Tổng Tài Lão Bà Chờ Ta Một Chút

Chương 15

Lâm Sanh chết cũng không nghĩ đến ngày hôm qua kẻ còn đang quấn quít lấy Mộ Lưu Yên là Lưu Khải Quân kia, hôm nay, chỉ chớp mắt một cái liền tặng hoa hồng cho mình.

Nói ra, rốt cuộc tình cảm một người có thể thay đổi nhanh vậy a?

Lửa từ hoa hồng đỏ kia không chỉ chọc mù mắt Lâm Sanh, đồng dạng cũng thiểm mù mắt Mộ Lưu Yên.

Ngày hôm qua hai người diễn trò trước mặt Lưu Khải Quân, sắm vai tình nhân, Lâm Sanh lại gọi “lão bà, lão bà”, hiện giờ Lưu Khải Quân lại cầm bó hoa hồng lớn đưa cho Lâm Sanh, không phải là đang tính toán muốn đào gốc tường của mình sao? Tuy rằng, Lâm Sanh cùng mình cũng không phải quan hệ tìn nhân, nhưng là, đáy lòng Mộ Lưu Yên đối với Lâm Sanh vẫn là có chút ý tưởng, chính là chưa có động tĩnh mà thôi, ngươi Lưu Khải Quân chính là đang chặn ngang diễn tiến sự việc? Nàng muốn chết sao?

“Lưu Khải Quân, ngươi có ý tứ gì?”. Mộ Lưu Yên rống lên.

“Ý tứ hiện lên mặt ta chính là ý tứ”. Lưu Khải Quân cũng không phải người bình thường, tự nhiên là không sợ Mộ Lưu Yên, tuy rằng phía trước chính là tình nhân, nhưng tình nhân cùng vợ so ra liền kém xa.

Lâm Sanh làm một cái “tiểu tam”, được rồi, rốt cuộc ai mới là bên thứ ba? Lâm Sanh đã không phân rõ ràng được nữa.

“Thật có lỗi, người ta thích không phải là ngươi”. Lâm Sanh thoáng nghĩ qua, đối với hoa hồng này nàng chỉ tại biết qua tiểu thuyết, không nghĩ tới có một ngày sẽ có người đưa đến tặng mình 99 đóa hoa hồng, lãng mạng là lãng mạng, nhưng đáng tiếc người tặng hoa mình lại không hề có cảm giác, vậy đây không phải là lãng mạng mà chính là phiền toái.

Đối với Lưu Khải Quân, Lâm Sanh vẫn cảm thấy nàng chính là một đứa trẻ, tư tưởng vẫn không được thành thục, ngươi xem hành động của nàng sẽ biết.

“Bởi vì ta là T sao?!”. Lưu Khải Quân cũng không lùi bước, mà rất kiên định hỏi.

Lâm Sanh chỉ cảm thấy sấm chớp cuồn cuộn, ngươi có phải là T hay không thì chuyện cũng đâu liên quan tới ta a a a a a! Ta cũng không phải là ai của ngươi? Nàng đã vô lực muốn phun ra!

“Nếu như đúng là Bóng đêm trong lời nói, không có vấn đề!”. Khó khăn, Lưu Khải Quân mặt đỏ lên, tựa hồ như là trở thành cô gái nhăn nhó.

Lâm Sanh liếc một cái khuôn mặt nghiêm trọng của Mộ Lưu Yên bên cạnh, sau đó cúi đầu ở bên tai Lưu Khải Quân nói nhỏ: “Chính là, lão bà của ta sẽ không đáp ứng đâu”. Thật có lỗi, Mộ tổng ngươi phải tiếp tục giả mạo một chút đi!

Lưu Khải Quân thẳng tắp nhìn chằm chằm ánh mắt Lâm Sanh, tựa hồ là đang nhìn cố gắng nhìn ra chút giải dối của nàng.

Kỳ thật, nàng đã đứng đây chờ Lâm Sanh từ trước, thấy Lâm Sanh cùng Mộ Lưu Yên cùng nhau đi ra nhưng không thấy cái loại biểu cảm tình nhân thân mật gì đó, cùng hôm qua hoàn toàn bất đồng, theo bản năng mách bảo Lâm Sanh vốn không phải là Mộ Lưu Yên nhân tình, chính là hiện tại Lâm Sanh lại nói ra như vậy, nàng đã cảm thấy mơ hồ không rõ ràng lắm.

