Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh

Chương 105

Bột củ sen nguyên chất thủ công cổ truyền được làm bằng cách xay củ sen tươi thành bột, thêm nước vào khuấy đều rồi dùng gạc quấn lại, vắt kiệt nước, bỏ bã đi, để lắng tinh bột qua đêm, sau đó đổ nước trong trên bề mặt đi, lấy tinh bột lắng dưới đáy ra bọc lại rồi treo lên phơi khô.

Hai mươi cân củ sen tươi mới có thể làm ra gần một cân bột củ sen.

Các bước trên, dù là bước nào cũng đủ khiến Nhậm Xuyên đau đầu. Trong cả cuộc đời mình, thức ăn duy nhất mà sếp Nhậm có thể nấu là thức ăn nhanh, chần qua nước sôi hoặc bỏ vào lò vi sóng, bởi vì anh không có tính kiên nhẫn, chứ đừng nói đến chuyện cần mẫn tỉ mỉ này.

Trước khi Giang Hoàn phẫu thuật vài ngày, Nhậm Xuyên nhìn hắn bận rộn trong bếp bất kể ngày đêm, không biết đã tốn bao nhiêu công sức để làm ra một lọ thủy tinh chứa đầy bột củ sen cổ truyền.

"Để làm thức ăn vặt." - Trước khi đi mổ, Giang Hoàn nói với anh, "Thêm chút mật ong hoa quế, nếu không vừa miệng, có thể pha thêm sữa nóng."

Tâm trí của Nhậm Xuyên không đặt vào bột củ sen: "Em đi bệnh viện với anh."

Giang Hoàn không cho phép: "Em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe."

Nhậm Xuyên không nghe: "Anh cũng phải phẫu thuật, sao không cho em đi với anh? Ở nhà sao an tâm nổi?"

Giang Hoàn cố chấp: "Em chưa hoàn toàn khỏe lại, tế bào ung thư có khả năng sẽ bùng phát. Đừng vào bệnh viện nhiều."

Giang Hoàn tranh thủ đi tắm trước khi phẫu thuật, Nhậm Xuyên nhân cơ hội này lấy bệnh án của hắn ra xem, rồi lên mạng tra baidu, kết luận đơn giản là giai đoạn cuối, muộn rồi, hết cứu được rồi.

Như trò đùa, dù chỉ là cảm lạnh thông thường, nếu tra trên mạng thì cũng ra bệnh tình nguy kịch.

Lúc này sếp Nhậm quyết tâm rồi.

Khi Giang Hoàn đi ra, hắn liền nhìn thấy Nhậm Xuyên đang ngồi trên sô pha nhìn mình trìu mến: "Anh yêu em đúng không?"

Trả lời loại câu hỏi này thì không cần dùng đến não, Giang Hoàn tự rót cho mình một ít nước, thản nhiên nói: "Yêu."

"Sống." - Nhậm Xuyên chân thành trìu mến, "Anh chết rồi sẽ không thấy em được đâu."

Giang Hoàn: "???"

Tại sao tự nhiên chủ đề lại nặng nề như vậy?

Giang Hoàn yên lặng nuốt ngụm nước trong miệng, cảm thấy Nhậm Xuyên đang dồn ép mình.

Nhậm Xuyên suy nghĩ một chút, dường như cứ như vậy thì không làm ăn được gì, đằng hắng một tiếng, bắt đầu uy hiếp Giang Hoàn: "Em nói cho anh biết, em phong lưu quen rồi, nếu anh không ở bên cạnh hầu hạ em, vậy thì em sẽ đi tìm người thứ ba người thứ tư người thứ năm người thứ sáu, bắt một đống trai tơ về, em..."

Giang Hoàn bóp chặt cái ly thủy tinh trong tay, trên bề mặt ly xuất hiện hoa văn nứt vỡ như mạng nhện: "Anh thấy em to gan lắm rồi đấy."

Nhậm Xuyên mạnh mồm: "Đừng nghĩ là em không làm được!"

