Tổng Tài Lão Bà Chờ Ta Một Chút

Chương 47

Là đến phiên ta kể chuyện xưa ư? Tốt nhất vẫn là đem nói hết ra thôi!

Lâm Sanh theo bản năng sắp xếp lại các mẩu chuyện, nên thả hồn đi một tí.

Từng chút một hồi tưởng về quá khứ, Lâm Sanh cũng dần dần lâm vào dòng ký ức, "Có thể nói ta sinh ra trong một gia đình có truyền thống âm nhạc. Ở Áo, gia đình của ta chiếm lĩnh lĩnh vực âm nhạc, không ai có thể lay chuyển, cuộc sống của những người trong gia tộc đều dành cho âm nhạc. Có lẽ chỉ có bà nội của ta là ngoại lệ. Lúc ông nội ta đi diễn đã bất ngờ gặp được bà nội, sau đó hai người yêu nhau, phá bỏ rào cản quốc tịch, vượt qua khoảng cách địa lý, bà nội theo ông nội ta đi Áo, rồi sau đó sinh ra cha của ta. Cha ta kế thừa được chất thiên phú âm nhạc của gia tộc, sau đó ở Viện Âm Nhạc Nghệ Thuật Quốc Gia gặp được mẹ ta, mẹ ta giống như bà nội đều là người Trung Quốc, có lẽ vì mối quan hệ với bà nội nên cha của ta rất thích những người phụ nữ tóc đen và mắt đen. Sau đó, bọn họ cũng tiến tới kết hôn." Nửa đầu của chuyện xưa này là tình yêu hoàn mỹ, nhưng mà nửa phần sau lại làm cho người ta thổn thức không thôi.

Ông nội, bà nội, ba ba, mụ mụ, hình ảnh đám người bọn họ hiện lên trong đầu Lâm Sanh, ký ức vừa xa lạ vừa quen thuộc.

"Cha và mẹ ta nhờ âm nhạc mà quen biết nhau, bởi vì âm nhạc mà yêu nhau, bọn họ đắm chìm trong âm nhạc, coi tất cả là nhạc. Có thể nói bọn họ đều cuồng công việc. Nếu bà nội không nghiêm túc hối thúc họ, có lẽ là sẽ không có ta." Lâm Sanh cười cười, "Đến khi sinh ra ta, bọn họ xem như là đã được giải thoát, ta còn chưa cai sữa, bọn họ liền bay đi nơi khác tiếp tục đi diễn." Đối với họ âm nhạc là tất cả, họ không muốn làm cha mẹ, đối với họ đứa trẻ chính là sợi dây trói buộc, nếu không có ông bà nội, không chừng gia tộc đã không có người nối dõi.

Mộ Lưu Yên không ngờ cha mẹ của Lâm Sanh lại như vậy, đối với tuổi thơ của Lâm Sanh mười phần thông cảm.

Tuy rằng cha mẹ của nàng cũng rất bận rộn công việc, nhưng họ chưa từng không để ý đến nàng, về điểm này mà nói, Mộ Lưu Yên có phần may mắn.

"Bọn họ một năm khó trở về nhà được vài lần, ta chỉ ở nhà xem TV để nhìn bọn họ." Lâm Sanh dường như đang nhớ lại đoạn ký ức mỗi ngày nàng đều ôm búp bê ngồi xem TV chờ tin tức bọn họ, "Ông nội nói với ta, chỉ cần ta ngoan, bọn họ sẽ về gặp ta, cho nên ta rất cố gắng luyện tập đàn dương cầm, vì cây đàn ở nhà cha ta đã từng sử dụng qua. Mỗi lần tiếng đàn vang, ta có cảm giác như ông ấy đang ở bên cạnh nhìn ta." Đây là cách duy nhất của một tiểu hài tử muốn cha mẹ để ý đến nàng, nàng chỉ biết không ngừng cố gắng mới có thể khiến cho bọn họ chú ý đến. Cẩn thận nghĩ lại, nàng mới chỉ là một đứa trẻ, tại sao lại có nhiều bi ai như vậy?