Bất quá, mặc kệ Lâm Sanh cùng Mộ Lưu Yên có phải hay không, Lưu Khải Quân cũng sẽ không buông tha.

Bởi vì, trong lòng Lưu Khải Quân, căn bản Mộ Lưu Yên không xứng với ‘Bóng đêm’.

Ngay cả chính cô ta cũng hiểu được mình không xứng với ‘Bóng đêm’, nhưng nàng chính là có một mảnh tâm rất chân thành, Mộ Lưu Yên mãi mãi không có được.

Mộ tổng tài lạnh lùng nhìn một màn này, trong lòng trào dâng lẫn lộn hương vị, vừa chua xót vừa cay.

Cho tới nay, Mộ Lưu Yên đều là nắm cán, bởi vì bộ dáng của nàng, bối cảnh cảu nàng, ở thương trường xã hội có thể xem như nhân sĩ nổi danh, một đám người theo hàng, đều là nàng tuyển chọn. Mộ tổng tài ngày từ đầu đã nói với mọi người là vui đùa giải trí, cho nên cũng không thể gọi là lừa gạt tình cảm, đối với Lưu Khải Quân như vậy là hiện tượng cá biệt.

Mà hiện giờ, Lưu Khải Quân cư nhiên lại thay đổi mũi giáo chỉa về Lâm Sanh, Mộ Lưu Yên cũng không rõ trong lòng mất mát là vì chính mình bị xem nhẹ hay là vì ghen tuông đối với Lâm Sanh.

Tựa hồ như kính mắt muội muội càng ngày càng có nhiều người chú ý đến, thì sự tốt đẹp của nàng sẽ từ từ bị người khác thấy được mất.

Mộ tổng tài không còn bình tĩnh.

Đột nhiên xuất hiện một tình địch mạnh mẽ như vậy, làm cho Mộ Lưu Yên cảm giác một tia nguy cơ cực lớn.

Đặc biệt nhìn Lâm Sanh còn cùng Lưu Khải Quân như vậy ‘thân thiết’ tức giận đột nhiên kéo đến.

Đi ra phía trước kéo cánh tay Lâm Sanh, cái lôi kéo mạnh bạo khuỷu tay Lâm Sanh kia làm cho người sau bất ngờ truyền đến một trận tim đập nhanh.

“Lưu Khải Quân, nàng là của ta, ngươi đừng hòng!”. Mộ Lưu Yên cũng không biết vì cái gì, nhìn ánh mắt khiêu khích của Lưu Khải Quân, sau khi nói ra mới sửng sốt, tựa hồ là đã nói ra chuyện bí mật. Bất quá chính là nháy mắt, ngay lập tức khôi phục bình tĩnh.

Mộ tổng tài nói ra câu nói kinh người trong đại sảnh đang yên tĩnh gợi lên một tầng sóng, đây chính là Mộ tổng tài tự miệng thốt ra nha!!!

Tại nơi có mặt nhiều công nhân như vậy, Mộ tổng tài có thể nói ra lời này quả thật không hỗ danh là một nữ nhân ‘máy bay chiến đấu’! (dũng mãnh, kiên cường).

Mộ Lưu Yên cũng không chờ Lâm Sanh phản ứng, ôm lấy cánh tay của nàng lập tức bước ra ngoài.

Hừ, đến công ty của ta muốn đào gốc tường của ta? Thực khi dễ Mộ Lưu Yên ta xây ‘gốc tường’ tốt thế nào?!

Lâm Sanh mặc dù là đương sự, nhưng nàng cũng chỉ có thể tỏ vẻ bất lực..

Đối với đứa trẻ Lưu Khải Quân này, ngươi làm sao cho nàng không tiếp tục chạy qua đây đi a!

Mộ Lưu yên trong lời nói tuy rằng cảm giác có chút tức giận, nhưng ở trong lòng Lâm Sanh vẫn là nhấc lên một tầng gợn sóng.

Đây là lần đầu tiên Mộ Lưu Yên quang minh chính đại tỏ thái độ, tuy rằng kỳ thật quan hệ của hai người đã có điểm tối, có điểm không trong sáng.

“Chúng ta còn đi ăn cơm sao?”. Lâm Sanh tâm tình cũng vấy lên mãn phức tạp, thái độ cường thế thừa nhận của Mộ Lưu Yên đối với nàng mà nói cũng không phải chuyện tốt, tựa hồ sự xuất hiện của Lưu Khải Quân làm cho Mộ tổng tài càng thêm kiên định quyết tâm, mà loại quyết tâm này làm cho Lâm Sanh thật rối rắm.

