắng bữa tiệc đó sao? Tự nhiên lại rước thêm phiền phức làm gì vậy?"
"Tới lúc đó cậu tự khắc sẽ biết.

Mau lên, tới quân đội."



Bình Luận (0)
Comment