Lâm Sanh nghĩ đến nữ nhân Mộ Lưu Yên này thật là, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!
Mô-tô phóng đi với tốc độ nhanh nhất chạy đến “Tara” club giải trí, nơi này tập trung đủ thứ loại hình giải trí, ẩm thực, thể thao, vv..v..xem cấp bậc nơi đây có thể biết cho dù làm Tiểu Bạch có dùng cả nửa tháng tiền lương cũng không mua nỗi cành hoa nơi này a!
Ở Tiểu Mộ lời nói, Lâm Sanh đã tìm được Mộ tổng tài không an phận của chúng ta.
Nếu nói đến Mộ Lưu Yên không hay ho, thì Dư Thanh bạn thân của Mộ tổng lại càng không hay ho!
Mộ Lưu Yên bởi vì sự tình nên ở nhà nhiều ngày không ra khỏi cửa, cuối cùng chịu không nỗi tìm đến Dư Thanh cùng nhau ra ngoài dùng cơm. Cơm nước xong xuôi lại rảnh rỗi, thấy thời gian còn sớm liền lôi kéo Dư Thanh đi ca hát, nói là gϊếŧ thời gian.
Bất quá lại cư nhiên tại “Tara” đụng phải người quen, cũng chính là tiểu T người lần trước gọi điện tìm Mộ Lưu Yên đang say xỉn bị Lâm Sanh nghe điện thoại, tự nhiên như vậy liền nổi lên xung đột.
Mộ tổng tài với bộ dáng hiện tại, không quản ngươi là T hay P đều một mực tránh xa, cho nên xem như chứng thực lời Lâm Sanh nói trước đó ‘Mộ tổng tài đã chán nên vứt bỏ ngươi’.
Tiểu T này lớn lên kỳ thật cũng không tầm thường, vẻ mặt ngạo khí, hơn nữa gia thế nhà nàng không nhỏ, lái xe Ferrari, câu dẫn không ít nữ nhân, Mộ Lưu Yên chính là người đầu tiên dám bỏ rơi nàng.
Vì thế, tiểu T nổi giận, hai người liền nổi lên tranh chấp.
Dư Thanh làm bạn tốt, tuy rằng biết rõ Mộ Lưu Yên không đúng. Nhưng phỏng chừng tiểu T cũng mang ý tưởng đùa vui, cho nên nói tóm lại vẫn nên bênh vực Mộ Lưu Yên. Mà tiểu T này lại chính là ông chủ của ‘Tara’, nhân viên bảo an đều là người của nàng, cho nên người chịu thiệt dĩ nhiên là người bên phía Mộ tổng các nàng.
“Lưu Khải Quân, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”. Mộ Lưu Yên bị hán tử cao lớn thô kệch giữ lại, trong lòng tức giận, thật hối hận không đem theo bảo vệ bên mình a.
“Ta muốn thế nào? Ta muốn chính là gặp mặt tình nhân mới của ngươi, ta thật muốn nhìn nàng ta tột cùng tốt hơn ta chỗ nào?”
Lâm Sanh đẩy cánh cửa ra, liền nghe được một câu nói như vậy.
Bởi vì Lâm Sanh đẩy cửa vào, mọi người trong phòng lập tức mắt đều đặt lên người nàng.
“Ngươi là ai? Ai cho ngươi vào?”. Tiểu T mặt đỏ tai run, giận dữ hét lên.
“Lâm Sanh?”. Mộ Lưu Yên cũng kinh ngạc hô tên tiểu trợ lý, không hiểu nàng sao lại ở chỗ này.
Bốn bảo tiêu đem Lâm Sanh bao vây lại chính giữa, hiển nhiên sợ nàng làm bị thương lão bản nhà mình.
“Ta là ai? Ngươi không phải vừa mới ồn ào muốn gặp ta sao?”. Mắt kính của Lâm Sanh phản quang ánh đèn làm cho người ta chói mắt, bất quá trên mặt lại giương lên ý cười, theo thói quen đẩy đẩy mắt kính, “Ta là Lâm Sanh, ngươi khỏe?”.
Có lẽ thái độ của Lâm Sanh làm cho tiểu T có hứng thú, tức giận cũng tạm thời lắng xuống không ít. “Lưu Khải Quân”. Tuy rằng thái độ Lâm Sanh không tồi, nhưng cách ăn mặc cùng trang phục thật sự làm cho người ta không dám tin bừa. “Ngươi chính là người lần trước trong điện thoại?”.
