Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận Trời

Chương 62


Mỗi lần Tống Mỹ Nhân xuất hiện chắc chắn sẽ không có chuyện gì may mẫn xảy tới.

Đúng là xui xẻo.

“Vấn đề không phải ở chỗ tôi.

Anh bước ra ngoài mà coi đám gia nhân đang đồn ầm lên rằng cậu chủ Tống gia có tình cảm không trong sáng với một con hâu hèn mọn.

Anh có giỏi thì ra đó khóa mỏ bọn họ lại đi”
“Nói xong chưa? Xong rồi thì ra ngoài” Tống Mỹ Nhân đúng là sao chổi, cổ phiếu của Tống thị đang trên đà thụt lùi, vậy mà khi cô ta vừa bước vào lại cao vọt lên bất ngờ.

Nếu như thế thì ai còn muốn bán cổ phần ra ngoài? Tức chết mất.


Vừa suy nghĩ Tống Vu Quân vừa đưa tay lên vò tóc trong vô thức, đến khi nào chúng rối bù xù như tổ quạ rồi mới chịu buông.

Còn riêng Tống Mỹ Nhân vẫn ngồi đó không chịu rời đi, cô ta thoải mái dựa lưng vào ghế rồi tiếp tục nói.

“Sao? Nói đúng quá nên chối à? Nếu sự thật đúng là như vậy thì đây chẳng khác nào một nỗi ô uế cho gia tộc, đường đường là con của ông lớn mà lại có tình cảm với một con hầu khố rách áo ôm.

Điều này mà lan ra ngoài chắc chắn sẽ là một tin chấn động” Cô ta vừa nói vừa ngửa cổ lên trời cười lớn, nụ cười tràn đầy sự thoải mái.

Đã lâu lắm rồi cô ta không có dịp châm chọc Tống Vu Quân.

Một phần vì đời tư của anh rất kín đáo, ngay cả một tin tức nhỏ cũng không lọt ra ngoài.

Còn về quá khứ của anh Tống Mỹ Nhân đã đem ra làm trò cười tới mức phát ngấy luôn rồi.

Nghe tới đây Tống Vu Quân ôm bụng cười lớn, không biết điều mà Tống Mỹ Nhân mới nói ra có được cô ta suy nghĩ kỹ càng hay không vậy? Càng nghĩ càng muốn chọc cười người khác.

“Anh cười cái gì?” Tống Mỹ Nhân có chút bất ngờ khi không hiểu được lí do gì khiến cho Tống Vy Quân phải bật cười.

Rõ ràng trong từng câu chữ của cô ta có ý nghĩa gây cười đâu? “Cô có thấy mình đang tự vả vào mặt hay không? Cô nói tôi là nỗi ô uế của cả gia tộc khi có tình cảm với người ở? Vậy cho tôi hỏi, cô quên tôi được sinh ra như thế nào rồi à? Nếu đúng như lời cô nói thì người cha đáng kính của cô chính là một vết nhơ bẩn thỉu, một tên cặn bã của Tống gia” “Anh…anh dám nói ba như thể sao?” Tống Vu Quân dời tầm mắt ra khỏi màn hình, trực tiếp nhìn chằm chằm vào Tống Mỹ Nhân đang cắn môi tức giận, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta cũng đỏ bừng bừng lên vì chột dạ.

Trong mắt Tống Vu Quân bây giờ, cô ta không khác gì một đứa con nít mới bị người lớn quát nạt cả.

“Ăn nói cho cẩn thận, chính miệng cô là người nói ra câu nói đó.


Tôi chỉ là người so sánh để làm rõ ý của cô hơn mà thôi” Tống Vu Quân chính là được sinh ra từ một cô người ở và ông chủ cao quý của bọn họ và hiện tại còn đang ngôi sừng sững ở đây kia mà.

Nhìn thấy Tống Mỹ Nhân đỏ mặt tía tai khi chưa tìm ra được lời nói thích hợp để đáp trả lại.

Tống Vu Quân chỉ cười, một nụ cười khinh bỉ rồi nói.

“Em gái! Ngoài việc leo lên giường người khác thì em không giỏi trong bất cứ chuyên môn nào à?”
Câu nói của Tống Vu Quân ám chỉ rất rõ thế mạnh của Tống Mỹ Nhân chính là leo lên giường của người khác lấy lợi nhuận, không đường đường chính chính giành lấy một cách đàng hoàng mà phải đi cửa sau.

Tống Vu Quân cũng muốn thể hiện rõ cho Tống Mỹ Nhân biết rằng, mọi chuyện mà cô ta làm Tống Vu Quân đều để mắt tới, cho nên đừng tưởng không ai biết mà làm càng.

Tống Mỹ Nhân có chút lung lay, ban nãy còn mạnh mồm châm chọc Tống Vu Quân mà bây giờ lại câm như hến.

Trong lòng cô ta bắt đầu có những cảm xúc hỗn loạn.


Tống Vu Quân có thực sự biết bí mật của cô ta hay chỉ đơn giản là một câu nói đánh phủ đầu mà thôi?
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo này của anh ta thật khiến cho Tống Mỹ Nhân phải dè chừng.

“Đừng có ra vẻ như đi guốc trong bụng tôi.

Anh hiểu cái gì về tôi mà nói? Toàn đặt điều vớ vẩn”
“Cô nói tôi vớ vẩn? Thế có muốn tôi phanh phui bí mật của cô và vị đại gia họ Trương kia ra hay không?
Nghe đồn ông ta có bà vợ rất dữ dẫn, chắc chắn không ngần ngại mà kéo đám chị em đi đánh ghen đâu nhỉ” Vừa nói Tống Vu Quân vừa cầm tập hồ sơ phe phẩy qua lại trước mặt Tống Mỹ Nhân, ánh mắt khiêu khích nhìn thẳng vào cô ta.

Khóe môi bất giác cong lên thành hình vòng cung, Tống Vu Quân rất thích thú khi nhìn vào biểu cảm vui nhộn trên gương mặt của Tống Mỹ Nhân.

.

Bình Luận (0)
Comment