Mùng một Tết, mọi thứ đều vui vẻ hạnh phúc chỉ trừ việc không có pháo hoa, pháo nổ.
Thôi Minh Hạo trực ca đêm vào giao thừa, nhắn WeChat bảo ban ngày ngủ bù, tối mới ghé thăm. Chúc Khải Phong thì mới sáng sớm đã tới rồi, mang theo hai hộp quà ngồi uống trà ở ghế sô pha, nhưng đáng tiếc là Nhậm Đông Thăng đi chúc Tết bạn cũ từ sáng sớm, chỉ còn lại hai người ôm nhau ngủ quên trời quên đất, để hắn tự chơi một mình.
Nhậm Xuyên tối hôm qua ngủ muộn, đi xuống lầu ngáp một cái, vừa cầm cốc lên uống nước liền nhìn thấy Chúc Khải Phong trên ghế sô pha.
"Mấy giờ rồi?" - Nhậm Xuyên có chút bối rối, "Gà của địa chủ còn không dậy sớm như mày nữa?"
"Hôm nay tao có việc!" - Chúc Khải Phong sốt ruột, vỗ vỗ bên người ra hiệu cho Nhậm Xuyên ngồi xuống, "Đại sự cả đời!"
Nhậm Xuyên đã quen với những lời này: "Là cưới tiểu cô nương nào nữa đây?"
"Không có." - Chúc Khải Phong kéo anh, "Lần này là thật!"
"Lần nào mày chả nói thế?" - Nhậm Xuyên đã quá quen với mồm miệng của Chúc Khải Phong, "Thế khi nào cưới?"
Vừa nói, anh vừa móc ra một sợi dây màu đỏ được bện thủ công tỉ mỉ và đắc ý lắc lư nó trước mặt Chúc Khải Phong: "Thấy cái này không? Cái này là do Giang Hoàn làm, nghe đâu chỉ cần đeo lên là có thể..."
Chúc Khải Phong giật lấy, tự đeo vào tay mình, cảm kích nói: "Cảm ơn huynh đệ!"
Nửa sau câu nói của Nhậm Xuyên giờ mới tới: "...Có thể cưới tao."
Chúc Khải Phong: "..."
Hắn xua tay: "Không không không! Này thì không cần!"
Nhậm Xuyên ghét bỏ: "Mày đeo rồi!"
Rồi làm sao giờ? Gia đình Chúc Khải Phong khá là mê tín, sợi dây đỏ đeo vào rồi thì không thể tùy tiện tháo ra, như vậy thì sẽ giảm thọ. Hắn ôm Nhậm Xuyên, nói lời hay ý đẹp: "Bảo chồng mày thắt lại cho mày cái khác, hai người đeo dây đôi, cái này không tính!"
"Cô gái kia hẹn tao ở Quảng trường Nhân dân." - Cuối cùng Chúc Khải Phong cũng nói ra lý do tại sao lại đến sớm như vậy, "Huynh đệ, theo tao cho vía đi!"
Nhậm Xuyên bĩu môi: "Tao thích đàn ông, mày thích phụ nữ, sở thích khác nhau, vía kiểu gì?"
"Ờ thì..." - Chúc Khải Phong thật ra không có nhiều yêu cầu, "Thêm một người cũng bớt ngượng ngùng."
Nhậm Xuyên nhìn hắn: "Vậy nếu tụi mày xem mắt hợp ý thành đôi thành cặp, thế người ngượng là tao à?"
"Thật ra tao xem ảnh của cô ấy rồi, không phải kiểu tao thích, nhưng mà cô bảy dì tám bắt tao đi gặp cho bằng được, không thể khiến quan hệ trở nên quá căng thẳng." - Chúc Khải Phong gãi đầu, "Mày đi theo, vừa hay giúp tao tránh né."
Loại chuyện thất đức này, Nhậm Xuyên lại có hứng thú: "Vậy mày không mặc bộ quần áo này được, còn là Armani, đắt quá."
Chúc Khải Phong gật đầu điên cuồng: "Đúng đúng, mày nói xem tao phải thay cái gì?"
"361° đi." - Nhậm Xuyên đá vào đôi giày của hắn, "Đôi giày này nữa, đừng mang giày da thủ công, mang Adidas đi."
Hai người cùng nhau ôm một bụng ý xấu mà chầm chậm nghiên cứu, để đạt được hiệu quả giết người tức khắc, Chúc Khải Phong còn ăn sống nửa ký tỏi, nhìn từ xa đã thấy ngạt thở rồi.
Nhậm Xuyên để lại một mảnh giấy nhắn cho Giang Hoàn, dán lên tủ lạnh, cho hắn biết rằng anh có chuyện quan trọng.
Chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ xong xuôi, hai người lên xe đến Quảng trường Nhân dân.
"Này, tao bảo..." - Chúc Khải Phong kéo kéo chiếc áo khoác bông trên người mình, nếu là trước đây, loại thứ phóng đại vòng eo lên gấp mười lần này sẽ không bao giờ xuất hiện trên người hắn. Hắn nhìn xung quanh: "Quảng trường nhiều người quá."