“Như thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn bồi nàng ta đi ăn?!”. Từ “nàng” này tự nhiên chỉ đến chính là Lưu Khải Quân, Mộ tổng tài cảm thấy một cổ ác khí nghẹn trong lòng, ngữ khí cũng hướng lên, trước mắt đối diện với Lâm Sanh nàng vẫn là tư thái tức giận, mà hiện tại lại càng cường ngạnh không ít.

Lâm Sanh không nghĩ tới Mộ Lưu Yên ẽ nói như vậy, chỉ cảm thấy tốt hơn nên cười, bất quá trên mặt vẫn như cũ thật bộ dáng bình tĩnh thật thong dong. “Ta xem Mộ tổng ngươi bị tức giận không nhẹ, cho nên ta đại khái nghĩ ngươi bị tức no rồi!”. Nói đến đó, Lưu Khải Quân này cũng không phải ta tìm tới, ngươi hướng ta phát hỏa cái gì?

Ta bị tức no rồi? Quả thật, ta bị ngươi chọc no rồi! Mộ Lưu Yên hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Sanh liếc mắt một cái. “Theo giúp ta đi đến bãi đỗ xe lấy xe”

Lâm Sanh nhún nhún vai, đi theo phía sau Mộ tổng tài, về phần Khải Quân, nàng chưa từng để ý đến.

Mộ tổng tài đem đế dày cao gót nện xuống đường vang lên “đát đát”, tựa hồ như vậy mới có thể phát tiết hết sự tức giận trong lòng nàng.

Lâm Sanh nhìn bóng dáng Mộ Lưu Yên, bất tri bất giác khóe miệng gợn lên, đó là cái cười mà Mộ Lưu Yên chưa từng thấy qua, ôn nhu gần như bất khả thi. Đáng tiếc, Mộ tổng tài của chúng ta sau lưng không có mọc ra con mắt, tự nhiên là không thấy được.

Mở cửa xe, Lâm Sanh lại “a” lên một tiếng ngoài ý muốn.

“Làm sao vậy?”. Mộ Lưu Yên lần này thay đổi thành một chiếc xe thương vụ, đại khái xe thể thao làm cho nàng ám ảnh.

“Nga, không có gì”. Phản ứng kịp thời Lâm Sanh chỉ thoáng trừng mắt nhìn chỗ ngồi phía sau liếc một cái, sau đó ngoan ngoãn ngồi ở ghế lái phụ, không thèm nhìn đến Tiểu Mộ đang ngồi ở chỗ ngồi phía sau.

Mộ tổng tài tò mò nhìn nhìn phía ghế sau, đáng tiếc không thấy được cái gì.

Lắc đầu, không để ý thêm vẻ dị thường của Lâm Sanh

Mộ Lưu Yên yên lặng lái xe, chính là Lâm Sanh cũng không người nói nhiều, cho nên cũng không có ý muốn nói gì.

“Mụ mụ, ta dám thề, mẹ nhất định là ghen tị!”. Tiểu Mộ kỳ thật cũng thấy một màn Lưu Khải Quân tặng hoa hồng kia, đối với phản ứng của Mộ Lưu Yên rất là kích động. “Mụ mụ, mẹ cùng ngươi dùng cơm, kế tiếp có phải hay không là làm một số chuyện tình?!”. Nói xong còn cười khanh khách, tựa hồ đối với chuyện hai người mướn phòng linh tinh gì đó rất chờ mong.

Tiểu Mộ xuất hiện xuất quỷ nhập thần, tuy rằng Lâm Sanh đã quen, nhưng thình lình xuất hiện như vậy cũng làm nàng hoảng sợ.

Bất quá, so với Tiểu Mộ xuất quỷ nhập thần thì tính tình tinh quái của nàng lại làm cho Lâm Sanh càng đau đầu hơn.

Làm ơn, làm sao có thể hội nhanh như vậy?!

Ta là người tùy tiện vậy sao?!!!

Nhắm mắt lại, lười xem tiểu quỷ ngồi phía sau, mắt không thấy tâm không phiền a!

Lưu Khải Quân cùng Tiểu Mộ xuất hiện, vẫn là càng về sau càng làm cho nàng nhức đầu a!
Bình Luận (0)
Comment