Mức độ uy hiếp cỡ này mà vẫn không mảy may đả động được Giang Hoàn, bởi vì Nhậm Xuyên bây giờ vốn dĩ đang ở trong vòng cấm. Từ Mạnh Xuân, đến bảo vệ chung cư, Giang Hoàn đều đã nói chuyện xong xuôi rồi, tuyệt đối không cho phép Nhậm Xuyên làm bất cứ điều gì vi phạm kỷ luật và gây nguy hiểm cho sức khỏe.

"Ồ." - Giang Hoàn nhẹ gật đầu, ném ly thủy tinh vỡ vào thùng rác, "Anh nghĩ em nằm mơ thì nhanh hơn đấy."

Nhậm Xuyên chỉ lo Giang Hoàn trên bàn mổ xảy ra chuyện gì, hết cách, liền dán toàn bộ áp phích người nổi tiếng mà mình sưu tầm được, nhà đang bình thường cứ thế bị áp phích phủ kín.

Sáng sớm hôm sau, Giang Hoàn vừa mở mắt thì đã nhìn thấy khuôn mặt người trên trần nhà.

Giang Hoàn: "..."

Nhậm Xuyên đứng ở cửa phòng, cầm trên tay một tấm áp phích có độ nét cao của Giang Tư Bạch ở trần, đắc ý nhướng mày: "Nhìn đi! Đây là ch..."

Đáy mắt Giang Hoàn không hiện ra cảm xúc gì, hắn vuốt tóc, cầm điện thoại lên gọi, cuộc gọi đã kết nối, giọng nói bên kia lười biếng vang lên: "Sếp Giang ạ? Sáng sớm có chuyện gì vậy?"

Nhậm Xuyên sửng sốt, tại sao Giang Hoàn lại có số điện thoại của Giang Tư Bạch!

"Không có gì." - Giang Hoàn thản nhiên nói, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Nhậm Xuyên, ý là, em gọi đi, giỏi thì gọi chính chủ là chồng đi.

Ánh mắt của Giang Hoàn khiến Nhậm Xuyên dựng tóc gáy, anh ép sát vào tường tính chuồn đi: "Anh muốn làm gì?"



"Anh chỉ muốn cho em biết." - Giang Hoàn vươn tay xé tấm áp phích trên tường xuống, "Rất nhiều tài nguyên của thần tượng em đều là do anh cho. Nếu em dám gọi hắn là chồng, anh cũng dám làm hắn biến mất khỏi ngành công nghiệp giải trí."

Hắn cười gằn: "Tình địch mà em tìm cho anh có vậy thôi sao?"

Nhậm Xuyên: "..."

Đệt, kẻ thù quá mạnh.

Một mình anh, áp phích dán lên như thế nào thì xé ra như thế ấy, phiền nhiễu, bất đắc dĩ, thầm nghĩ mình làm điều thừa thãi như vậy để làm gì?

Nói không chừng, lúc Giang Hoàn sắp lâm chung, nằm trên giường bệnh với máy thở, chỉ cần Nhậm Xuyên ở trước mặt hắn chạm nhẹ vào tay y tá, Giang Hoàn còn có thể ngồi dậy và tự rút ​​máy thở ra.

Sau khi trấn áp tiểu yêu tinh trong nhà, sếp Giang yên lòng đi phẫu thuật, nắn lại khớp xương sai vị trí, nhân tiện đóng vào vài chiếc đinh thép.

Đối với người khác, đây có thể coi là một ca phẫu thuật đau đớn, nhưng Giang Hoàn cảm thấy đây chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ. Sau khi thuốc mê hết tác dụng, hắn lấy điện thoại lại từ y tá và gọi video cho Nhậm Xuyên, muốn báo bình an.

Không biết Nhậm Xuyên bên kia đang làm gì, hình ảnh video rung lắc mờ nhòe, phải mất một lúc lâu mới hiện ra một khuôn mặt. Nhậm Xuyên mồ hôi nhễ nhại, chỉ mặc một chiếc áo dài tay mỏng, trên tay còn đang cầm một ly cô-ca đá uống ừng ực.

Giang Hoàn: "..."

Hắn vừa rời đi, Nhậm Xuyên đã phạm ngay vào kiêng kỵ của hắn.

"Sao thế?" - Nhậm Xuyên nghi ngờ bấm vào màn hình hai lần, "Không có âm thanh? Nhiễu sóng à? Xài mạng nào vậy?"

