Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh

Chương 111

Sắc mặt Giang Hoàn tái nhợt, ngồi ngây người năm phút đồng hồ, trái tim đau nhói dị thường, như sắp phá vỡ lớp da mà rỉ máu.1

Ngỡ như quay trở về cái ngày hắn biết tin Nhậm Xuyên bị ung thư dạ dày.

Lưỡi hái của thần chết giơ lên ​​cao, muốn lấy đi mạng sống của người hắn yêu.

Giang Hoàn nặng nề đẩy bàn, vừa đi vừa gọi điện thoại, rảo bước hỏi thăm một vòng. Do ảnh hưởng của luồng gió lạnh từ trước, Quý Châu đã mưa suốt một tuần, sân bay gần nhất cũng không hoạt động.

Nếu máy bay dân dụng không bay, thì bay chuyên cơ riêng.

Giang Hoàn có bản lĩnh, gọi được một chiếc trực thăng đến Quý Châu, hắn xuống máy bay, trực tiếp lên trực thăng bay tới tâm chấn.

Động đất đến quá nhanh và đột ngột, phóng viên báo chí còn chưa kịp đi sâu vào tâm chấn, Giang Hoàn ngồi trong trực thăng nhìn một nhóm chuyên gia động đất phân tích nguyên nhân động đất, bọn họ cho rằng mảng Ấn Độ Dương di động về hướng bắc gây áp lực lên mảng Á-Âu, cộng thêm tác động của trọng lực hướng xuống, tạo ra một trận động đất đứt gãy ngược phía mạn phải và đè nén.

Thuật ngữ chuyên môn cộng với danh từ riêng, Giang Hoàn nghe mười phút cũng không hiểu họ đang nói cái gì, nhưng đây là tin tức mới nhất về trận động đất, vì vậy hắn nghiên cứu từng chữ một như luận văn tốt nghiệp của mình.

Mưa lớn va vào cánh quạt trực thăng tạo nên những tiếng vang chói tai, thỉnh thoảng tia chớp thê lương xẹt ngang bầu trời đen kịt, từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy ngọn núi sạt lở, dòng sông chảy xiết, núi non tươi đẹp vốn có trở thành nơi xơ xác tiêu điều.

Giang Hoàn lại nghe các chuyên gia phân tích, cao nguyên phần lớn là địa hình các-xtơ, có các hốc ngầm, khi có động đất dễ gây ra các thảm họa như hố sụt, lở đất.

Chỉ một câu nói đã khiến lòng Giang Hoàn hoàn toàn chùng xuống.

Ngoài hắn ra còn có các cán bộ, chiến sĩ phòng cháy chữa cháy, công an nhân dân có vũ trang, các đội cứu hộ khẩn trương ra tuyến đầu vùng thiên tai, trong mưa gió buốt giá, nhiều bóng dáng ngược xuôi dưới cơn mưa lớn.

Trực thăng không thể hạ cánh trực tiếp xuống nơi mà tín hiệu của Nhậm Xuyên biến mất, còn hai mươi ki-lô-mét nữa xe cộ cũng không thể đi qua, chỉ có thể dựa vào hai chân mình. Giang Hoàn mặc áo mưa, dẫn theo nhân viên y tế xuống trực thăng, chuẩn bị leo qua đống đổ nát và đi bộ đường dài.

Nhưng hắn đã quá coi thường thiệt hại do thiên tai gây ra.

Những con phố vốn ngay ngắn trật tự đã trở thành đống đổ nát, tòa nhà đổ sập, cột điện chắn ngang đường, những tấm biển rách nát bị mưa lớn cuốn trôi, nước mưa gột rửa đường phố, dấy lên mùi tanh nồng.

Trong cơn mưa nặng hạt, mơ hồ vang lên một tiếng kêu tuyệt vọng.

Nhân viên y tế do Giang Hoàn đưa tới xưa nay vẫn luôn ngồi trong văn phòng sáng sủa và sạch sẽ, chưa bao giờ thấy thảm cảnh như vậy. Một y tá mở to mắt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc và bối rối: "Hình như... có một đứa trẻ đang khóc..."

Giang Hoàn đang đi phía trước dừng lại.

