Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh

Chương 93



Vì một đêm này, Nhậm Xuyên có bóng ma trong lòng, không dám lái xe nữa.
Một mạng người cứ như vậy trơ trọi biến mất trước mắt anh.
Tống Kỳ Văn có lỗi, nhưng tội không đáng chết.

Nhậm Xuyên thậm chí còn bắt đầu tin rằng thực sự có một nữ thần định mệnh ở nơi xa xôi đang phán xét người, cho nên chỉ cần có một ý nghĩ sai lầm thì sẽ rơi xuống địa ngục, một đi không trở lại.
Cánh tay của Giang Hoàn không gặp vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ bị nứt xương, sau khi nghỉ ngơi một tháng thì hắn cũng đã tháo nẹp, bắt đầu lái xe đưa Nhậm Xuyên đi làm.
Nhậm Xuyên không thể nào quên được dáng vẻ hấp hối của Tống Kỳ Văn, đến nỗi trong giấc mơ thường xuất hiện máu, Tống Kỳ Văn như một bộ xương khô đưa tay về phía anh, hỏi tại sao không cứu hắn.
Gió lạnh phả vào da thịt run rẩy cả người, Nhậm Xuyên mở mắt ra, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Báo thức bảy giờ vang lên, là Giang Hoàn đặt ra để nhắc mình làm bữa sáng.
Nhậm Xuyên tắt báo thức, liếc nhìn Giang Hoàn vẫn còn đang ngủ.
Nhìn kỹ một chút, anh chợt nhận ra có gì đó không ổn.

Mặt Giang Hoàn đỏ bừng, hơi thở nóng rực, trên trán rịn ra từng giọt mồ hôi lạnh.
"Anh..." - Nhậm Xuyên lay lay hắn, cau mày, "Giang Hoàn..."
Giang Hoàn hé mắt một cách khó nhọc: "Bảy giờ rồi hả?"
Hắn chật vật ngồi dậy: "Anh đi nấu cơm..."
"Không, đợi đã..." - Nhậm Xuyên giữ hắn lại, "Hình như anh bị sốt."
Giang Hoàn tự sờ trán, không cảm nhận được nhiệt độ: "Không nóng mà?"
"Anh tự kiểm tra thì sao thấy được." - Nhậm Xuyên xuống giường, "Chờ chút, em đi lấy nhiệt kế."

Số điện tử trên nhiệt kế hiện lên, sếp Giang bây giờ nóng 38 độ rưỡi.
"Hôm nay đừng đi làm." - Nhậm Xuyên mang nước nóng và thuốc hạ sốt cho hắn, "Em đi nói với Chung Niệm một tiếng."
Giang Hoàn không chịu: "Anh còn phải đưa em đi làm nữa."
"Trời ơi, thiếu gì ngày." - Nhậm Xuyên hôn lên má hắn một cái, "Em xin lỗi, hôm nay có hợp đồng quan trọng phải ký nên không thể ở nhà chăm sóc anh.

