Tổng Tài Nghĩ Quá Nhiều

Chương 5

Edit: Ngạc Tuyết

Người phụ nữ kia không chú ý liền thật sự bị Lạc Linh đẩy ngã ngồi xuống, vì cô ta đang mặc váy ngắn công sở nên cái tư thế này thực không quá lịch sự.

Nữ nhân mất mặt, cư nhiên nhấc chân liền hướng nữ hài đạp tới, Lạc Cảnh Xuyên theo lễ phép, vẫn luôn nghiêng đầu lãng tránh ánh mắt, tầm mắt không có đặt ở trên người nữ nhân, cũng không nhìn thấy động tác của nàng.

Thẩm Trạch Nhiên trốn ở ngoài cửa nhưng là thấy rõ rõ ràng ràng, người phụ nữ kia trên chân mang giày cao gót ít nhất có 7 centimet, dường như rất tức giận, không hề khống chế lực đạo. Một cước này nếu đạp trúng người đứa bé, tiểu cô nương sợ là phải chịu không ít đau.

Cô giáo đứng phía sau kinh hô lên, Lạc Cảnh Xuyên rốt cục ý thức được không đúng, nhưng đã không còn kịp. Thế ngàn cân treo sợi tóc, Lạc Linh bỗng nhiên bị người từ phía sau bế lên, bàn chân kia đạp phải bắp chân một người mặc thường phục quần xám.

Thẩm Trạch Nhiên đau mà khẽ rên một tiếng, nước mắt đều muốn rớt xuống. Nếu không phải người chung quanh quá nhiều, hắn quả thực hận không thể ôm cẳng chân gào hai tiếng: Ngọa tào này quá đau! Giày cao gót nên bị xếp vào hung khí!

Lạc Cảnh Xuyên sợ hãi không thôi mà nhanh chóng ôm lấy bé gái: “Linh Linh không có sao chứ?”

Lạc Linh lắc lắc đầu, ủy khuất ôm lấy cổ của nam nhân: “Hắn nói ta là dã chủng không có mẹ cần.”

Lạc Cảnh Xuyên tức sôi ruột thực sự không nhịn được, chính muốn nổi giận, người phụ nữ kia ngược lại là đứng lên mở miệng trước, âm dương quái khí nói rằng: “Coi như con trai của ta nói thế thì có thể đánh người sao? Huống hồ con trai của ta nói không sai, Lạc tiên sinh hình như còn chưa kết hôn đi, ha ha.”

Lời này mới vừa nói ra, sắc mặt mấy giáo viên đứng sau đều không đúng, từng cái từng cái nhìn thật đặc sắc. Chỉ là trường học sợ ảnh hướng trái chiều, thói quen chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, chỉ có thể ba phải mà ôn tồn khuyên giải hai bên.

Lạc Cảnh Xuyên ôm nữ nhi, gân xanh trên mu bàn tay đều tuôn ra, lạnh lùng nói: “Cô Hoàng…”

“Cảnh Xuyên không kết hôn là sợ ảnh hưởng sự nghiệp của tôi thôi, dù sao tôi tham gia một Show là có thể bằng nửa năm tiền lương của cô. Tôi đang bận công tác, nhận được điện thoại của anh yêu liền chạy tới, quần áo chưa kịp đổi, cười chê rồi.”

Một giọng nữ nhẹ nhàng ngắt lời người nam, Lạc Cảnh Xuyên quay đầu nhìn về phía sau Thẩm Trạch Nhiên, vẻ mặt như gặp phải quỷ. Trong phòng làm việc những người khác cũng là trợn mắt há hốc mồm, chờ chút, vừa nãy tiến vào, cái người chiều cao 180 này là một nữ nhân?!

Thẩm Trạch Nhiên hôm nay mặc áo cổ cao, đem hầu kết che đi, thêm vào đó vẻ ngoài của hắn vốn tương đối thanh tú, lúc này âm thanh lại có chút rên khẽ, lập tức cư nhiên đem những người này đều doạ sợ.

“Nàng và Lạc Linh lớn lên rất giống, chỉ có khí chất là không giống nhau.” một giáo viên trẻ tuổi nhỏ giọng nói.

Đương nhiên không bao gồm Lạc Cảnh Xuyên.

Thẩm Trạch Nhiên hướng về phía Lạc Cảnh Xuyên trừng mắt nhìn, đi tới ôm Lạc Linh. Tiểu cô nương tuy rằng hướng nội nhưng cũng rất thông minh, hơn nữa Thẩm Trạch Nhiên vừa nãy còn cứu bé nên rất phối hợp mà nhào tới trên người hắn.

“Mẹ ~” Lạc Linh mím môi liền khóc lên, Thẩm Trạch Nhiên đau lòng vỗ vỗ lưng bé: “Ngoan, không khóc a, ma ma thay ngươi dạy đại bại hoại!”

“Này vị thái thái, ” Thẩm Trạch Nhiên đi tới phía trước, phi thường khinh thường nhấc cằm: “Con ngươi có mẹ sinh nhưng xem ra không có mẹ dạy a, không đúng, cũng không phải không có mẹ dạy, chủ yếu là cái người tự xưng là mẹ này cũng không có giáo dưỡng gì, không nói lý mà chỉ biết khóc lóc om sòm lăn lộn, cô xướng hay như vậy, có muốn tôi giới thiệu việc làm cho không? Cô thấy đấy, hiện tại làm y nháo (medical trouble)* thiếu chính là nhân tài như cô vậy, quăng hết mặt mũi, gào thét, lăn lộn, cào người, hơn nữa còn có thể nguỵ trang đến mức như là người bị hại, phàm là có người có học đều không làm được việc này…”

( Nguyên là 医闹 (medical trouble) là một hình thức tương tự với biểu tình để gây áp lực lên bệnh viện, các bệnh nhân được thuê sẽ cùng gia đình kêu gọi, tổ chức biểu tình)

Nữ nhân tức đến mặt đều đen, bước tới muốn bắt người, Thẩm Trạch Nhiên đã chuẩn bị trước, lắc người một cái liền tránh ra, ủy khuất nói: “Ai ai, ngươi sao có thể đánh người a? Ta nói đều là lời thật a.”
Bình Luận (0)
Comment