Tổng Tài Mật Sủng Kiều Thê Có Chút Ngọt

Chương 39


Cảnh Ninh nhận lấy nhìn qua, là vụ án của một nghệ sĩ nam rất nổi tiếng gần đây dưới quyền Quốc Tế An Bình.Nghệ sĩ nam tên là Tạ Kiêu, diễn một bộ phim nhà Thanh rất nổi, có danh hiệu là “Tiểu vương tử phim nhà Thanh”.Nhưng cuối cùng vị “Tiểu vương tử phim nhà Thanh” này rơi vào giữa một vụ tai tiếng.

Đó chính là bạn gái trước đây của cậu ta đột nhiên nhảy ra, chỉ trích cậu ta không chỉ lúc đã ngoại tình, còn bạo hành trong lúc yêu đương.


Còn vào lúc chưa nổi tiếng từng lừa cô ta một số tiền lớn, đến nay chưa trả.Ngoại tình đã là chỗ chết, còn cộng thêm lừa tiền, bạo hành.Cho dù chuyện này là thật hay giả, tin tức này vừa ra, ắt sẽ tạo thành ảnh hưởng vô cùng tiêu cực với nghệ sĩ.Nếu nghiêm trọng hơn, có thể nói nó sẽ cắt đứt con đường nghệ thuật của cậu ta, hủy hết tiền đồ cũng không quá đáng.Cảnh Ninh liếc nhìn Lục Cảnh Thâm, hơi nghi ngờ.“Cậu ta là nghệ sĩ dưới quyền Quốc Tế An Bình, công ty các anh không có ai thay cậu ta làm quan hệ công chúng sao?”“Làm rồi, nhưng mà hiệu quả không lớn, hơn nữa bây giờ nghệ sĩ của công ty quá nhiều, không thể nào đặt tất cả tinh thần và sức lực lên một mình cậu ta.”Cảnh Ninh cau mày.“Vậy chắc cũng không tới lượt anh lo lắng! Một mình anh đường đường là tổng giám đốc tập đoàn, lại lo lắng chuyện của một nghệ sĩ có phải quá lãng phí tinh thần và sức lực không?”Lục Cảnh Thâm mím môi, im lặng một lúc.Chốc lát, mới lên tiếng: “Cậu ta là em họ tôi.”Cảnh Ninh: ...***Bởi vì cậu em họ này, Cảnh Ninh may mắn hiểu lịch sử gia đình của tổng giám đốc Lục sớm hơn.Hoàn toàn không ngờ lại còn có một câu chuyện cổ tích hoàng tử và cô bé lọ lem.Nghe nói năm đó cha của Lục Cảnh Thâm cũng là một thiếu niên đẹp trai tao nhã lịch sự, phong độ nhẹ nhàng.Nhưng không thích đối tượng hẹn hò do gia đình sắp xếp, mà yêu một cô gái nghèo.Gia đình phản đối, ông lập tức đưa cô gái đó bỏ trốn, lúc trở về thì đứa trẻ đã cao đến đùi người ta.

Hai vị phụ huynh thấy vậy cũng không thể tiếp tục ép buộc chia rẽ bọn họ, chỉ có thể đồng ý.Đương nhiên đứa bé đó chính là Lục Cảnh Thâm.Mà Tạ Kiêu, chính là đứa con duy nhất của em gái mẹ anh.

Tuy rằng mấy năm nay hai nhà không qua lại nhiều, nhưng thật sự gặp phải chuyện vẫn sẽ giúp đỡ.Sau khi Cảnh Ninh nghe xong, vô cùng vui mừng.“Không nhìn ra, bố anh còn rất bản lĩnh, vậy chắc bây giờ ông ấy và vợ sống rất hạnh phúc nhỉ!”Lục Cảnh Thâm đưa mắt về phía ngoài cửa sổ, giọng nói nhuộm chút buồn rầu: “Chắc vậy! Nếu như họ còn sống.”Cảnh Ninh hơi đờ ra.Nụ cười cương cứng ở khóe miệng.Qua mấy giây, cô mới phản ứng được, vội vàng thu sắc mặt, nhỏ giọng nói: “Rất xin lỗi, tôi không biết...”“Không sao.”Lục Cảnh Thâm quay đầu nhìn cô: “Đã qua rất nhiều năm, tôi đã sớm chấp nhận hiện thực.”Nhất thời Cảnh Ninh không biết nên nói cái gì cho phải, bầu không khí bỗng trở nên lúng túng và xấu hổ.Cô đành phải chuyển đề tài lên vụ án của Tạ Kiêu: “Tôi có thể giúp anh chuyện này, vừa hay gần đây tôi rảnh rỗi, nhưng mà phải để tôi gặp cậu ta trước mới được.”“Ừm.” Lục Cảnh Thâm gật đầu: “Ngày kia đi! Gần đây cậu ta ra nước ngoài giải sầu rồi.


Tôi bảo cậu ta đặt vé máy bay ngày mai về.”“Được.”Sau khi quyết định, cũng không lâu đã đến dưới tầng khu chung cư của Cảnh Ninh.Cô đẩy cửa ra xuống xe, xoay người lại vẫy tay tạm biệt Lục Cảnh Thâm.Trong bóng đêm tối om, cũng không biết làm sao, bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông tao nhã lịch sự ngồi sau xe có hơi cô độc, giống như một ngọn đèn cô độc một mình sáng trong đêm dài, tịch mịch nói không ra lời.Lòng cô đột nhiên như bị thứ gì đó đâm một cái, trái tim cũng đập dồn dập hơn.Lục Cảnh Thâm cười với cô, ý bảo cô lên tầng.

Cảnh Ninh gật đầu, không quá do dự mà xoay người đi tới khu chung cư.Bóng người của cô hoàn toàn đi vào trong cao ốc thì chiếc xe phía sau mới rời đi.


Cảnh Ninh quay đầu nhìn về phía xe rời đi, ngẫm nghĩ, lấy điện thoại ra gọi điện.“Alo, tôi muốn tìm cậu hỏi thăm một người, cậu quen biết Tạ Kiêu không?”.

Bình Luận (0)
Comment