Tổng Tài Lột Xác (Tổng Tài Nghịch Tập)

Chương 17

Nhân vật của Lục Thừa Phong không nhiều đất diễn, chủ yếu là đối diễn với nam chính. Bởi nam thứ ba và nam chính là bạn thân, nên Khương Duật và Lục Thừa Phong cũng có mấy cảnh diễn chung.

Lục Thừa Phong có nhiều công việc được sắp xếp khác, nên đạo diễn đẩy phần diễn của anh lên quay trước, đại khái quay hơn nửa tháng là xong.

“Cắt! Khương Duật cậu ngốc cái gì, diễn tiếp đi chứ? Lại, các bộ phận chuẩn bị.”

“Cắt! Trước đây đóng phim cậu nhớ đài từ kiểu gì hả! Hai câu thoại cũng không nhớ được?! Lại một lần, các bộ phận chuẩn bị.”

“Cắt! Khương Duật, cậu phải sùng bái bội phục Vu Phi, ánh mắt sợ hãi của cậu là sao!? Cậu có biết diễn hay không?” Vừa khai máy, hai tiếng đồng hồ đều dậm chân ở cảnh này, Khương Duật NG liên tục, khiến đạo diễn Đào bốc hoả.

Chính Khương Duật cũng vã mồ hôi không ngừng, hoảng hốt tột độ. Gã đâu ngờ quay phim điện ảnh chênh lệch với phim truyền hình lớn đến vậy.

Lúc trước quay phim truyền hình, kỹ xảo của gã so sánh với các diễn viên khác, không tính là tốt nhất, nhưng không đến nỗi nào. Thậm chí so với vài người, gã coi như khá ổn, chuyện bị mắng ở trường quay như thế này chưa từng xảy ra.

Thế nhưng quay phim điện ảnh khiến hắn cảm nhận sâu sắc sự chênh lệch, sự tự tin bấy lâu của gã bị đả kích. Một cảnh gã cảm thấy mình diễn khá ổn, nhưng đạo diễn không hề hài lòng.

Diễn viên đối diễn với gã cũng thuộc đẳng cấp khác với những lần hợp tác trước đây. Khi quay phim truyền hình, chỉ có diễn viên khác bị gã áp diễn, người thoải mái luôn là gã.

Còn ở đây, có mấy đoạn diễn với nam chính và nam hai, gã cảm nhận được kỹ năng diễn xuất của họ như đánh cờ, gã không thể lơi là, nhất định phải chăm chú. Cảm giác đóng phim cùng diễn viên ưu tú kích phát ý chí chiến đấu của gã, tuy chỉ là miễn cưỡng tiếp được diễn xuất của họ, nhưng ít ra kỹ xảo của gã cũng tiến bộ đáng kể.

Nếu như nói diễn cùng nam chính và nam hai khiến ý chí chiến đấu của Khương Duật tăng vọt, vậy ngày hôm nay, đối diễn cùng Lục Thừa Phong chính là đập vỡ toàn bộ lòng tin của gã, đẩy gã xuống đáy vực. Gã không chống lại nổi, liên tiếp NG, bị đạo diễn mắng đến máu chó đầy đầu.

Gã bắt đầu hoài nghi về kỹ năng của mình, gã thật sự kém cỏi như vậy ư?

Đúng, so với Lục Thừa Phong, kỹ năng diễn xuất của gã chẳng là gì, dù gã không muốn thừa nhận, nhưng đây là sự thực.

Khương Duật tự cao tự đại quen, đả kích như vậy khiến gã thấy mất mặt, gã không thể chấp nhận nổi, cả người ủ rũ ngột ngạt.

“Cho cậu vài phút, mau điều chỉnh trạng thái, sau đó quay tiếp. Tôi không muốn thấy cậu vẫn giữ trạng thái tệ như cũ. Còn có… Thừa Phong, cậu tới đây.”

Khương Duật mặt mày xám xịt đi về khu nghỉ ngơi. Trợ lý đến an ủi gã, gã mặc kệ, không nói một lời, mặt đen sì.

Ngược lại thì tâm tình Lục Thừa Phong không tệ. Đạo diễn kéo anh qua một bên nhỏ giọng nói: “Tôi nói này Lục ảnh đế, cầu xin cậu thương xót. Trình độ Khương Duật như thế nào cậu không biết chắc? Cậu thu liễm một chút đi, gã ta không chống đỡ nổi diễn xuất của cậu đâu. Coi như cậu tiết kiệm giùm tôi một cuộn phim có được không?”