"Ừ." - Nhậm Xuyên cũng rất ngạc nhiên, ở Quảng trường Nhân dân trước đây đa phần là ông bà dắt chó đi dạo, hôm nay lại tụ tập đông đủ các thanh niên trẻ, không biết có phải vì đang là Tết không nữa, còn có thảm đỏ và hoa tươi.
Chúc Khải Phong đoán: "Có người nổi tiếng nào đến quay quảng cáo à?"
"Người nổi tiếng nào đến Quảng trường Nhân dân?" - Nhậm Xuyên thấy hắn có khi mất não rồi, "Chả có căn cứ gì cả?"
Gió hơi mạnh, Chúc Khải Phong đi tới gần muốn nói chuyện với anh, vừa mở miệng liền bị Nhậm Xuyên đẩy ra, "Mày tránh xa tao ra một chút."
"Đệt!" - Chúc Khải Phong bất mãn, "Có còn là bạn từ bé nữa không!"
Nhậm Xuyên cố gắng chống lại mùi tỏi trong không khí: "Mày còn nói nữa thì tao là bố mày."
Chúc Khải Phong hờn dỗi, cúi đầu lấy điện thoại ra xem cô gái kia tới đâu rồi.
Cô ấy bảo rằng vừa mới ngủ dậy.
Chúc Khải Phong hiểu, đây là thói quen của con gái, đi hẹn hò không muộn một tiếng rưỡi vẫn tính là tốt. Hắn kiên nhẫn đánh máy, bảo cô đừng lo lắng, chú ý an toàn, nếu thật sự không kịp thì không đến cũng được, hắn ở đây chơi với Nhậm Xuyên.
Ngẩng đầu lên, càng ngày càng có nhiều người xung quanh, nhưng Nhậm Xuyên đã biến mất.
"Hả?" - Chúc Khải Phong sửng sốt, "Người đâu rồi!"
Công viên Nhân dân rộng lớn, có rừng cây nhỏ và hồ nước nhân tạo, nếu Nhậm Xuyên xảy ra chuyện gì, Chúc Khải Phong sợ Giang Hoàn sẽ lột da mình.
Hắn đi tìm xung quanh, cảm thấy Nhậm Xuyên không thể đến những nơi ít người, vì vậy hắn hướng đến những nơi có nhiều người.
Trên bãi cỏ dựng cổng hoa, mọi người xếp thành vòng tròn tầng tầng lớp lớp, không biết đang xem cái gì hay ho.
Chúc Khải Phong khó khăn lắm mới chen vào đám đông được, vừa nghĩ muốn tìm Nhậm Xuyên thì nghe thấy tiếng đếm ngược phát ra từ loa: "Ba, hai, một!"
Nhậm Xuyên cũng nhìn thấy hắn, sải bước đi tới ôm hắn: "Mày là trẻ con ba tuổi à!"
Giây tiếp theo, trong tiếng hò reo và vỗ tay, một quả cầu hoa từ trên trời rơi xuống và đáp trúng vòng tay của hai người họ.
Người dẫn chương trình vô cùng phấn khích, bắt đầu vỗ tay: "Chúng ta hãy chúc phúc cho cặp đôi mới!"
Nhậm Xuyên: "..."
Chúc Khải Phong: "..."
Nhậm Xuyên nhanh chóng thả Chúc Khải Phong ra: "Không, chúng tôi..."
Chúc Khải Phong cũng vội vàng giải thích: "Chỉ là..."
Nhưng không ai nghe những gì họ nói, một giây sau, đội trang điểm tràn lên, đội quần áo cũng theo sát, vây quanh họ chặt kín, bắt đầu hô biến.
Hôm nay, một đám cưới ngẫu nhiên sẽ được tổ chức tại Công viên Nhân dân, do một nhãn hàng trang sức tài trợ, nhằm tạo ra những cô dâu xinh đẹp nhất dành cho các chú rể, và tạo ra những chú rể bảnh bao nhất cho các cô dâu, trước sự chứng kiến của hàng nghìn khán giả và giới truyền thông.
Chỉ hơi không ngờ tới rằng là hai người đàn ông.
Nhưng giới truyền thông đã rất phấn khích, đây có thể là đám cưới đồng giới công khai đầu tiên từ trước đến nay. Các máy quay được điều khiển và sắp xếp ở nhiều góc độ, thậm chí còn có người từ đài truyền hình đến.
Nhậm Xuyên có chút bối rối, Chúc Khải Phong càng không biết nên biểu hiện như thế nào.
Hắn nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay mình và nghĩ về những gì Nhậm Xuyên đã nói hôm nay, nghe đâu chỉ cần đeo nó thì có thể cưới anh...
Vậy mà thành thật rồi!
Mọi người vồn vã đẩy hai người lên sân khấu lễ cưới, nhãn hiệu trang sức tài trợ chiếc nhẫn, không biết nên lén đưa cho ai, đánh giá bọn họ xong cuối cùng cảm thấy Chúc Khải Phong có vẻ "công" hơn nên đưa cho hắn.