Tiếng khóc đứt quãng quấn quanh màng nhĩ của hắn, đi tiếp hay lùi lại trở thành sự lựa chọn khó khăn nhất vào lúc này.

Y tá biết mình đã nói sai: "Có lẽ... tôi nghe lầm..."

Giang Hoàn thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi đi về phía trước, nhưng bước đi nào cũng khổ sở. Hắn ép mình máu lạnh, không được bao đồng, cho dù không cứu cũng sẽ có cảnh sát đến cứu, huống hồ Nhậm Xuyên vẫn còn đang đợi hắn!

Nhưng tiếng khóc kia ám ảnh hắn, chưa từng rời đi.

"Cứu người..." - Giang Hoàn không biết bản thân mình làm sao từ trong kẽ răng rỉ ra hai chữ này, vừa thốt ra hai chữ "cứu người", máu toàn thân liền nguội lạnh.

Các bác sĩ và y tá sửng sốt trong chốc lát, Giang Hoàn bộc phát gào lên: "Tôi nói cứu người!"

Khắc tiếp theo, hắn dẫn đầu chạy về phía đống đổ nát có tiếng khóc phát ra, chỉ cần cứu được đứa trẻ này là tốt rồi.

Xong việc rồi, anh nhất định sẽ cứu em.

Xuyên Nhi, đợi anh.

Xuyên Nhi!

Mọi người hợp lực cùng nhau đào đống đổ nát, dưới bức tường sập là một cô bé khoảng năm sáu tuổi, mặt mũi lấm lem bùn đất, hai chân bị gạch vùi lấp.



Sau khi đào hết gạch ra mới thấy được tình trạng khủng khiếp, xương gãy đâm rách thịt hở ra ngoài rất dữ tợn, không biết động mạch chủ nào bị đâm thủng, máu hòa với nước mưa chảy dài không cầm được.

"Không được..." - Y tá run rẩy, "Không cứu được..."

"Không cứu được cũng phải cứu!" - Bác sĩ đẩy y tá một cái, không biết vì sao, đối mặt với thiên tai ai cũng có thêm chút nhiệt huyết.

Giang Hoàn đứng ở một bên, mưa to dội vào người, không ngừng rút nhiệt độ cơ thể, hắn run rẩy thò tay lấy hộp thuốc lá từ trong túi, móc ra một điếu thuốc đưa lên miệng, nhưng đôi môi run rẩy còn chưa kịp cắn đã làm rơi mất.

Bác sĩ bước tới, hai tay đầy máu, lộ vẻ mặt khó coi: "Sếp Giang..."

Giang Hoàn nhìn anh ta, hi vọng có thể có một chút tin tức tốt.

"Có thể đưa đứa nhỏ đi bằng máy bay trực thăng được không?" - Bác sĩ nói lời này mà không chút hy vọng, bọn họ là do Giang Hoàn dùng tiền mướn đến, đều biết Giang Hoàn đang tìm người trong lòng mình. Anh ta cũng biết rõ quy luật của xã hội, mạng của người giàu là mạng, còn mạng của người nghèo là chuyện vặt vãnh.

"Đến bệnh viện thì có lẽ con bé có thể giữ được chân..." - Bác sĩ nói khẽ, vo ve như tiếng muỗi, dưới ánh mắt của Giang Hoàn, anh ta ngẩn ngơ nói những lời vụn vặt, "Chân con bé đang mang giày múa, hẳn là thích khiêu vũ..."

Một đứa trẻ thích khiêu vũ.

Biết đâu nó có thể tỏa sáng trên sân khấu trong tương lai.

"Làm đi..." - Giang Hoàn nuốt khan một cách khó khăn, hắn nhắm mắt lại, như là từ bỏ cái gì, "...cứu đứa nhỏ trước."

Bác sĩ như nhận được lệnh ân xá, chạy lại hướng dẫn mọi người cùng nhau mang đứa bé lên trực thăng.

Giang Hoàn ngẩng đầu nhìn cơn mưa lớn, chốc lát sau, nước mưa đã đọng lại trong hốc mắt, rồi thuận theo dọc khuôn mặt trượt xuống.