“Đúng vậy, chính là ta”
Lâm Sanh đánh giá Lưu Khải Quân từ đầu đến cuối, xem bộ dáng của nàng sẽ không vượt quá 20, còn nhuộm tóc vàng, trừ bỏ lớn lên có điểm thanh tú, chính là dạng tiểu mao ăn chơi không ra gì. Thật sự không nghĩ tới Mộ Lưu Yên khẩu vị nặng như vậy, lão ngưu còn khẳng nộn cây cỏ.
Thoáng một cái đã chuyển thân đứng bên cạnh Mộ tổng, Lâm Sanh miệng tươi cười.
Lạnh nhạt tiêu sái qua đi, không nhìn đến ánh mắt khó kinh ngạc cùng khó hiểu của Mộ Lưu Yên, tay ôm eo nàng như đang tuyên bố chủ quyền. “Lão bà, thật xin lỗi để ngươi đợi lâu”. Hai mắt mở trừng, vô cùng thân thiết bên tai nàng thổi khí:”Mộ tổng, ngươi cần phải phối hợp với ta a!”. Câu nói tiếp theo ngoại trừ Mộ Lưu Yên thì ai cũng không nghe được.
Dư Thanh khoanh tay đứng ở một bên hứng thú nhìn hành động của 2 người, không nói lời nào.
Một câu ‘lão bà’, thiếu chút nữa làm cho Mộ Lưu Yên té ngã, nàng dám thề Lâm Sanh nhất định là cố ý.
Trong lòng Mộ Lưu Yên không nói được đây là tư vị gì, đột nhiên Lâm Sanh xuất hiện làm cho nàng thật bất ngờ, Mộ Lưu Yên rõ ràng biết quan hệ của 2 người không tốt lắm, việc Lâm Sanh giúp nàng cũng là chuyện nàng không nghĩ đến. Đặc biệt, Lâm Sanh đối với nàng như vậy, tuy rằng chỉ đơn giản trong chốc lát, nhưng thật lại làm cho đáy lòng của nàng gợn sóng.
“Không, không sao đâu”. Mộ yêu tinh có thể trước mặt người khác xuất ra bộ dạng yêu nghiệt, nhưng trước mặt Lâm Sanh chỉ có thể trở thành tiểu cừu không dám lên tiếng, bị nàng gắt gao ăn.
“Lâm Sanh!”. Lưu Khải Quân thấy mình bị xem nhẹ, thẹn quá hóa giận hướng phía nàng quát to: “Ta muốn cùng ngươi đấu một trận, nếu ngươi thua lập tức trời khỏi Lưu Yên”.
“Nga? So tài cái gì? Làm thế nào để quyết đấu?”. Lâm Sanh nhướng nhướng mi, không đáp ứng cũng không phản đối, chính là tay vẫn ôm chặt Mộ yêu tinh, hung hăng cầm lấy hông của nàng bấu bấu, tốt, tốt lắm Mộ Lưu Yên ngươi!
“Ta muốn cùng ngươi đua xe”. Lưu Khải Quân trào phúng nhìn Lâm Sanh, “Như thế nào? Ngươi dám cùng ta so đua xe không?”.
Mộ Lưu Yên không nghĩ tới Lưu Khải Quân sẽ nói như vậy, thật sự là bùng nổ cơn tức giận, “Lưu Khải Quân, ngươi quá đê tiện đi, Lâm Sanh sẽ là loại người biết đua xe sao? Lấy sở trường của mình so tài cũng khuyết điểm người khác, ngươi thật đúng là có năng lực a!”.
Tiểu T Lưu Khái Quân mặt liền đỏ, sau đó ngạnh cổ nói: “Lúc trước ngươi không phải vì coi trọng tài đua xe của ta sao? Như thế nào hiện tại lại ghét bỏ?!”. Kỳ thật tiểu T đối với Mộ Lưu Yên cuồng dại là giả, mà là nàng không cam lòng bị người khác bỏ rơi, vứt bỏ thì cũng không nói đi, lại tìm cái tướng mạo không bằng mình, cho nên nghẹn cổ khí không chỗ nào xả, chuyển sang khiêu khích Lâm Sanh.
