*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Ngạc TuyếtThẩm Trạch Nhiên bỏ ra hơn hai giờ làm một bàn tiệc lớn đặc biệt phong phú, biết Lạc Cảnh Xuyên thích ăn hải sản tươi, hắn đặc biệt chuyên tâm làm một phần tôm say rượu*, lúc ăn cơm liền phi thường nhiệt tình gắp cho Lạc Cảnh Xuyên.
Lạc Linh vừa ăn cơm vừa hai mắt to xoay vòng vòng mà nhìn bọn họ, tâm tư liền trôi dạt đến phim hoạt hình vừa xem lúc nãy. Bé từ nhỏ không có ma ma, Lạc Cảnh Xuyên cũng không cùng bé đề cập chuyện mẹ kế, cho nên Lạc Linh đối với chuyện về mẹ đặc biệt chấp nhất.
Từ sau việc ở trường, Lạc Linh cũng rất yêu thích Thẩm Trạch Nhiên, sau đó Thẩm Trạch Nhiên còn giúp bé thắt cái bím tóc rất đẹp, thương bé, làm cho bé không nhịn được đem Thẩm Trạch Nhiên cùng ma ma liên hệ tới.
Bữa cơm này Lạc Linh ăn được tới tròn xoe cái bụng, Lạc Cảnh Xuyên có chút kinh ngạc. Ước chừng chín giờ rưỡi, Lạc Cảnh Xuyên đứng dậy chỉnh chỉnh quần áo một chút, đẩy Lạc Linh nằm trên ghế sa lon một cái, nói: “Linh Linh, đứng lên về nhà.”
Tiểu cô nương xoa xoa hai mắt buồn ngủ, hàm hàm hồ hồ làm nũng nói: “Ba ba, buồn ngủ.”
Lạc Cảnh Xuyên ôm lấy con gái, ôn nhu nói: “Ngoan, nhẫn nại một chút, vào trong xe liền ngủ tiếp.”
Thẩm Trạch Nhiên lập tức đứng lên, một chuỗi dài lời nói đặc biệt trôi chảy, giống như đã chuẩn bị sẵn: “Linh Linh đã buồn ngủ như vậy, không bằng ở nơi này ngủ lại đi, trong nhà có phòng khách, hơn nữa Lạc thư ký ngươi đêm nay ăn hơi nhiều tôm say rượu, lái xe không an toàn.”
Lạc Cảnh Xuyên nhất thời chần chờ một chút.
“Một mình ngươi thì không nói làm gì, hôm nay còn mang theo hài tử.” Thẩm Trạch Nhiên tiếp tục thuyết phục.
“……” Cái gì gọi là một mình hắn thì không nói làm gì, Lạc Cảnh Xuyên lạnh mặt nói: “Không có mang quần áo để thay, tôi sẽ gọi xe, vẫn là trở về thôi.”
Thẩm Trạch Nhiên lập tức lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại: “Tôn trợ lý, đi mua một bộ quần áo dành cho bé gái bảy, tám tuổi, sau đó đến phòng nghỉ đem quần áo của Lạc thư ký mang tới đường xx tòa nhà xx lầu xx.”
Cúp điện thoại, Thẩm Trạch Nhiên dùng một bộ phi thường từ ái biểu tình, mỉm cười nhìn về phía Lạc Cảnh Xuyên.
“Ba ba, chúng ta ở lại đây đi mà ~” Lạc Linh làm nũng nói.
Lạc Cảnh Xuyên thật sâu có loại cảm giác vô lực, cuối cùng vẫn gật đầu một cái.
Thẩm Trạch Nhiên tâm lý hồi hộp, không chú ý một chút liền lộ ra đuôi sói, hắn ngồi xổm xuống sờ sờ đầu bé gái, cười đến đặc biệt ôn nhu: “Linh Linh à, buổi tối có muốn cùng Thẩm thúc thúc ngủ hay không?”
Lạc Linh ngẩng đầu nhìn Thẩm Trạch Nhiên, mặt lộ vẻ giằng co. Thẩm Trạch Nhiên thấy thế thầm nghĩ, bọn họ hai mẹ con tình cảm quả nhiên rất tốt, may mà chính mình không giống một số ngốc X tổng tài trong tiểu thuyết mạo muội cướp con, bằng không hiện tại khẳng định chịu không nổi.
Lạc Linh mím môi một cái, kiên định nói: “Không được, ba ba nói, Linh Linh đã lớn, không thể cùng con trai ngủ chung, Linh Linh sẽ một mình đi phòng khách ngủ.”
“……” Thẩm Trạch Nhiên có điểm mộng bức: “Vậy ba ba con ngủ nơi nào?”
“Đương nhiên là cùng Thẩm thúc thúc ngủ chung, ” Lạc Linh đầy vẻ chuyện đương nhiên: “Hai người đều là con trai mà.”
Thẩm Trạch Nhiên cùng Lạc Cảnh Xuyên hai người hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời cư nhiên không biết phản bác làm sao.
Lúc này Tôn trợ lý cầm quần áo đưa tới, đợi sau khi Lạc Linh rửa mặt xong đến phòng khách ngủ, Lạc Cảnh Xuyên mới nhàn nhạt nói: “Thẩm tổng, còn dư chăn không, ta có thể ngủ sô pha.”
Thẩm Trạch Nhiên nhìn một chút ghế sô pha chỉ có khoảng một mét, liền nhìn một chút Lạc Cảnh Xuyên một mét tám lăm, gãi đầu một cái: “Ta ngủ chính là giường đôi, đến đây đi, trước tiên nói rõ, ta tư thế ngủ không quá tốt.”
Chú thích
Tôm say rượu (Drunken shrimp) hay còn gọi là tôm túy quyền là một trong những cách ăn sống tôm phổ biến nhất của ẩm thực Trung Quốc. Tôm túy quyền xuất phát từ Trung Quốc chứ không phải Nhật Bản và người thưởng thức luôn phải ăn sống. Chúng được cho là có vị ngọt từ tôm còn sống.