Hắn không dám nghĩ nếu Nhậm Xuyên bị thương nặng vào lúc này thì phải làm sao, hắn không biết lựa chọn của mình có đúng hay không, nếu Nhậm Xuyên thực sự qua đời vì bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để được cứu, dùng tính mạng của người mình yêu đổi lấy tương lai của một đứa trẻ không hề quen biết liệu có thực sự xứng đáng?

Có thực sự không có sự phân biệt nào giữa mạng sống này và mạng sống khác?

Đứng giữa các lựa chọn, bên nào mới quan trọng hơn đây?

Giang Hoàn nhờ các nhân viên y tế tham gia cùng đội cứu hộ, còn hắn thì mang theo túi sơ cứu và tự bắt đầu hành trình tìm kiếm Nhậm Xuyên. Mưa rào ngập trời, đường cũng lầy lội khó đi, đội cứu trợ không đủ nhân lực, hay xem hắn như người của mình mà kêu gọi giúp đỡ.

Tiến trình tìm kiếm Nhậm Xuyên của Giang Hoàn bị làm chậm lại bởi mấy tiếng kêu này. Hắn nhìn từng sinh mạng được đào ra, khóc không thành tiếng, căm hận sự tốt bụng của bản thân và cảm xúc tội lỗi với Nhậm Xuyên đã biến thành thanh kiếm Damocles xuyên thủng hắn.

(*thanh kiếm Damocles: bắt nguồn từ  truyện ngụ ngôn phương Tây, ám chỉ một hiểm nguy hoặc một phán quyết đang cận kề.)

Hắn không hổ thẹn với bản thân, không hổ thẹn với nhiều sinh mệnh, nhưng hắn có lỗi với Nhậm Xuyên.

Đội trưởng đội cứu hộ cuối cùng cũng chú ý tới Giang Hoàn, bác sĩ đang băng bó cho tay Giang Hoàn, thịt trên đầu ngón tay đã mòn vẹt, móng tay bị tổn thương và biến dạng, da trắng hếu sau một thời gian dài bị ngâm nước mưa.

Đội trưởng đưa cho hắn một chai nước mở nắp sẵn: "Người anh em, anh là..."

Giang Hoàn ngẩng đầu uống hết một ngụm lớn mới có sức lực nói, nhưng cũng không muốn nhiều lời: "Tình nguyện viên."

Hắn nhìn về phía đội trưởng cứu hộ: "... Anh có thể đảm bảo rằng sẽ không sót lại một ai không?"

Hắn bóp chặt nắp chai trong tay, giọng nói nghẹn ngào cùng đôi mắt đỏ ngầu: "Người yêu của tôi ở đây... có thể còn sống, có thể đã chết,  tôi xin các anh..."

Đội trưởng xoay nhẹ gót chân, nghiêm trang chào, sẵng giọng: "Chúng tôi xin hứa."

Tìm kiếm và cứu nạn bất kể ngày đêm, cuối cùng Giang Hoàn ngất xỉu trên đống đổ nát do hạ đường huyết.

Những người trong đội cứu hộ vội đưa hắn đến trạm y tế, khi các giường quá chen chúc, họ còn xin kê giường tạm cho hắn.



Khi Giang Hoàn mở mắt ra thì đã không biết là ngày hay đêm, bóng đèn sợi đốt trên đầu tỏa ra ánh sáng chói mắt, trong bình treo có đường glucose giúp hắn bổ sung sức lực.

Hắn loay hoay định ra khỏi giường nhưng bị vật gì đó ngáng chân, kiểm tra kỹ hơn thì phát hiện một túi cam, nửa thùng mì gói, còn có vài hộp thịt hộp và giăm bông.

Đều là đồ đội cứu hộ đưa đến.

Y tá la lên: "Này, này! Anh chưa thể cử động đâu! Kim tiêm vẫn chưa được rút ra!"

Giang Hoàn tùy tiện rút kim ra, loạng choạng đứng lên, trước mặt trời đất quay cuồng, "Tôi phải đi..."

Nhậm Xuyên còn chưa được tìm thấy, thì hắn vẫn chưa thể nhẹ lòng.