Em sẽ tranh thủ về sớm."
Giang Hoàn hôn lại: "Ừa."
Hắn dặn dò: "Vậy thì em đi đường cẩn thận, nhớ gọi xe chuyên đưa đón thay vì taxi."
"Em biết rồi." - Nhậm Xuyên ừ một tiếng, "Nếu anh thấy không khỏe thì gọi cho bác sĩ gia đình nha."
Giang Hoàn vẫn không yên lòng: "Hay gọi Mạnh Xuân tới đón em đi."
"Thôi, đang đông lạnh, để cậu ấy và Chung Niệm hâm nóng tình cảm một chút đi." - Nhậm Xuyên tự quàng khăn cho mình, cầm cặp táp lên, "Em đi đây."
"Nhớ ăn sáng!" - Giang Hoàn gọi với theo, "Đừng có bận quá mà quên ăn!"
Nhậm Xuyên đã mở cửa ra: "Biết rồi!"
"Về sớm chút." - Giang Hoàn rốt cuộc lộ ra chút chân thành, nhân cách lúc bệnh vô cùng yếu đuối, đàn ông cao to một mét tám sáu làm nũng, "Anh nhớ em."
"Ừm." - Ý cười hiện lên trên khuôn mặt Nhậm Xuyên, "Đợi tối nay em về sẽ làm một ít đồ ăn ngon cho anh."
Giang Hoàn ôm chăn, thật thà chui vào trong, hít ngửi mùi hương độc nhất của Nhậm Xuyên còn sót lại trong không khí, hiếm khi ngủ say như thế.
Lúc tỉnh lại thì đã là xế chiều, hắn tự đo nhiệt độ cho mình, đã hạ sốt, trên người toát ra mồ hôi nhớp nháp nên hắn đi tắm.
Hắn vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm, cầm điện thoại lên xem, đã ba giờ chiều, rồi bấm vào WeChat, ngạc nhiên là hôm nay Nhậm Xuyên không hề gửi tin nhắn cho hắn.
Bận quá à? Giang Hoàn cau mày.
Hắn gửi tin nhắn cho Nhậm Xuyên: "Anh hạ sốt rồi, đừng lo lắng."
Mười phút sau, hắn nhắn thêm một tin: "Cưng à, anh nhớ em lắm."
Hai mươi phút sau: "Khi nào em về vậy?"
Toàn bộ tin nhắn như đá chìm biển lớn, không có bất kỳ hồi âm nào.
Giang Hoàn nhíu mày.
Không biết tại sao, hắn cảm thấy vô cùng bất an, tim cũng đập loạn xạ, hắn ngay lập tức gọi cho Mạnh Xuân.
Mạnh Xuân trả lời điện thoại: "Chào sếp Giang."
"Nhậm Xuyên đang làm gì vậy?" - Giang Hoàn hỏi thẳng, "Hôm nay em ấy bận lắm sao?"
"Hả?" - Mạnh Xuân ngạc nhiên, "Hôm nay sếp Nhậm không có đến công ty."
Trái tim Giang Hoàn nhất thời ngừng đập.
Mạnh Xuân cũng nhận ra có điều gì đó không ổn: "Tôi nhận được tin nhắn của sếp Nhậm hồi tám giờ sáng, anh ấy nói anh bị ốm, hôm nay xin nghỉ để ở nhà chăm sóc anh."
"Em ấy đi làm." - Trong lòng hắn nhất thời ướt đẫm mồ hôi lạnh, Giang Hoàn khó khăn nuốt khan, "Bảy giờ rưỡi đã ra khỏi nhà."
Mạnh Xuân cũng choáng váng.
Giang Hoàn không dám chậm trễ nữa, hắn mặc quần áo đi ra ngoài, tay nhấn tai nghe: "Lucy, báo vị trí của Nhậm Xuyên."
Giọng Lucy vang lên: "Ngài Nhậm cách ngài bốn mươi phẩy tám ki-lô-mét, ở đập Tây Sơn."
Nhậm Xuyên đi đập Tây Sơn làm gì?
Giang Hoàn gọi trực tiếp số của Nhậm Xuyên, điện thoại hiển thị không có ai nghe máy.
Hắn hoảng loạn thật rồi.
Từ bảy giờ rưỡi sáng đến bây giờ là ba giờ rưỡi chiều, đã tám giờ trôi qua.
Chạy tám trăm mét mất ba phút, trong tám tiếng đồng hồ có thể phát sinh vô số chuyện.

Giang Hoàn gọi Mạnh Xuân: "Gọi cảnh sát đi."
Sau đó hắn đạp ga đi về phía đập Tây Sơn.
Đã gần chạng vạng, sắc trời tối tăm, bóng cây tầng tầng lớp lớp, hoang tàn vắng vẻ.

