Edit: Ngạc TuyếtTừ khi chuyển tới nhà Lạc Cảnh Xuyên, Thẩm Trạch Nhiên hoàn toàn được hưởng thụ một phen sinh hoạt tình yêu ngọt ngào cuồng nhiệt, đẹp đến cả người đều lâng lâng.
Trời lạnh rồi, để Vương thị phá sản đi, phi phi phi, xuyến tràng xuyến tràng. Thẩm Trạch Nhiên lắc đầu, là một cái bá đạo tổng tài, hắn nhất định phải vì tình yêu và người yêu của mình quét sạch tất cả chướng ngại.
Hắn phải cho Lạc Cảnh Xuyên một cái danh phận, không thể để cho hắn không minh bạch mà làm tình nhân bí mật, cho nên liền muốn cùng lão cha hắn gia bộc lộ sự tình, đăng lên nhật báo.
Thẩm Trạch Nhiên đem lão hoàng lịch lật đến độ muốn rách, rốt cục tại một cái ngày đầy nắng tươi sáng nào đó, tối tăm tăm mà chạy về nhà cũ. Biết được cha mang theo một đám mèo đến bệnh viện thú cưng, lại rất không tiền đồ mà thở phào nhẹ nhõm, ở phòng khách tới tới lui lui mà đi dạo.
“Ta chính là con độc nhất trong nhà a, lão đầu nhất định sẽ tức giận, quả nhiên vẫn là nên uyển chuyển ôn hòa một chút ha.”
“Tỷ như, trước tiên nói cho hắn biết ta yêu, sau đó khen khen Lạc Cảnh Xuyên nhiều chút, cấp cái ấn tượng tốt cho lão cha, rồi lại quanh co lòng vòng nói rõ một chút giới tính.”
“Nếu như lão đầu nói ngôi vị nhà ta không ai kế thừa thì nên làm sao giờ?” Thẩm Trạch Nhiên hoảng sợ che hai gò má, nửa ngày mới nghiêng đầu đi: “Không đúng nha, ta không phải là có con gái sao?”
“Vậy thì không thành vấn đề mà, chắn chắn là không có mà, khẳng định không có sao……” Thẩm Trạch Nhiên co co trên ghế sa lon: “Không được, ta thật rất sợ hãi, hay là ngày khác đi.”
Thẩm Trạch Nhiên nhảy dựng lên liền chạy ra ngoài, vừa mở cửa ra vừa vặn đụng mặt Thẩm chủ tịch từ bệnh viện thú cưng đang đem bao lớn bao nhỏ trở về.
“Vừa vặn, giúp ta xách đi vào.” Nói xong, nhét một đống cho hắn: “Dám làm rơi xuống đất ngươi tháng sau liền đi uống gió tây bắc đi.”
“Thiết, ta chính là có người nuôi.” Thẩm Trạch Nhiên theo sau lưng nhỏ giọng lầm bầm một câu.
“Ngươi nói cái gì?” Thẩm chủ tịch thuận miệng hỏi một câu.
Thẩm Trạch Nhiên tinh thần cực độ căng thẳng, sợ hết hồn, không chút suy nghĩ liền đem ý nghĩ nửa ngày trong đầu, hoang mang hoảng loạn phun ra một hơi: “Lão đầu ta nói chuyện yêu đương TA đặc biệt xinh đẹp hai chân làm việc đặc biệt nghiêm túc sẽ kiếm tiền biết đau người vũ trụ vô địch đệ nhất thiên hạ qua thôn này sẽ không còn tiệm này có thể tìm được đối tượng như vậy ta đã cảm thấy được đời trước chính mình cứu vớt địa cầu vấn đề duy nhất chính là hắn ít đi một số trắng trẻo non nớt mềm mại bộ phận nhiều hơn một cái bộ phận thô thô thật dài có lúc mềm có thể cứng nhưng mà không quản ngươi làm sao đối chúng ta cũng sẽ không tách chúng ta ra ta muốn vĩnh viễn độc thân hoặc là chỉ cùng TA kết hôn!”
Thẩm Trạch Nhiên cảm thấy được chính mình choáng váng, có thể là do phi thường thấp thỏm, đương nhiên cũng có thể đơn thuần chính là thiếu oxy.