"Đại khái là do ta cũng có thiên phú nên vô tình nhận được danh hiệu ‘Thiên tài âm nhạc nhi đồng’. Sau đó bọn họ quả nhiên là chú ý tới ta. Nhưng đáng tiếc mỗi lần bắt chuyện đều hỏi là ‘Đã luyện cầm đến đâu rồi?’, thật sự là rất chán ghét!" Đầu của Lâm Sanh dần dần gác lên cổ Mộ Lưu Yên, hít hương thơm tỏa ra từ nàng, thản nhiên nói, "Năm mười bốn tuổi ta tham gia màn biểu diễn đầu tiên tại Golden Hall, và đó cũng là lần cuối cùng. Bởi vì cha mẹ ta là những người nổi tiếng trong ngành âm nhạc, nên cũng rất nhiều người đến xem, nghĩ lại có chút buồn cười, nếu như không có bọn họ, thì làm sao ở cái tuổi ấy ta lại có thể bước lên được cái sân khấu kia? Bởi vì tên tiếng Trung của ta chỉ có một từ Sanh, nên ta tự gọi mình là S."

"S. S của M sao?" Mộ Lưu Yên cố ý nói đùa, Lâm Sanh vốn đã là người rất trầm tĩnh, nàng không hi vọng thấy bộ dáng ấy càng thêm trầm tĩnh.

Lâm Sanh nghe xong lời này, thiếu chút nữa là sốc hông, trở mình một cái, quyết định không nhìn Mộ Lưu Yên, nói tiếp.

"Một năm sau ông nội qua đời, bà nội mang theo ta trở về Trung Quốc, còn bọn họ thì tiếp tục giấc mộng âm nhạc." Nói đến đây, ngữ khí của Lâm Sanh rõ ràng mang theo sự khinh miệt cùng khinh thường, "Một đôi không xứng đáng để ta kêu tên!"

"Đầu gỗ ——" Mộ Lưu Yên không biết nên nói gì, nên chỉ gọi tên Lâm Sanh, nhẹ nhàng an ủi nàng.

Tuổi thơ như vậy, nàng không biết lý giải ra sao, cũng không cách nào hiểu được.

"Ta chán ghét âm nhạc, nhưng mà không hiểu sao ta không thể bỏ được nó." Lâm Sanh tự giễu chính mình, "Bà nội có lẽ hiểu được suy nghĩ của ta, bà luôn luôn nói "Chơi một bài cho ta nghe đi", ta không cự tuyệt được, ở sâu trong lòng, ta vẫn còn rất thích nó. Ta cùng bà nội hai người sống nương tựa lẫn nhau, ở trong trái tim, ta đã không có cha mẹ. Bà nội ngoài miệng không nhắc về họ, nhưng ta biết bà vẫn nghĩ về họ."

Nhắm mắt lại, nhớ lại thời điểm cuối cùng, Lâm Sanh tựa hồ như nhớ lại khoảnh khắc kia, cả người không kìm được run rẩy.

"Năm ta mười sáu tuổi, khi ta ngủ dậy kêu bà, mới phát hiện ra bà đã không còn thở." Lâm Sanh cắn môi, oán hận rồi nói, "Mà bọn họ lại có thể không phải là người đến đầu tiên, khi mà bọn hắn tới, tang lễ của bà nội đã được tổ chức xong xuôi. Ba ngày, mất cả ba ngày bọn họ mới đến. Ta không cần biết bọn họ là gặp phải bão hay sương mù, bọn họ phải là người đến đầu tiên! Ta chán ghét bọn họ nên không cùng họ trở về, ta ở lại nơi này, sau đó bọn họ để lại cho ta một số tiền lớn rồi rời đi. Trong nhà chỉ có một mình, ta cảm thấy được sắp điên tới nơi, sau đó vô tình biết đến đua xe, và thế là ta bắt đầu theo đuổi đam mê tốc độ, khi đó có lẽ đó không phải là một ý tưởng tồi đối với một người gần như đã chết là ta."

Đó là lúc Lâm Sanh sa đọa, nhưng nàng không có tìm đến ái tình.

Mộ Lưu Yên ôm chặt Lâm Sanh, lẳng lặng nghe chuyện xưa của nàng.

"Bỗng có một ngày ta đột nhiên tỉnh ngộ, bà nội chắc bà cũng không hi vọng cuộc sống của ta sẽ đi xuống như vậy? Cho nên ta nghiêm túc đi tìm việc, cuối cùng đi tới Mộ Thị trở thành một Tiểu Bạch Lĩnh." Chuyện xưa của Lâm Sanh không phải là một câu chuyện đặc sắc, nó chỉ là một câu chuyện xưa, không có những chuyện tình, không có những gút mắt về sinh tử, nó chỉ là một câu chuyện về gia đình bất hạnh mà thôi.