Người dẫn chương trình nhìn họ: "Xin chào hai vị, hãy đeo nhẫn cưới nào."
Ống kính máy quay khắp nơi chĩa vào mặt, khán giả hò hét ồn ào, tới nước này rồi muốn trốn cũng không được, Chúc Khải Phong miễn cưỡng nhìn Nhậm Xuyên, nhúc nhích yết hầu: "Xuyên Nhi..."
Nhậm Xuyên muốn nổ não, không ngờ cái người đầu tiên đeo nhẫn cưới cho mình lại là Chúc Khải Phong!
Ngón tay đeo nhẫn, Chúc Khải Phong không có gan chạm vào, ngón cái quá lớn, ngón út quá nhỏ, cuối cùng, hắn đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa của Nhậm Xuyên, như vậy khi giơ ngón giữa với người khác càng lóa mắt hơn.
Người dẫn chương trình chuyển sang tiết mục tiếp theo: "Mời chú rể hôn..."
Nhậm Xuyên ngắt lời: "Chờ đã!"
Để cho Chúc Khải Phong hôn mình, Nhậm Xuyên dù sao cũng không thể đồng ý. Mặt anh đỏ tới tận mang tai, muốn nói lý lẽ cho ra ngô ra khoai.
Nhưng bầu không khí dưới khán đài đã nóng lên, tiếng người huyên náo đồng loạt hét lớn: "Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!"
Giọng nói của Nhậm Xuyên bị che lấp hoàn toàn, không có ai nghe anh cả.
Chúc Khải Phong thực sự tiến thoái lưỡng nan vô cùng, không hôn thì không xuống sân khấu được, mà hôn thì có lỗi với huynh đệ.
Nhậm Xuyên dùng ánh mắt cảnh cáo hắn, mày chạm vào tao thử xem!
Vào lúc này, có đại ca nào đó ở dưới lớn tiếng hét: "Không hôn thì không phải là đàn ông!"
"Mẹ!" - Câu nói này khơi dậy tính khí ngu ngốc của Chúc Khải Phong, hắn mạnh bạo đáp trả, "Ông đây là tổng công!"
Ngay lập tức, hắn nắm lấy vai Nhậm Xuyên như hổ đói vồ mồi, thô bạo kéo anh về phía mình, sau đó mãnh liệt chặn môi, mang theo nồng nặc mùi tỏi thối.
Sáng nay, chính Nhậm Xuyên đề nghị hắn ăn tỏi.
Đây được gọi là tự lấy đá đập chân mình.
Nhậm Xuyên không còn biết mình nên có biểu cảm như thế nào, cả người như tách ra làm đôi, một tia chớp đánh xuống giữa bầu trời quang đãng, biến thân thể hóa đá của anh thành bột vụn.
Mùi tỏi xộc thẳng vào khoang miệng, mọi tế bào vị giác như bị súng tiểu liên bắn phá, giống như có một tấn TNT làm từ tỏi phát nổ, khiến anh không thể nhịn được mà quỳ trên mặt đất nôn mửa: "Ọe-! "
Chúc Khải Phong giống như phải chịu một sự sỉ nhục lớn: "Người đàn ông đầu tiên tao hôn là mày! Mày không thấy vinh dự thì thôi còn nôn!"
Khung cảnh hỗn loạn trong một lúc, nhưng giới truyền thông đã chọn cách phớt lờ, chỉnh sửa biên tập và chỉ đăng tải mặt tốt.
Cùng lúc đó, Giang Hoàn ở nhà vừa thức dậy, cảm nhận được chung quanh trống rỗng.
Hắn xoa bóp đầu một chút, đi xuống lầu, lấy sữa trong tủ lạnh, ngẩng đầu lên nhìn thấy trên tủ lạnh có tin nhắn của Nhậm Xuyên: "Em đi cùng Chúc Khải Phong làm đại sự."
Đại sự gì mà thần bí như vậy, Giang Hoàn cau mày, lấy sữa ra, hâm nóng rồi rót vào cốc, lại bước tới phòng khách, bật TV lên.
Những điểm nóng thời sự đang được phát trên TV, nữ phóng viên nghiêm chỉnh: "Dưới đây là những điểm nóng mới nhất. Đám cưới đồng giới đã xuất hiện ở Công viên Nhân dân của thành phố này. Không khí náo nhiệt, người qua đường dồn dập gửi lời chúc phúc... "
Giang Hoàn càng xem càng cảm thấy có điều gì đó không ổn, liền nheo mắt lại cho đến khi máy quay phóng to, cuối cùng hắn cũng nhìn rõ. Hai người trên sân khấu là Chúc Khải Phong và Nhậm Xuyên, bọn họ nhìn nhau, sau đó Chúc Khải Phong còn đeo nhẫn cho Nhậm Xuyên.
Sau đó, Chúc Khải Phong hôn anh!
Cốc sữa trong tay Giang Hoàn rơi xuống đất.
Đại sự mà Nhậm Xuyên nói...
Là kết hôn với Chúc Khải Phong ư?!
Hôm qua em ấy vừa mới cầu hôn mình cơ mà!!!