Giang Hoàn dựa vào định vị của Lucy, chậm rãi đi đến bên đập nước, phát hiện một cái túi vải bên bờ.
Khoảnh khắc đó, Giang Hoàn hoảng sợ hơn bao giờ hết, ngay cả máu toàn thân cũng nguội lạnh, cảm giác như bị cho vào nồi áp suất, cần một lối thoát khẩn cấp.
Hắn thậm chí còn không biết mình mở chiếc túi vải kia ra bằng cách nào, cầu xin tất cả các vị thần Phật khắp trời, muốn họ trả lại cho mình một Nhậm Xuyên khỏe mạnh.
Không biết túi vải bị ngâm trong nước đã bao lâu, vừa nặng vừa nhờn đến khó tả, ngón tay Giang Hoàn run lên, cởi dây buộc trên túi.
Chiếc túi vải chứa khăn quàng cổ và âu phục của Nhậm Xuyên, còn có ví tiền và điện thoại di động của anh.

Phía dưới đáy chứa đầy bông, đã hút đầy nước, nặng trình trịch.
Giang Hoàn đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, thả mông ngồi xuống đất.
Nhưng hắn nhận ra rằng.
Đồ vật của Nhậm Xuyên đều ở đây, vậy thì người đâu?
Giang Hoàn lái xe mang theo chiếc túi này vào đồn cảnh sát, Mạnh Xuân đang ở đó.
Mạnh Xuân vẫn đang cãi với cảnh sát: "Tôi biết quy tắc của các anh là sau hai bốn giờ mới có thể lập án điều tra, nhưng đây thực sự là một vụ bắt cóc!"
"Thưa anh, trước hết anh bình tĩnh lại một chút." - Cảnh sát tiếp đón trấn an y, "Bây giờ không có căn cứ để lập hồ sơ, chúng tôi cũng không có cách nào, anh có thể viết đơn trước..."
Giang Hoàn bước vào, ném cái túi vải xuống đất, nhìn về phía cảnh sát, đôi môi mất đi huyết sắc, giọng nói không biết khi nào đã khàn khàn, thô ráp khó nghe: "Lập án đi."
"...Là bắt cóc."
Mạnh Xuân lo lắng nhìn qua: "Sếp Giang."
Có bằng chứng, tính chất của vấn đề đột nhiên trở nên khác biệt.
Giang Hoàn và Mạnh Xuân bị tách ra để lấy lời khai riêng, đồng thời, bộ phận kỹ thuật của lực lượng cảnh sát bắt đầu quan sát camera ở chung cư và ven đường để lần theo hướng đi của Nhậm Xuyên.
Cảnh sát cũng đến nhà và công ty để điều tra, thu thập chứng cứ.
Giang Hoàn trở về nhà lần nữa, lúc này trời đã tối, ánh đèn ngoài cửa sổ lọt vào trong đáy mắt của hắn, hiện lên sâu thẳm xa lạ, như là ánh mắt của dã thú.
Hắn chỉ không đưa đón Nhậm Xuyên mỗi ngày hôm nay.
Nhậm Xuyên xảy ra chuyện rồi.
Tại sao...
Tại sao hôm nay mình lại bị ốm cơ chứ...
Ở cửa phòng có tiếng động vang lên, một bóng người cao lớn ngậm điếu thuốc bước vào, nhìn có chút phóng túng nhưng ánh mắt sắc như dao.

Mọi người xung quanh nhao nhao: "Đội trưởng!", "Đội trưởng đến rồi!"
"Xin chào." - Đội trưởng đưa tay ra, "Tôi là Khương Du."
Giang Hoàn bắt tay với anh ta.
Trong nhà của hắn và Nhậm Xuyên đầy người ra ra vào vào khám nghiệm hiện trường, Khương Du đi một vòng như ngắm cảnh: "Nhà ở không có gì lạ."
Mí mắt Giang Hoàn không buồn nhấc lên: "Cảm ơn."
Khắp nơi trong nhà đều có dấu vết hai người sinh sống, mối quan hệ của Giang Hoàn và Nhậm Xuyên như thế nào đã rõ rành rành.
Khương Du đi tới cửa phòng ngủ: "Tôi vào xem một chút được không?"
Giang Hoàn ra dấu: "Tùy anh."

