Tổng Tài Lột Xác (Tổng Tài Nghịch Tập)

Chương 44

Sau lần trò chuyện không vui đó, giữa hai người vẫn không có gì khác biệt với dĩ vãng. Lục Thừa Phong vẫn liên lạc mỗi ngày với Tiêu Ninh Dữ, cũng không nhắc lại chuyện ở bên nhau, như thể chuyện hai người không thoải mái chưa từng xảy ra. Theo lý mà nói thì mọi chuyện rất ổn, nhưng ngược lại Tiêu Ninh Dữ càng thêm lo lắng.

Tiêu Ninh Dữ như quay trở lại trạng thái bất an cẩn thận từng li từng tý như xưa. Y gửi tin nhắn cho Lục Thừa Phong, đôi khi một lát sau Lục Thừa Phong sẽ trả lời lại, có khi phải đến tận khuya. Ngày trước y hiểu, là bởi Lục Thừa Phong bận việc, có lúc không rảnh nhìn đến điện thoại, nhưng chỉ cần anh nhìn thấy tin nhắn thì sẽ trả lời ngay, nên khi đó Tiêu Ninh Dữ gửi tin nhắn xong sẽ đi làm việc của mình, không suy nghĩ nhiều.

Nhưng bây giờ, cho dù y tự nói với bản thân là Lục Thừa Phong đang bận nên mới không kịp trả lời, thì y vẫn cứ lo lắng bất an, nhìn chằm chằm điện thoại chờ một dòng tin nhắn, không nhịn được nghĩ, có phải Lục Thừa Phong giận rồi không, có khi nào cảm thấy y gây sự, mặc kệ y luôn không.

Tiêu Ninh Dữ bắt đầu thường xuyên nhìn điện thoại, thầm nghĩ vì sao Lục Thừa Phong vẫn chưa trả lời, y lướt xem những tin nhắn Lục Thừa Phong gửi cho y trước đó, nhìn thời gian của từng cái từng cái, định tìm trong đó thời gian Lục Thừa Phong gửi tin nhắn cho y, tính ra một khoảng thời gian đại khái. Sau đó, y lại bắt đầu suy nghĩ: Vì sao chưa đọc??? Bình thường giờ này đều gửi tin nhắn hoặc gọi điện cho mình rồi mà…

Tiêu Ninh Dữ bắt đầu suy nghĩ lung tung, khi hàn huyên với Lục Thừa Phong, y sẽ không kìm được mà phân tích mỗi câu nói của anh, sau đó mới thận trọng đáp lại.

Sau lần trò chuyện đó, xác thực tâm tình của Lục Thừa Phong cũng bị ảnh hưởng đôi chút. Mặc dù khi trò chuyện với Tiêu Ninh Dữ anh cố gắng tự nhiên một chút, nhưng thực sự vẫn có thay đổi nho nhỏ. Nhưng thay đổi này không phải Lục Thừa Phong tức giận như Tiêu Ninh Dữ nghĩ, chỉ là anh đang cảnh tỉnh chính mình. Anh cũng cẩn thận chú ý đến mỗi lời nói của Tiêu Ninh Dữ, châm chước vài lần trước khi trả lời, không muốn khiến Tiêu Ninh Dữ có gánh nặng, hoặc áp lực. Nhưng sự thay đổi rất nhỏ này, lại khiến Tiêu Ninh Dữ mẫn cảm hiểu lầm Lục Thừa Phong.

Tất nhiên Lục Thừa Phong cũng phát hiện ra điều này, anh lại bắt đầu nghĩ xem có phải mình không nên thổ lộ, không nên đề nghị ở bên nhau nhanh chóng như vậy.

Thế là hôm đó, khi nói chuyện cùng Tiêu Ninh Dữ, thấy y cực kỳ dè dặt với mình, Lục Thừa Phong áy náy nói: “Ninh Dữ, em không cần như vậy. Anh xin lỗi… chuyện lần trước là anh không cân nhắc chu toàn.”

Tiêu Ninh Dữ vội vàng đáp: “Không phải, không phải do anh, là vấn đề của em.”

Lục Thừa Phong thở dài: “Ninh Dữ, em và anh không cần khách sáo như vậy. Em không cần dè dặt như thế, anh không trách em. Em không sai.”

Tiêu Ninh Dữ dừng một chút: “Vậy… Em… Em nghe anh, em sẽ không như vậy nữa.”

Lục Thừa Phong yên lặng.



Trong chuyện tình cảm, Tiêu Ninh Dữ rất tự ti, nhưng ở phương diện khác, y rất cố chấp với tình cảm mình đã nhận định. Khi y và Khương Duật ở bên nhau đã có thể nhìn ra điều này. Lúc trước y thích Khương Duật, nên y luôn chủ động thúc đẩy tình cảm của cả hai. Y có thể cẩn thận lo được lo mất trước mặt người mình thích, nhưng y sẽ không lùi bước, y không phải người như vậy.