Lão nhân nhìn chằm chằm Thẩm Trạch Nhiên hồi lâu, chậm rì rì nói: “Ồ.”
“…… Cứ như vậy thôi?” Thẩm Trạch Nhiên đầy mặt mộng bức: “Ngươi cũng không lo lắng một chút công ty nhà chúng ta, tài sản cái gì đó sao?”
“Ta không phải đã truyền cho ngươi sao? Muốn cùng liệt tổ liệt tông giải thích ra sao cũng là vấn đề của ngươi, mắc mớ gì đến ta.” Thẩm chủ tịch đổi giày, tiểu tâm dực dực đem từng con từng con mèo thả ra.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha không liên quan, lão đầu, ta có con gái rồi! Tuy rằng hắn là nam thế nhưng hắn đặc biệt thần kỳ có thể mang thai còn có thể sinh con, giống như tiểu thuyết đó, ta đã kiểm tra DNA, tuyệt đối là cha con ruột!” Thẩm Trạch Nhiên hưng phấn nói.
Lão nhân ôm lấy mèo trong tay Thẩm Trạch Nhiên, dùng “Quan ái trí chướng” ánh mắt quan sát đứa con nhà mình một chút: “Ngươi làm sao xác định Lạc Linh là do Lạc Cảnh Xuyên sinh?”
“Lạc Cảnh Xuyên nói, bọn họ có liên hệ máu mủ a?”
“Ngươi và anh họ ngươi cũng có liên hệ máu mủ, thì sao, là ngươi sinh hắn hay là hắn sinh ngươi?” Lão nhân hừ một tiếng.
“……… A được sao?” Thẩm Trạch Nhiên trợn tròn mắt, hắn bỗng nhiên lại ý thức được một cái vấn đề khác: “Lão đầu, sao ngươi biết là Lạc Cảnh Xuyên.”
“Bởi vì, ta đang ở đây a.” Lạc Cảnh Xuyên đứng trên hành lang lầu hai, một tay đỡ quai hàm cười, híp mắt nói.
Nửa ngày trước, Lạc Cảnh Xuyên đến đại trạch Thẩm gia.
Hắn và chị ở cô nhi viện vẫn luôn nhận giúp đỡ của Thẩm chủ tịch, sau đó dù là tiến vào công ty công tác, hay chị của hắn mang thai cũng vẫn nhận được sự trợ giúp của ông cụ. Cho nên việc bắt cóc con trai ân nhân hay chuyện của Lạc Linh, sao có khả năng vẫn luôn giấu Thẩm chủ tịch, hắn đã chuẩn bị xong tâm lý bị đánh bị rầy.
Thế nhưng, lão nhân chỉ là “Ồ” một tiếng.
Lạc Cảnh Xuyên: “……”
“Tính cách cậu thế nào ta cũng rõ ràng, có năng lực cũng đáng tin cậy, với lại sinh hoạt của hắn cũng tốt. Ta nhìn cậu lớn lên, nếu là người khác ta có thể phải suy tính một chút, nhưng là cậu thì ta vẫn là rất yên tâm.” Lão nhân giải thích một chút, sau đó liền đem việc của mình ném cho Lạc Cảnh Xuyên, thật cao hứng mà dẫn nhóm mèo đi bệnh viện thú cưng làm đẹp.
Nhìn hai người trẻ tuổi sóng vai bước ra ngoài, lão nhân hồi lâu không mở miệng, mãi đến tận khi không nhìn thấy bọn họ nữa, mãi đến tận lúc mơ hồ nghe được âm thanh cửa lớn đóng lại, mới chậm rãi sờ sờ con mèo trong lồng ngực.
“Bạn già, con cháu tự có phúc của con cháu, đúng không.”
Hoàn Chính văn xong
Tác giả có lời muốn nói:
Chính văn tới đây liền kết thúc, hiện dự tính chỉ có một phiên ngoại và sẽ chỉ có một cái phúc lợi kia thôi, cho nên sẽ không để nơi này.
Nếu như bỗng nhiên có phát sinh, e rằng còn có thể có cái phiên ngoại khác.
Nên viết một cái hệ liệt ngắn manh văn, tiếp theo triển khai chính là cố sự của Lục Tiêu và anh hắn.
Thương các ngươi ~
~ Hoàn chính văn ~