Vi phạm quá nhiều quy định, Giang Hoàn nhất thời không biết nên bắt đầu từ cái nào, vừa định thuyết giảng một bài dài: "Nhậm Xuyên, em..."

Lúc này, Nhậm Xuyên lớn giọng la lên: "Bé cưng! Làm gì đấy--!"

Giây tiếp theo, màn hình chuyển sang màu đen.

Giang Hoàn: "!!!"

Một tiếng "bé cưng" này thật sự giẫm trúng vào đuôi sếp Giang, hắn nghiến răng nghiến lợi.

Giỏi lắm, Nhậm Xuyên.

Trong ngày, sếp Giang mang một cái chân không thể cử động được trong lớp thạch cao dày vội vã từ bệnh viện về nhà.

Hắn chưa quen với cặp nạng, sử dụng chưa thạo mà còn đi nhanh như bay, không lâu sau thì ngã ở cửa.

Giang Hoàn được bảo vệ tuần tra đỡ dậy.

Sếp Giang có lẽ cả đời này chưa từng trầy trật như vậy, trên cánh tay đều là vết trầy, trên tóc còn dính cái lá, nhân viên bảo vệ nhìn thấy liền hỏi: "Anh Giang, hay là tôi đưa anh đến bệnh viện trước nhé?"

Đùa hả, hắn vừa ra khỏi bệnh viện đây.

Giang Hoàn từ chối sự giúp đỡ của nhân viên bảo vệ, một mình chống nạng đến cửa nhà. Vừa muốn bấm chuông cửa thì bàn tay dừng lại giữa không trung, hắn chuyển sang đạp cửa đùng đùng, tức giận kiềm không nổi nên mạnh bạo.

Trong nhà lập tức vang lên tiếng chân chạy chậm: "Cửa nhà tôi đắt lắm! Đạp đá cái gì!"

Nhậm Xuyên mở cửa, vừa nhìn thấy Giang Hoàn liền ngẩn ra: "Anh..."

Giang Hoàn hỏi thẳng: "Bé cưng đâu?"

Nhậm Xuyên còn trông hơi ngại ngùng: "Ôi, sao lại gọi em như vậy..."

Giang Hoàn nhìn anh chằm chằm: "Anh đang hỏi em cái đứa em gọi là bé cưng trong video đâu?"

Nhậm Xuyên rốt cuộc hiểu được tại sao Giang Hoàn lại đi về từ bệnh viện xa như vậy, anh cười thành tiếng, sau đó huýt sáo một tiếng vang dội, gọi: "Bé cưng ơi!"

Ngay sau đó, âm thanh bốn móng vuốt cào vang lên, một con chó săn vàng to lớn lao tới như tàu tuần dương trên đất liền: "Gâu gâu gâu!"

Nhậm Xuyên xoa xoa đầu chó, cười nhìn Giang Hoàn: "Anh thấy sao?"



Giang Hoàn ngây người: "Chó à..."

Nhậm Xuyên cầm bảng tên trên cổ chú chó săn lông vàng đưa cho Giang Hoàn xem: "Đây là chó dẫn đường đã nghỉ hưu, tên là Bé Cưng, em thấy thông tin tìm gia đình nhận nuôi trên mạng nên đã đăng ký."

Thiếu đi hai con vẹt, chỉ hai người trong nhà thật sự có hơi trống trải, phải nuôi thêm mèo con cún con thôi, nhưng lỡ đâu tính cách chúng nó giống chủ nhân, ngày nào cũng láo nháo thì làm sao mà quản cho nổi.

Chó dẫn đường về hưu thì đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, biết đại tiểu tiện đúng chỗ, cũng không kén ăn, có thể làm bạn tốt với con người.

Giống những chú chó dẫn đường về hưu khác, chú chó này đã được gia đình người mù mà nó từng phục vụ đón về, nhưng người chủ cuối cùng của Bé cưng là một cụ già, đã qua đời, nhiều gia đình có người mù muốn nhận Bé cưng về nuôi nhưng nó lại không thích.

Hết cách rồi, Trung tâm chó dẫn đường đành đăng một bài đăng trên mạng để tìm gia đình nhận nuôi.