“Tiểu Chu, đặt vé máy bay cho tôi.” Tiêu Ninh Dữ gọi điện thoại cho Tiểu Chu.



Tiêu Ninh Dữ không chậm trễ một giây phút nào, lập tức lên chuyến bay sớm nhất tới thành phố D, nhưng xuống máy bay y mới nhớ ra một chuyện rất quan trọng: Y tới gấp, căn bản không biết đoàn phim của Lục Thừa Phong ở đâu, chỉ biết mấy ngày nay lên núi quay phim.

Tiêu Ninh Dữ gọi điện thoại cho Tiểu Cao: “Tiểu Cao, chào cậu. Tôi là Tiêu Ninh Dữ.. A, anh ấy vẫn đang quay phim? Tôi biết rồi… Ừm, tôi có thể biết vị trí cụ thể đoàn phim của các cậu ở đâu không? … Không cần, cậu không cần tới đón đâu, tự tôi tới là được rồi… Không không phải….”

Tiểu Cao vừa nghe nói Tiêu Ninh Dữ đến đây, lập tức nhiệt tình bày tỏ muốn tới đón y. Tiêu Ninh Dữ chưa kịp từ chối Tiểu Cao đã cúp máy, y không tiện rời đi trước, nhỡ lúc đó Tiểu Cao đến sân bay lại không thấy ai, tốn công vô ích. Nên Tiêu Ninh Dữ đành phải chờ trong quán cà phê nhỏ cạnh sân bay.

Một tiếng rưỡi sau, điện thoại Tiêu Ninh Dữ sáng lên, có một tin nhắn mới gửi đến.

Lục Thừa Phong: Ninh Dữ, bây giờ em đang ở đâu?

Tiêu Ninh Dữ “vụt” đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ thuỷ tinh, Lục Thừa Phong tới?

Tiêu Ninh Dữ cúi đầu cầm điện thoại lên gọi cho Lục Thừa Phong, sau một tiếng “tút” điện thoại được kết nối, y lập tức nói: “Lục Thừa Phong.”

“Em đang ở đâu?” Giọng Lục Thừa Phong có chút thở gấp, vừa nghe là biết chạy vội đến, hẳn là đã tìm một vòng trong đại sảnh rồi mới nhắn tin cho y. Tiêu Ninh Dữ hơi lo lắng, Lục Thừa Phong cứ chạy tới như thế, nhỡ bị nhận ra thì làm sao bây giờ.

“Em đang ở trong quán cà phê cạnh sân bay.” Tiêu Ninh Dữ đáp.

“Được rồi,anh tới đó tìm em.”

“Lục Thừa Phong anh mau về xe đi, anh gửi vị trí cho em là được, em tới tìm anh. Sân bay nhiều người lắm, anh mà bị nhận ra thì phiền phức.” Tiêu Ninh Dữ nói.

Lục Thừa Phong suy nghĩ một phen, nói: “Em ở nguyên đó đừng đi đâu, anh bảo Tiểu Cao tới đón em.” Lục Thừa Phong vẫn không yên lòng.

“Vâng.” Tiêu Ninh Dữ đáp ứng.

….

Không lâu sau, Tiểu Cao đến, Tiêu Ninh Dữ chào hỏi cậu, rồi Tiểu Cao dẫn y đến chỗ một chiếc xe bảo mẫu. Tiêu Ninh Dữ vừa dừng bước, cửa xe được kéo từ trong ra. Lục Thừa Phong xuất hiện trước mặt y, Tiêu Ninh Dữ chỉ sững sờ một giây, cũng biết đây là sân bay, không đứng ngoài cửa nói chuyện, nhanh chóng chui vào xe.

Hai người yên vị, Tiểu Cao ngồi vào chỗ kế bên tài xế, xe bắt đầu chạy.

Tiêu Ninh Dữ nói: “Lục Thừa Phong, sao anh cũng tới? Không phải anh đang phải quay phim à?”

“Tới đón em, nên anh đã xin đạo diễn cho nghỉ rồi.” Lục Thừa Phong đưa tay khẽ vuốt đầu y, nói.

Tiêu Ninh Dữ hơi nhích một chút, dán sát vào bàn tay Lục Thừa Phong hơn: “Xin lỗi, em khiến anh chậm trễ việc quay phim.”

“Không sao. Sao đột nhiên lại tới thành phố D?” Lục Thừa Phong hỏi.

Tiểu Cao nhận điện thoại của Tiêu Ninh Dữ xong báo lại cho Lục Thừa Phong, cậu đi đón Tiêu Ninh Dữ. Lục Thừa Phong nghe thế, mặc dù không biết vì sao y đột nhiên tới đây, nhưng ngay lập tức xin đạo diễn cho nghỉ rồi chạy tới.

Tiêu Ninh Dữ nhìn Lục Thừa Phong, nói: “Em có lời muốn nói với anh.”

Lục Thừa Phong ôn nhu nhìn y, nhếch môi cười: “Được.
Bình Luận (0)
Comment