Khương Vũ làm động tác đáp trả, rồi cùng một trinh sát kỹ thuật được đào tạo bài bản bước vào, bật máy móc lên quét từ trong ra ngoài một lần.
Nhìn kết quả quét, Khương Du cong môi, trầm ngâm nhìn Giang Hoàn: "Sếp Giang, anh có biết trong nhà anh có ba cái camera nhỏ không?"
Giang Hoàn cau mày.
Trinh sát kỹ thuật lấy ra ba chiếc máy ảnh nhỏ từ ổ cắm, khe hở trên trần nhà và nhãn cầu của con gấu bông của Nhậm Xuyên.
Khương Du nhìn một cái, nói: "Công nghệ tương đối tân tiến."
"Định kỳ mỗi cuối tuần sẽ có người đến dọn dẹp, thỉnh thoảng cũng có quản gia tới cửa." - Giang Hoàn nói ra toàn bộ thông tin mà hắn biết, "Ngoài ra, không có người khác vào nhà."
Khương Du phân phó: "Gọi người đến, hỏi riêng."
Ngay sau đó bộ phận kỹ thuật của đồn cảnh sát liền gọi tới: "Đội trưởng, đã tìm được chiếc taxi đón người.

Xe của địa phương.

Hôm nay tài xế xin nghỉ, xe đậu ở dưới lầu.

Sau khi phát hiện xe của mình bị trộm, anh ta đã gọi điện báo cảnh sát.

Lúc bảy giờ ba mươi lăm phút sáng, chiếc taxi này đã đón người ở cổng chung cư, hiện đã được tìm thấy, nó bị bỏ lại trong một con hẻm nhỏ đang thi công ở thôn Thành Trung."
"Cử người đến thôn Thành Trung." - Khương Du ra lệnh, "Mở rộng khu vực tìm kiếm lên ba mươi ki-lô-mét."
Khương Du nhìn Giang Hoàn: "Anh Giang, nói thật, vụ án này cá nhân tôi cảm thấy có xu hướng là người quen gây án, anh xem xem anh Nhậm hay anh có kẻ thù nào không?
"Có." - Đáy mắt Giang Hoàn lạnh lẽo, "Rất nhiều."
Trái tim của Giang Hoàn đã rơi xuống đáy vực, nếu thật sự là vì mình mà Nhậm Xuyên phải gánh nạn như vậy thì...
Đầu tiên là hai viên kim cương hồng, rồi công ty khoa học kỹ thuật Hắc Thạch vừa mới bắt đầu dự án lớn là "Hoán đổi cuộc sống", còn mời được Giang Tư Bạch làm người đại diện, danh tiếng của Nhậm Xuyên nhảy vọt, có thể xem là một doanh nghiệp nổi tiếng.
Tin tức về vụ bắt cóc lan truyền trên mạng như thể cưỡi tên lửa bay đi.
Dù vô tình hay hữu ý, vô số bàn tay đang muốn khuấy động vũng nước đục ngầu này.
#Chủ nhân của kim cương hồng bị bắt cóc#
#Chuyện lạ đô thị, chủ doanh nghiệp nổi tiếng mất tích#
#Đáng sợ! Sếp tổng mất tích một cách ly kỳ!#
"Đội trưởng!" - Trinh sát kỹ thuật đột nhiên gào lên, "Không ổn rồi!"
Trên máy tính trong tay anh ta là một đoạn video vừa được tải lên.

Bấm phát, nhân vật chính của đoạn video chính là Nhậm Xuyên, anh bị trói vào ghế, tay chân đều bị trói lại, mặt mũi bầm tím, vô cùng chật vật.
Trên người anh dán một tờ giấy A4 có dòng chữ: Kim cương hồng..


Bình Luận (0)
Comment