Hắn chật vật đi đến cửa lều, chưa kịp đi ra ngoài, đúng lúc này, một người đàn ông mang theo cam đi tới, nhìn thấy hắn thì liền quỳ xuống và dập dầu lạy: "Ân nhân! Cảm ơn anh!"

Các y tá ba chân bốn cẳng đỡ anh ta dậy, giữa tiếng khóc không thành tiếng và lời kể đứt quãng, Giang Hoàn biết được anh ta là người thân của một trong số rất nhiều người mà hắn đã cứu.

Nếu như trên đời này có tồn tại công đức, Giang Hoàn muốn để lại toàn bộ cho Nhậm Xuyên.

Nếu có tồn tại sợi chỉ đỏ, hắn sẽ xin một sợi, tự buộc mình với Nhậm Xuyên, đổi lấy tương phùng ở kiếp sau.

Theo quá trình cứu nạn, Giang Hoàn hình thành một thói quen, khi rảnh rang không có chuyện gì thì sẽ đến lều tị nạn, xem qua danh sách từ đầu đến cuối, cố gắng tìm tên Nhậm Xuyên trên đó.

Tất cả mọi người kể cả bác sĩ và y tá đều biết về Giang Hoàn, mỗi khi cứu được một người, họ đều hỏi to xem đó có phải Nhậm Xuyên hay không.

Ba ngày đã trôi qua, thời kỳ vàng của cuộc giải cứu đã qua.

Nhậm Xuyên dường như thực sự đã chết, không còn trên cõi đời này nữa.

Giang Hoàn như không biết mệt mỏi, ngoan cường xông lên tiền tuyến, chỉ cần chưa nhìn thấy thi thể Nhậm Xuyên thì vẫn còn hy vọng.

Hắn không nghe ai khuyên bảo, chỉ biết tìm kiếm và đào bới, một mình hắn có thể so với cả đội cứu hộ, chó nghiệp vụ cũng phải nhường đường cho hắn.

Mãi cho đến ngày thứ năm.

Lúc đó Giang Hoàn đang ngồi trên đống đổ nát thở hổn hển, mệt mỏi mà không được nghỉ ngơi tốt, cơ thể suy nhược đến mức không ăn uống được.

Lúc này, một người trong đội cứu hộ chạy đến và hét lên: "Nhậm Xuyên! Nhậm Xuyên!"

Anh ta bị kích động đến mức nói năng lộn xộn: "Nhậm Xuyên... Có! Nhanh!"

Giây phút này tim hắn gần như nhảy lên cổ họng, đồng tử Giang Hoàn nở ra, hắn lao ra như một mũi tên rời cung, một lần nữa phá vỡ kỷ lục chạy đường dài trong đời mình.

Tại lối vào của lều tị nạn, Nhậm Xuyên đang vừa khoác một chiếc chăn vừa ghi danh, ngoại trừ hơi bẩn và mái tóc rối ra thì hầu như không có bất kỳ vấn đề gì.

Giang Hoàn đập mạnh vào lồng ngực anh như đạn đại bác, suýt nữa khiến anh văng ra ngoài nửa mét.

Nhậm Xuyên xém chút nữa ói ra máu, chỉ biết ngây người ra, không biết Giang Hoàn đã làm gì đến mức thân tàn ma dại như vậy, anh vỗ nhẹ lưng Giang Hoàn: "Được rồi, ổn rồi..."

Ngay lập tức, Giang Hoàn phát ra tiếng rên rỉ thấu tận tâm can.

Hắn khóc thảm thiết, dây thanh quản như bị xé rách, mùi máu bốc lên từ cổ họng. Hắn ôm chặt Nhậm Xuyên vào lòng, hai bàn tay hằn sâu vào da thịt.

Tại sao hương vị đoàn tụ sau thảm họa lại cay đắng như vậy?

Giang Hoàn không phải là người duy nhất khóc, rất nhiều bác sĩ, y tá và những người trong đội cứu hộ cũng khóc, họ đồng loạt giơ tay lên vỗ tay chúc mừng, lúc này không ai quan tâm đến giới tính của hai người.

Tình yêu đích thực không có tội.
Bình Luận (0)
Comment