“Kỹ năng diễn xuất của gã kém hơn tôi tưởng nhiều. Hoàn toàn không đón được diễn xuất, vậy cũng gọi là đóng phim?” Lục Thừa Phong nhàn nhạt nói. Anh không nhớ chính mình từng chê Khương Duật, ngay từ đầu anh đã biết diễn xuất của gã kém nhưng anh sẽ không nói với đạo diễn Đào, không muốn thấy đạo diễn Đào nổi điên.

“Cậu đừng cho là tôi không nhìn ra. Hôm nay cậu khiêm tốn chút đi. Cứ bùng nổ như vậy, đến nam chính nam hai cũng chỉ miễn cưỡng đối diễn được, chứ đừng nói đến Khương Duật. Cậu với hắn có thù hận à?”

Lúc thường khi đóng cùng nam chính, Lục Thừa Phong sẽ hơi thu liễm, không khiến đối phương bị áp lực. Hôm nay thì không hề quan tâm chuyện đó, dùng kỹ năng diễn chèn ép Khương Duật đến mức hoài nghi cuộc đời.

Đạo diễn đành phải kéo Lục Thừa Phong qua ôn tồn xin anh: “Cậu đã huỷ hoại sự tự tin của hắn rồi, những đoạn phía sau bảo tôi phải quay thế nào đây? Coi như cậu nể mặt tôi, lát nữa diễn cho đàng hoàng, cố gắng để cảnh này qua, được không?”

“Được rồi. Vốn dĩ muốn dạy dỗ hắn, nâng cao kỹ năng của hắn. Nhưng xem ra năng lực học tập và tiếp thu quá tệ, vẫn là thôi vậy.”

Đạo diễn lườm anh một cái. Nâng cao kỹ năng cái gì, có mà để gã kia nghi ngờ về danh phận diễn viên của gã thì có.

Sau khi giải lao kết thúc, tiếp tục quay phim. Lần này Lục Thừa Phong thu liễm rất nhiều, để Khương Duật miễn cưỡng đóng đạt.

Chỉ giáo huấn Khương Duật một chút thôi, không thể cản trở đạo diễn Đào quay phim. Lục Thừa Phong vẫn biết điểm dừng, không thì đạo diễn khóc luôn đấy.

Khương Duật cũng thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay cảnh của Lục Thừa Phong đã quay xong, cả người Khương Duật thoải mái hơn hẳn, mong ông thần này mau đi đi, bằng không gã diễn không nổi nữa.

Nam chính và nam hai ở một bên nhìn, trong lòng nghĩ: So sánh ra thì, lúc trước Lục ảnh đế còn đối xử tốt chán với bọn họ. Cảm ơn Lục ảnh đế, tìm thời gian mời Lục ảnh đế ăn bữa cơm.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, lại cảm thán: Cảm ơn Lục ảnh đế.

Mà Lục ảnh đế chuẩn bị kết thúc công việc, nhớ tới chuyện, Tiêu Ninh Dữ thích Khương Duật vì một nhân vật được gã đóng, liền cảm thấy, Tiêu Ninh Dữ mù rồi.

Tâm tình không vui một cách kì lạ, Lục Thừa Phong uống mấy ngụm nước, vừa vặn nắp bình vừa nói với trợ lý: “Lần trước cậu tìm cho tôi mấy bộ phim Khương Duật diễn, trong đó có [Hiệp Khách Thiên Nhai] không? Hình như tôi không thấy.”

“Có phim đó. Nhưng Lục ca xem tác phẩm khác của Khương Duật, xem chưa xong tập một anh đã nói diễn xuất quá kém, không muốn xem cái khác.” Tiểu Cao trả lời.

“Tìm cho tôi bộ phim đó.”

“A? Lục ca anh muốn xem phim của hắn ư.” Tiểu Cao bày tỏ khó hiểu. Khương Duật diễn tệ như vậy, có gì hay mà xem. Đi theo Lục ảnh đế đã lâu, yêu cầu về diễn xuất của Tiểu Cao cũng cao lên không ít, đóng phim bằng diễn xuất tệ lậu cậu không xem nổi.

“Xem hắn diễn tốt tới mức nào.” Có thể khiến một người vì nhân vật đó mà yêu thích hắn.

=====

Xoài: Tui bận quá. Hai hôm nay chỉ mần được một chương ಥ_ಥ
Bình Luận (0)
Comment