Edit: Ngạc TuyếtBa người về tới bờ, Thẩm Trạch Nhiên bị hai cha con dằn vặt mà mệt muốn tắt thở, nằm lên ghế một cái, nửa ngày không muốn nhúc nhích.
Lạc Linh uống nước trái cây, lập tức hồi sinh tại chỗ, Thẩm Trạch Nhiên nhịn không được cảm thán: “Con nít thực sự là tinh lực dồi dào, không chịu nhận mình già cũng không được a.”
Lạc Cảnh Xuyên lắc đầu cười cười, không có ngắt lời. Chuyện đùa người này, làm phải có chừng mực, nhẹ thì không lạc thú, nặng liền chọc người thấy phiền.
Bé gái rất tri kỷ, biết Thẩm thúc thúc mệt mỏi, cũng không lại đòi xuống biển, mà là lấy ra đồ đào cát của mình, ngồi dưới dù che nắng chơi đào cát.
Nàng đem cát chất lên thành đống rồi đắp đắp, khi vừa bắt đầu đào thông đạo. Thẩm Trạch Nhiên nhìn thấy, nhất thời tính trẻ con bạo phát, bò lên ngồi xuống đối diện Lạc Linh, cũng bắt đầu lấy cát ra.
Tay của hai người càng duỗi càng dài, khi đụng tới ngón tay của đối phương, không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười.
“Ta bắt được Thẩm thúc thúc.” Cô bé nhếch môi, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ.
Thẩm Trạch Nhiên dùng một cái tay khác xoa xoa huyệt thái dương, hắn bây giờ nghe tới cái từ “Bắt được” này, liền cảm thấy cả người không ổn.
Hai người đang chơi đùa vui vẻ, một người từ xa xa bước nhanh tới.
“Chơi cát luôn đây, Thẩm tổng cũng thật là tính trẻ con còn chưa tan a.” Người đến dùng ngữ khí muốn ăn đòn mà cười nhạo nói.
Thẩm Trạch Nhiên lập tức tạc mao, cảnh giác nhìn về phía Lục Tiêu đang ôm mỹ nữ bikini, phản bác: “Dù sao Lục tổng cũng là người đã bước nửa cái chân vào quan tài rồi, đương nhiên lĩnh hội không tới loại lạc thú này.”
Hai người ngươi tới ta đi oán nửa ngày, ai cũng không cam lòng rơi xuống hạ phong.
Lúc này Lục Tiêu đem tay cắm trong túi quần móc ra, đem thứ gì đó lặng lẽ vung tới cạnh chân Thẩm Trạch Nhiên.
“Rắn!” Lục Tiêu giả vờ kinh ngạc kêu lên.
Thẩm Trạch Nhiên cảm thấy trên chân mát lạnh, sắc mặt nhất thời trắng toát, thân thể không khỏi lung lay, mà biểu tình thoạt nhìn cùng với bình thường dáng dấp giả x không kém là bao.
Nguyên bản Lạc Cảnh Xuyên đứng ở một bên lập tức đi tới, khom lưng nhặt rắn biển lên, một bên bất động thanh sắc đỡ Thẩm Trạch Nhiên, vừa đem rắn biển của nhà hàng đưa về phía Lục Tiêu.
“Đồ của Lục tổng ngài rơi mất, cái này có thể không rẻ, đừng lãng phí.”
Lục Tiêu thấy không hù được Thẩm Trạch Nhiên, vô vị mà chép chép miệng, ôm mỹ nữ quay người liền rời đi.
Lạc Cảnh Xuyên không có thả cái tay đang dìu bên hông Thẩm Trạch Nhiên ra, hắn sở dĩ làm như vậy, là bởi vì Thẩm Trạch Nhiên biểu hiện rõ ràng cho thấy đã bị doạ tới đơ người, căn bản không phải giả vờ giả vịt lúc thường.
“Thẩm Trạch Nhiên, Thẩm Trạch Nhiên.” Lạc Cảnh Xuyên nhẹ nhàng vỗ vỗ gò má của hắn: “Không sao rồi, không có rắn.”
Thẩm Trạch Nhiên quay đầu nhìn Lạc Cảnh Xuyên, tiêu cự chậm rãi sáng lên.
“Không có?”
“Ừm, không có rắn.” Lạc Cảnh Xuyên ôn nhu động viên nói.
Thẩm Trạch Nhiên thần kinh căng thẳng thoáng nới lỏng, chân mềm nhũn trực tiếp ngã vào lồng ngực Lạc Cảnh Xuyên.
“Linh Linh, Thẩm thúc thúc không thoải mái, chúng ta trở về phòng có được không?”
Bé gái hiểu chuyện gật gật đầu, ôm lấy ba lô nhỏ của mình, đi theo sau ba ba, Lạc Cảnh Xuyên đem người ôm lấy, nhanh chóng quay trở về khách sạn.
Trong tài liệu Thẩm chủ tịch đưa cho hắn xác thực có nhắc qua Thẩm Trạch Nhiên sợ rắn, chỉ là Lạc Cảnh Xuyên không nghĩ tới hắn sẽ sợ như vậy, đến trên giường rồi vẫn hoàn gắt gao nắm chặt ống tay áo hắn không buông.
Lạc Cảnh Xuyên bất đắc dĩ, chỉ có thể bồi Thẩm Trạch Nhiên nằm xuống, đem người ôm vào trong lòng, giống khi dỗ dành Lạc Linh mà vỗ nhẹ phía sau lưng hắn: “Không sợ, ta ở đây, không phải sợ.”