"Đây chính là chuyện xưa của ta, chắc là không có thú vị." Lâm Sanh bản thân cũng hiểu được chuyện này không hề thú vị, đối với những chuyện mà Mộ Lưu Yên từng trải hình như có điểm không đáng để nhắc tới.

"Đầu gỗ, ta rất tiếc về gia đình ngươi." Mộ Lưu Yên vuốt những sợi tóc mềm mại của Lâm Sanh, giống như thấy được con người trước đây của Lâm Sanh, nàng rất lo lắng cùng bất lực, "Về sau, có ta cùng ngươi, mãi mãi."

Hai người có hai sự trải nghiệm khác nhau, một người là vì tình yêu, một người bởi vì gia đình, mặc dù hai chuyện không thể so sánh với nhau, nhưng mà nói đến sự thật thì cả hai người đều bị thương. Biết được quá khứ của đối phương, cả hai càng vô tình dễ dàng đến gần nhau hơn.

"Mộ yêu tinh, lời này phải là ta nói với ngươi mới đúng?" Lâm Sanh nắm năm ngón tay của Mộ Lưu Yên, ngẩng đầu nhìn đại mỹ nhân trước mặt, "Ta sẽ luôn luôn bám theo ngươi! Cho dù ngươi muốn chạy, ta cũng sẽ không để cho ngươi chạy!" Giơ tay Mộ Lưu Yên lên, Lâm Sanh hôn một hơi, "Kỳ thật, ta thấy mình như một người quý ông, thật sự."

"Đừng ngắt lời, nói, chiều hôm nay cú điện thoại kia rốt cuộc là của ai?" Vuốt ve đôi tay đang tác quai tác quái của Lâm Sanh, Mộ Lưu Yên bắt đầu thẩm vấn, "Có phải là có hồ ly tinh nào đó muốn câu dẫn ngươi?" Nhéo hai má Lâm Sanh, "Còn không mau khai thật!"

Nơi này trừ ngươi ra, còn có ai là hồ ly tinh?

Lâm Sanh nhịn không được trong lòng hô to.

Trắng trợn liếc mắt Mộ yêu tinh một cái, Lâm Sanh tức giận nói, "Còn có thể là ai? Không phải là người yêu cũ của ngươi, Tần Mạt sao? Công nhận nàng ta thực lợi hại, còn gọi điện thoại muốn tuyên chiến với ta! Giống như nếu không đem ngươi trở về tay nàng ta, nàng ta liền không cam tâm."

Mộ Lưu Yên quay đầu, ánh mắt không thể tin nhìn Lâm Sanh, "Tần Mạt?" Hàng vạn hàng lần nghĩ đến, nàng vẫn không ngờ đó là điện thoại của Tần Mạt, "Nàng có ý gì?"

"Có ý gì? Còn không phải muốn cướp ngươi từ trên tay ta đi ư!" Lâm Sanh nhớ tới cú điện thoại của Tần Mạt liền nổi đóa, "Dù sao cũng không nên nhắc đến nữa."

Mộ Lưu Yên cau mày, Lâm Sanh nếu đã nói như vậy, nàng hoàn toàn tin tưởng.

Hiểu lầm đã được cởi bỏ, sau khi đã hiểu được tình cảnh cùng tình cảm của đối phương, Mộ yêu tinh đã muốn thiên vị Lâm Sanh.

"Đầu gỗ, ta không muốn cùng nàng ta biến thành kẻ thù, nhưng mà giống như ——" nàng ta muốn phá hư hạnh phúc của ta ư! Nghĩ đến như vậy, cơ thể cùng tinh thần Mộ Lưu Yên đột nhiên có chút mệt mỏi.

Nàng chính là không nghĩ đến mối tình đầu lại tạo nên một đoạn cừu hận, tạo nên một đôi cừu nhân, Tần Mạt thật là, quá khứ đã như vậy, ngươi cần gì phải làm như thế?

Nếu như nói lúc ở Paris nàng còn do dự, thì bây giờ nàng cùng Lâm Sanh nước đã hòa sữa, lòng của nàng đã không muốn chứa thêm ai khác.

Hiện tại Mộ Lưu Yên rất rõ nàng đang muốn cái gì.

Mà Tần Mạt tuyệt đối không phải là người nàng muốn.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: vốn đâu, tôi cũng muốn tại đây dạng đích trường hợp hạ làm cho mộ tổng phản công, nhưng là viết đến nơi đây tựa hồ trận này cảnh không thích hợp. Cho nên, ta cần tìm cơ hội khác.
Bình Luận (0)
Comment