Giống như một cuộc phỏng vấn, Nhậm Xuyên và nhiều gia đình khác đồng thời đến Trung tâm chó dẫn đường. Giữa mười mấy người, Bé Cưng một mình đi đến chỗ anh, còn liếm tay anh.

Giang Hoàn đang phẫu thuật, Nhậm Xuyên một mình phụ trách, đưa Bé Cưng về nhà, hỏi chỉ dẫn từ bác sĩ thú y và mua thức ăn dễ tiêu hóa thích hợp cho chó già, rồi chuồng chó, đồ chơi cho chó, que làm sạch răng... Đầu tư không kém gì khi nuôi vẹt.

Giang Hoàn ngồi ở trên sô pha sờ sờ đầu Bé Cưng, hỏi Nhậm Xuyên: "Nó bao nhiêu tuổi rồi?"

Nhậm Xuyên nói với hắn: "Tám tuổi."

Giang Hoàn lại hỏi: "Con trai hay con gái?"

"Con gái." - Nhậm Xuyên dịu dàng xoa đầu chó, "Nếu không thì sao lại gọi là Bé Cưng được?"

Hóa ra không phải là chó đực. Giang Hoàn lập tức buông bỏ sự thù địch của mình và bắt đầu chung sống hòa bình với Bé Cưng.

Hắn bây giờ tàn phế một nửa, đuổi về bệnh viện thì không đi, mang cái chân bó bột nhảy nhót ở nhà, sống như một con cương thi.

Nhậm Xuyên không còn cách nào khác ngoài làm cái nạng hình người cho hắn, lúc đi vệ sinh cũng phải dìu đi, nhân tiện thưởng thức một chút sự to lớn của chồng.

Từ một Giang Hoàn không sợ trời không sợ đất, bây giờ hở tí là hắn la oai oái, đặc biệt là lúc Nhậm Xuyên chơi đùa với Bé Cưng, làm thế nào cũng phải chứng minh sự tồn tại của mình. Lý do thì chỉ có một, chân anh đau.

Nhậm Xuyên nhận ra, đây chính là tranh giành tình cảm.

Sếp Giang đúng là có tiền đồ, tranh giành tình cảm với một con chó.

Sếp Nhậm học đươc một chiêu, cầm đồ ăn vặt trêu chó, thuận tiện ghẹo luôn sếp Giang, lửa bùng lên thì sếp Nhậm bế con bỏ chạy, sếp Giang đi đứng bất tiện dĩ nhiên là không đuổi kịp.

Một ngày của sếp Giang trở nên thăng trầm lên xuống.

Trong nhà cả ngày toàn là tiếng cười nói rôm rả, một mình sếp Nhậm tương đương với 100 con vẹt, sự ồn ào đó không phải loại mà người bình thường có thể chịu được.

Nhưng khi năm mới ngày càng đến gần, anh lại ngày càng ít nói.

Xuân về tới nơi rồi còn chưa quyết định được đi đâu ăn Tết, Nhậm Xuyên đang ở trong tình thế khó xử vì không biết Nhậm Đông Thăng có thể chấp nhận Giang Hoàn hay không, nhưng không thể để Giang Hoàn chịu ấm ức được.

Vấn đề thế kỷ mẹ chồng nàng dâu sang đến chỗ anh biến thành bố vợ con rể, sếp Nhậm cảm thấy được áp lực và lo lắng người đàn ông nào cũng phải trải qua mà trước nay chưa từng có.

Tóc muốn rụng hết rồi.

Mồng tám tháng chạp, Nhậm Xuyên quấy rầy Giang Hoàn đang nấu cháo, làm nũng, bảo hắn bỏ thêm chút đường, thì chuông điện thoại vang lên.

Tên người gọi hiện lên, thái thượng hoàng.

Trái tim của Nhậm Xuyên lập tức nhảy lên, anh run rẩy trong lòng, trả lời điện thoại. Giọng nói của Nhậm Đông Thăng vang lên, hạ thánh chỉ: "Về nhà ăn Tết."

"Dạ..." - Nhậm Xuyên ngập ngừng, "Vậy... bố..."

Nhậm Đông Thăng nói trước: "...Dẫn Giang Hoàn về nữa."

"Hai đứa... cùng về nhà đi."
Bình Luận (0)
Comment