Mộ Lưu Yên nhất thời sững sờ, bất an nhìn thoáng qua Lâm Sanh, không biết vì cái gì lại lo lắng Lâm Sanh sẽ đáp ứng, tuy rằng biết đây là giả vờ, nhưng người lạc vào cảnh giới bị người khác dùng bản thân mình biến thành tiền đặc cược, ai cũng không thích được?.
“Cùng ngươi đua xe có thể, nhưng cho dù ta thua ta cũng sẽ không rời đi nàng”. Lâm Sanh không nhìn thấy biểu tình Mộ Lưu Yên, nhưng cảm giác được thân thể nàng đang run rẩy. “Bởi vì, ta sẽ không lấy nữ nhân của ta làm tiền đặt cược!”. (Lam Lam: aaaaa Lâm tỷ tỷ cool quá mọy….em thích em thích)
Lâm Sanh nói ra những lời này, nếu xuất thân tốt hơn một chút có lẽ không chỉ Mộ Lưu Yên mà ngay cả Dư Thanh cũng sẽ đối với nàng sinh hảo cảm.
“Tốt, nếu ngươi thua, liền bồi ta cả đêm”
Về phần chữ ‘bồi’ này ý nghĩa, mọi người trong lòng đều biết rõ ràng.
Tiểu T không nghĩ tới Lâm Sanh sẽ nói như vậy, không phải không thừa nhận trong lòng cũng có điểm tán thưởng nữ nhân tướng tạo xấu xí này.
“Có thể”. Lâm Sanh bình tĩnh gật gật đầu, không để ý ánh mắt ám chỉ của Mộ Lưu Yên tiếp tục nói: “Bất quá, nếu ngươi thua, về sau hứa sẽ không tái dây dưa nàng”.
“Một lời đã định!”
Mộ Lưu Yên nóng nảy, Lâm Sanh như thế nào có thể đáp ứng dễ dàng vậy? Lưu Khải Quân trình độ đua xe cao thủ bao nhiêu, Mộ Lưu Yên biết rõ ràng, nếu không lúc trước cũng sẽ không đồng ý theo nàng, mà Lâm Sanh nhìn trước nhìn sau cũng không giống như dân đua xe, phỏng chừng ngay cả chân ga ở chỗ nào cũng không biết được! Hơn nữa, Mộ Lưu Yên cũng chưa thấy Lâm Sanh lái xe qua nữa là.
“Ngươi như thế nào đáp ứng nàng như vậy?”. Mộ tổng kéo thân mình Lâm Sanh, ở bên tai nàng nói nhỏ: “chuyện này để ta giải quyết, ngươi nhanh lên đi thôi! Đợi lát nữa đi ra ngoài thừa dịp mọi người không chú ý, chuồng đi nhanh. Ngươi đến đây bằng gì? Hay cứ lấy xe của ta rời đi cũng được”.
Lâm Sanh cười cười, giống như người không có việc gì phải lo nói: “Mộ tổng, ta cũng không phải giúp ngươi, ta chỉ là nhàm chán quá thôi”. Đúng vậy, nàng là rãnh rỗi quá cỡ, nên mới đến đây cứu Mộ Lưu Yên. “Còn có, Mộ tổng không thể tưởng tượng ngươi lại có hứng thú với ‘nộn cây’, ha ha”. Lâm Sanh không thể nói rõ ràng đây là cảm giác gì, dù sao trong lòng như nghẹn đến phát hoảng, rõ ràng cùng nàng không có quan hệ gì, đây là vì cái gì nghẹn?
“Lâm Sanh!”. Mộ yêu tinh mặt đang cười lập tức cứng lại, tựa hồ có điểm nhịn không được, “đây là chuyện riêng của ta!”.
“Khẩu vị nặng, ta không ý kiến”.
Lâm Sanh gật gật đầu như hiểu rõ, rút ra cánh tay đang bị Mộ Lưu Yên cầm, đi theo mấy người Lưu Khải Quân ra ngoài.
“Việc riêng?”. Nói lầm bầm.
Tiểu Mộ một bên đứng xem một màn cảnh tượng này, lại cảm thán, mụ mụ xuất chiêu a!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cảm tạ pmpp1313 đích địa lôi! Ngươi là này văn đích người thứ nhất a!